Sáng sớm hôm sau, Nguyên Húc thức dậy trong nắng sớm, cậu mơ màng nhìn điện thoại, Lâu Khải vẫn không rep tin nhắn.
Đối phương an tĩnh làm Nguyên Húc cho rằng mình lại bị kéo vào danh sách đen.
Hôm nay không có tiết buổi sáng, cậu an tâm quấn chăn, động động ngón tay gửi thử dấu chấm hỏi.
Thuận lợi gửi đi, thoạt nhìn không có bị chặn.
Hơn nữa chỉ trong nháy mắt, đối phương hiện lên đang soạn tin, chốc lát đã gửi đến: Ra ngoài, 8 giờ tôi đến đón cậu.
Nguyên Húc không tình nguyện: Khó khăn lắm mới không có tiết buổi sáng, em muốn nằm ở nhà.
Bên kia nhanh chóng gửi hai chữ: Ra đây.
Suy cho cùng thì bây giờ còn phải khiến đối phương giơ tay thả cho nhà họ Nguyên một con ngựa, Nguyên Húc thở dài, xoay người xuống giường.
Bây giờ mới hơn 7 giờ, cha Nguyên và Nguyên Miện đang ăn sáng, thấy cậu rời giường, có chút kinh ngạc, “Anh còn nghĩ em muốn ngủ thêm, cho nên không gọi em.”
“Dạo này có tiết buổi sáng, dậy quen rồi.” Nguyên Húc xoa mặt, đi vào nhà bếp cầm bữa sáng.
Bữa sáng ở Nguyên gia không phải là thịt xông khói, trứng ráng với bánh mì nướng, mà là cháo gạo kê đặc sệt, ăn chung với củ cải muối và rau trộn rong biển, ăn với cơm còn ngon hơn.
Nguyên Húc thêm một muỗng đường vào cháo gạo kê, vì đang ở trước mặt người nhà, cậu không thể giống trước kia húp rột rột, mà ăn chậm rãi từng muỗng một, một chén ăn hết mười mấy phút.
“Em có hẹn với bạn lúc 8 giờ, em đi đây.” Ăn xong, cậu đặt muỗng xuống, ngoan ngoãn khai báo lịch trình.
“Anh đưa em đi?” Nguyên Miện đứng dậy.
“Không cần, chúng em hẹn gần đây thôi.” Nguyên Húc liên tục xua tay.
“Trước đó cậu ấy cho em ở hết nửa tháng, anh muốn đi cảm ơn.” Nguyên Miện mỉm cười nói.
“Không không không, bạn em dễ ngại, đột nhiên thấy anh nhất định sẽ khẩn trương.” Đầu óc Nguyên Húc điên cuồng hoạt động, nỗ lực khiến sự từ chối của mình không như cố tình, “Lần sau đi, em báo trước với anh ấy một tiếng, để anh ấy chuẩn bị tâm lý.”
Thấy cậu từ đầu đến chân, ngay cả chân tóc cũng viết chữ từ chối, ánh mắt Nguyên Miện lóe lên, nụ cười không đổi, “Vậy cũng được, lần này thay anh hỏi thăm cậu ta.”
Được đồng ý, Nguyên Húc nhanh như chớp chạy ra khỏi nhà, cứ như sợ cha Nguyên bắt lại hỏi thăm.
“Người bạn này của A Húc có vấn đề?” Cha Nguyên nhìn toàn bộ quá trình, nhíu mày.
“Chỉ là nghi ngờ ạ.” Nguyên Miện thở dài, “A Húc rất dễ bị lừa, cần chú ý hơn.”
Trước kia không biết Bạch Tân Nhạc cho A Húc uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến A Húc vì cậu ta quyết liệt với gia đình như thế.
Bây giờ bỗng nói mình đã nhận ra, rồi có thêm một người bạn thần bí, Nguyên Miện không thể không nghĩ tới.
Nguyên Húc không biết mình bị gán danh đơn thuần dễ lừa, vì đề phòng bị theo dõi mà cố ý đi vòng hai vòng mới đến điểm hẹn.
Hiện tại vừa đúng 8 giờ, ven đường có một chiếc ô tô màu đen dừng lại.
Cậu lén lút tới gần nhìn vào trong cửa sổ.
Cửa sổ đột nhiên hạ xuống, Lâu Khải nhìn cậu, “Nhìn cái gì, còn chưa lên.”
“Còn không phải sợ lên nhầm xe à.” Nguyên Húc ho nhẹ một tiếng.
“Bộ dạng như lén lút không thành.” Lâu Khải hừ lạnh, trông tâm tình không tốt lắm.
Nguyên Húc cũng đoán được đại khái chuyện gì, làm người ác cáo trạng trước, “Sao hôm qua anh không rep tin nhắn của em?”
“Chuyện này cần hỏi.” Lâu Khải nói, ánh mắt hắn như dao bén đâm tới, “Cuối tháng sau về?”
“Em cũng không muốn mà.” Nguyên Húc thở dài, bày ra bộ dạng buồn rầu, “Nhưng sau khi giải hòa với gia đình nói tới nói lui, em còn chưa kịp phản ứng đã đồng ý rồi.”
“Hơn nữa anh cũng không cho em nói quan hệ của chúng ta ra, nào có bạn bình thường nào mà cứ ở nhà người ta mãi không chịu về.” Cậu lẩm bẩm bổ sung.
Lâu Khải nhìn chằm chằm cậu, giọng điệu thờ ơ, “Mục đích ở chung của chúng ta là làm quen nhau, xác định xem có hợp hay không.
Nếu giữa chừng cậu dọn đi thì chứng tỏ chúng ta không hợp, không bằng chia...”
Lời nói còn chưa nói xong, Nguyên Húc đã cắt ngang, “Không được!”
Thanh niên tức giận đến hai mắt trợn tròn, “Chỉ vì chuyện này mà nói chia tay, anh không có chút tình cảm nào với em ư?”
Lâu Khải nhìn thẳng cậu, cảm thấy đôi mắt nhạt màu kia như chứa đầy lửa đốt.
“Trước đây chúng ta đã nói rồi.” Giọng hắn chậm lại, “Tôi biết cậu không phải cố ý vi phạm, là do mất trí nhớ, nhưng đây cũng vì bảo vệ cậu.”
Ô tô vững vàng chạy, chỉ là lúc này vách ngăn trước xe đã được nâng lên.
“Tôi sống với bố từ nhỏ, không thân thiết với mẹ, mấy năm nay khi về nước, bà dường như đang bồi thường cho tôi bằng cách sắp xếp người ở bên tôi.” Lâu Khải nói, hắn rũ mắt, che đi đáy mắt lạnh lẽo, “Bà biết sự tồn tại của cậu, bây giờ cậu ở với tôi, bà sẽ cho rằng cậu quan trọng với tôi, sẽ không tìm người gây phiền toái, nhưng nếu cậu dọn đi thì qua hôm sau sẽ được mời đi nói chuyện với bà.”
“Nói chuyện gì?” Nguyên Húc lần đầu nghe hắn nói chuyện trong nhà, mặc dù không biết thật hay giả, nhưng vẫn tò mò dựng lỗ tai lên, “Nói vấn đề người yêu ở riêng hả?”
“Đương nhiên là không.” Lâu Khải lạnh giọng: “Nói rất nhiều, ví dụ như tôi thích gì, thói quen của tôi và vì sao tôi và cậu bên nhau, thậm chí có khả năng sẽ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, kêu cậu quay về lần nữa, ẩn núp bên cạnh tôi.”
“Nếu cậu không làm theo ý bà thì bà sẽ hủy diệt cậu.”
Lâu Khải vươn tay nhẹ nhàng ấn cổ tay Nguyên Húc, “Huỷ diệt thứ mà cậu coi trọng nhất, bẻ gãy tay cậu, để cả đời này cậu không thể cầm bút vẽ.”
Nguyên Húc dường như ngây người hai giây, nhưng lúc nhìn qua Lâu Khải đã khôi phục bộ dạng không để tâm như cũ, “Cho nên, vì tay của em, em cũng phải đấu tranh với gia đình để ở cùng anh?”
Lâu Khải gật đầu.
Nguyên Húc tựa lưng vào ghế, trong đầu ngẫm lại lời nói của Lâu Khải hai lần, cảm giác nửa thật nửa giả, nhưng ít nhất lý do không cho cậu dọn đi chắc chắn không phải vì bảo vệ tay của cậu.
...!Cũng không biết mẹ Lâu có thật sự như những lời hắn nói không.
Nguyên Húc dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve