Nguyên Húc đến giờ còn chưa bị đánh chết, có lẽ dựa vào nhan sắc hơi nhiều.
Lâu Khải đứng dậy lui về phía sau, rời xa cái bàn tội ác kia mới thấy chút tự tại.
Người hầu rất nhanh đã tới, đối diện thư phòng với chiếc bàn sạch sẽ, tuy trong lòng còn nghi ngờ, nhưng vẫn rất thành thật câm miệng, lau cái bàn từ trên xuống dưới ba lần.
Vì Lâu Khải vẫn còn đứng bên cạnh giám sát nên người hầu không dám lơ là, đảm bảo mọi ngóc ngách đều không bỏ sót.
Nhưng khi lau đến lần thứ ba, lúc chuẩn bị kết thúc công việc thì Lâu Khải đột nhiên nói, “Lau lần nữa.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp tựa như đang kìm nén gì đó, “Lau mặt bàn.”
Người hầu nhanh chóng phản ứng, ra sức lau mặt bàn hai lần cuối cùng mới được phép rời đi.
Gã bưng một chậu nước và giẻ lau dường như không chút bẩn nào, nghĩ thầm: Cái bàn này rốt cuộc bị gì vậy, chẳng lẽ có người nhổ nước bọt lên mặt bàn?
Nếu Nguyên Húc nghe được suy nghĩ của gã, nói không chừng sẽ suy nghĩ lại, có phải lúc ấy nói chuyện không chú ý vô tình nhĩu nước miếng không.
Nhưng cậu không biết hành động vĩ đại bắt người ta lau bàn năm lần của Lâu Khải, nên dựa vào ghế trên bàn ăn, liên tục tải mới thông tin.
Đến lần thứ mười, hotsearch đang tăng chóng mặt đột nhiên biến mất trên bảng, cậu vội mở to mắt ra kiếm khắp nơi, còn vào siêu thoại nhìn hai lần, xác nhận Tần Hà đã đè nhiệt xuống, thở phào một hơi.
Tính ra thì hotsearch kéo dài chưa đến một giờ, thời gian ngắn như vậy, khả năng người nhà họ Nguyên chưa nhìn thấy rất lớn.
Mới vừa thả tâm vào bụng, muốn xem một chút video vui vẻ, đột nhiên điện thoại rung lên, màn hình cuộc gọi là anh trai.
Trước kia nguyên chủ đã xóa hết số điện thoại của người nhà, đây là sau này Nguyên Húc thêm lại.
Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy lần đầu tiên dùng loại ghi chú thân mật này rất ấm áp, nhưng bây giờ lại không nhịn được mà chột dạ.
Lúc Lâu Khải xuống lầu thì đã thấy Nguyên Húc trang nghiêm nghe điện thoại hứa hẹn, “Là thật đó, tuyệt đối không lừa anh đâu, anh tin em đi, em không có ở chung với Lâu Khải, em không quen anh ta, hơn nữa anh ta không có quan hệ tốt với nhà mình, em có tìm ai cũng không tìm anh ta đâu.”
Tựa như cậu nói quá chân thành, đầu dây bên kia cũng miễn cưỡng tin tưởng.
Nguyên Húc cúp điện thoại, thở dài một hơi, vừa quay đầu đã thấy Lâu Khải đứng phía sau, nhướng mày với hắn, “Em vì anh mà nói dối và người nhà rất nhiều, anh tính bồi thường cho em thế nào?”
Lâu Khải ngước mắt lên, “Đây là vấn đề của cậu.”
“Chậc, vô tình quá.” Nguyên Húc chậc một tiếng, “Với tính cách này của anh, lúc trước chắc chắn dựa vào mặt để cua em.”
Lâu Khải không để ý tới cậu.
Lâu Khải nghi ngờ Nguyên Húc coi trọng mặt của mình, nên ký ức mới xuất hiện sai lầm.
Nếu không phải Nguyên Húc thân cận quá mức tự nhiên thì hắn thậm chí còn nghi ngờ trí nhớ của Nguyên Húc căn bản không có bị gì hết.
“Nếu người nhà hỏi lại thì cứ nói với họ trước đó ở nhà Elton.” Lâu Khải nói.
“Elton?” Nguyên Húc nghiêng đầu, trong đầu hiện ra khuôn mặt người nước ngoài kia, “Bạn của anh á hả?”
“Buổi chiều cậu ta sẽ đến gặp cậu.” Lâu Khải cau mày nói, “Đừng tỏ vẻ quá xa lạ.”
Nguyên Húc chống cằm, như suy tư gì mà a một tiếng: “Được thôi.”
Trông cậu không có hứng thú, Lâu Khải tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng, bầu không khí dần trở nên cứng ngắt.
Cũng may đầu bếp kịp thời làm xong cơm trưa, người hầu nối đuôi nhau bưng tới không ít dĩa.
Nguyên Húc có chút ngạc nhiên, “Hôm nay ăn đồ Trung?”
Bởi vì từ nhỏ Lâu Khải đã sống ở nước ngoài, thích cơm Tây hơn, nên Nguyên Húc ở đây đều ăn đồ Tây, nhưng đồ ăn ăn ngon no bụng là được, cũng không có yêu cầu khác, hơn nữa đồ Trung có thể ăn trưa ở trường, cậu không có gì không thích ứng.
“Thay đổi khẩu vị.” Lâu Khải nói.
Thần sắc hắn nhàn nhạt, Nguyên Húc nhìn chăm chú chốc lát, chẳng những không nhìn ra cái gì không đúng mà còn bị người ta trừng mắt một cái, lúc này mới yên tâm ăn trưa.
Đầu bếp làm đồ Trung hay Tây đều ngon, Nguyên Húc ăn một hơi hai bát cơm, dường như điểm tâm ban nãy để ở dạ dày khác.
Mỹ thực xoa dịu tâm tình không tốt của Nguyên Húc, cậu vuốt cái bụng mềm mụp, thỏa mãn nheo mắt lại.
Mắt thấy người hầu đã dọn bàn xong, Lâu Khải vẫn còn ngồi ở kia, Nguyên Húc có chút buồn bực, “Anh còn việc gì nữa hả?”
Lâu Khải bất động: “Không còn.”
“Vậy anh ngồi ở đây làm gì?” Nguyên Húc càng mê man, cậu nghiêng đầu ngẫm lại, nhận ra đây là lần đầu tiên cậu và Lâu Khải trải qua cuối tuần, bừng tỉnh, “Hai ngày nghỉ của anh định thế này à?”
Lâu Khải yên lặng chuyển tầm mắt lên mặt cậu, dường như không cảm thấy có gì đó không đúng.
“Chổ này của anh có hồ bơi, phòng gym còn có cả vườn hoa, đi vòng vòng còn tốt hơn ngồi ở nhà.” Nguyên Húc nhìn ra ngoài, ánh mặt trời vừa phải, chớp mắt, “Chúng ta đi bơi đi.”
Lâu Khải mím môi, ngay cả chân tóc cũng viết từ chối.
“Đi đi mà, thời tiết bây giờ tốt thế, vừa lúc có thể tắm nắng.” Nguyên Húc lay hắn, “Dù sao anh cũng có làm gì đâu.”
Nhưng cậu hao tổn miệng lưỡi như thế cũng không lay được Lâu Khải, đối phương cực kỳ kháng cự chuyện đi bơi cùng cậu.
“Đừng nói anh sợ em đùa giỡn anh đó.” Nguyên Húc nhận ra được gì đó, phụt cười ra tiếng, cũng không ép hắn nữa, “Vậy em tự đi vậy, lâu rồi em cũng chưa bơi.”
Nguyên Húc ngân nga đi thay đồ bơi.
Nói là đồ bơi, nhưng thật ra chỉ là một cái quần bơi màu đen, che được từ giữa đùi đi lên.
Cậu không thấy mình mặc như vậy có vấn đề, vô cùng vui vẻ lao xuống lầu.
Lâu Khải không ở dưới, chắc là không muốn thông đồng làm bậy với cậu nên đi thư phòng rồi.
Bể bơi ở sân sâu, tuy rằng họ chưa từng sử dụng, nhưng mỗi ngày người hầu đều sẽ cọ rửa thay nước sạch sẽ, lúc này mặt trời ấm áp chiếu vào mặt nước, Nguyên Húc ngồi ở bể bơi cẩn thận thả chân xuống, sau khi để thân thể thích ứng với dòng nước lạnh mới bơi vài vòng, rồi thả lỏng cơ thể trôi trên nước.
Toàn thân ngâm trong nước như vậy cảm giác rất thoải mái, cùng với mặt trời ấm áp, cậu có cảm giác như hòa mình vào bể bơi.
Bên