Edit: Hạ Vy
Ai đây?
Nguyên Húc nhìn chăm chú cậu ta vài giây, đột nhiên trước mắt tối sầm lại, là Lâu Khải chặn trước người cậu.
Lâu Khải nhìn chiếc áo sơ mi hồng nhạt và quần jeans cạp cao trên người thanh niên, nhíu mày lại, “Sao cậu không mặc đồ tôi đưa.”
“Em thích màu hơi tươi sáng.” Nguyên Húc chớp mắt nhìn hắn rồi nhìn quanh người, “Không đẹp hả?”
Thật ra cũng không phải khó coi, màu hồng nhạt khiến làn da của chàng trai thêm phần trắng nõn, vạt áo luồn vào trong quần jean tối màu, thắt lưng nâu đỏ quấn quanh eo dường như chỉ cần một tay là có thể ôm trọn, ống quần được xắn lên, để lộ mắt cá chân nhỏ nhắn trắng mịn.
Rất ít con trai hợp với màu hồng, nhưng cậu lại trông rất thoải mái, kết hợp với nụ cười long lanh, khiến Lâu Khải không khỏi ngây người.
“Trông không tệ.” Ba chữ này do dự ở đầu lười vài giây, cuối cùng cũng nói ra.
Dù sao quan hệ bây giờ của bọn hắn là người yêu, cần phải khen ngợi gần gũi, Lâu Khải đã nhanh chóng tìm được lý do cho lời khen của mình.
“Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm ư?” Nguyên Húc liếm môi, “Em muốn ăn thịt nướng, lẩu, cá nướng, sushi, bún, BBQ, còn cả bánh ngọt!”
Cậu nói một hơi, sờ cái bụng xẹp lép của mình, lúc này mới nhận ra mình không thể ăn nhiều như vậy trong một bữa, nên đưa quyết định tốt nhất, “Không thì chúng ta ăn buffet đi.”
“Nguyên Húc!” Bạch Tân Nhạc tránh khỏi Lâu Khải, không thể tin nổi nhìn chằm chằm cậu, “Cậu bị gì đấy?”
Cậu ta không hiểu tình huống hiện tại, Nguyên Húc từ khi nào đã biết Lâu Khải, còn cùng nhau đi shopping...!Với dòng dõi của Lâu Khải, sao hắn có thể tới chỗ như vậy.
Nhưng chủ yếu là, ánh mắt của Nguyên Húc nhìn cậu ta cứ như người lạ, rõ ràng hôm qua còn không hết hi vọng chờ cậu ta ở trường, muốn mời cậu ta ăn cơm, nhưng bây giờ ngoại trừ ban nãy ra cậu hoàn toàn chưa từng nhìn cậu ta.
Nhưng nghi vấn của cậu ta không được giải đáp.
“Tránh ra.” Lâu Khải một tay chặn cậu ta, tay còn lại nắm cổ tay Nguyên Húc kéo cậu đi.
Năm nay Lâu Khải 26 tuổi, bằng tuổi với anh của Bạch Tân Nhạc, nhưng tính cách của đối phương lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn, vài năm trước bất ngờ xuất hiện ở thị trường Trung Quốc và thăng tiến nhanh chóng, bây giờ đã ngang hàng với trưởng bối, thậm chí còn đứng cao hơn bọn họ.
Đối với Bạch Tân Nhạc mà nói, cậu ta phải dùng hết dũng khí mới có thể dám nói chuyện, huống chi là cản hắn.
Cậu ta nhìn chằm chằm bóng lưng của hai người, đợi đến khi họ đi mất, mới cắn răng mở di động lên, bấm một dãy số.
Phía xa, Lâu Kỳ liếc nhìn Nguyên Húc, chàng trai trẻ dường như không để ý gì đến người vừa xuất hiện, đôi môi đỏ mọng mềm mại lẩm bẩm về buffet, hình như có hứng thú với đồ ăn hơn.
Hắn buông cổ tay đối phương ra, sau đó kéo gáy cậu, kéo Nguyên Húc đang định đi đến quán ăn đối diện vào trong xe, nói địa chỉ cho tài xế.
Đó là một nhà hàng phương Tây.
Nghe tên Nguyên Húc đã biết đâu không phải nhà hàng tự phục vụ, cậu mím môi thất vọng, dựa vào đệm xe mềm mại, không khỏi liếc nhìn Lâu Khải.
Dù cho là mắt nhìn của cậu cũng không nhìn thấy khuyết điểm của người đàn ông, có thể gọi là dáng người tỉ lệ hoàn mỹ.
Đối với khuôn mặt này, dù bắt cậu uống dịch dinh dưỡng thì cậu cũng thấy ngọt.
Tất nhiên cậu chỉ nói vậy thôi, đời này cậu tuyệt đối sẽ không ăn dịch dinh dưỡng không có mùi vị kia.
“Lâu Khải.” Cậu đột nhiên nghiêng người sang, nửa người áp sát vào Lâu Khải.
Nhưng sau khi cậu gọi tên hắn cũng không nói gì, duy trì tư thế rũ mắt như đang suy nghĩ gì đó.
“Có việc?” Lâu Khải không thích quá gần người khác, bây giờ Nguyên Húc gần như dán sát vào hắn, lông mày lập tức nhăn lại.
“Chúng ta đều gọi nhau bằng tên thế à?” Nguyên Húc tò mò hỏi, “Người yêu thì phải có biệt danh nhỉ, ví dụ như cục cưng, anh yêu, v.v.”
Lâu Khải mặt không cảm xúc: “Không có.”
Nguyên Húc ồ một tiếng, đôi mắt màu hổ phách như thủy tinh chuyển động, sau đó nheo mắt, “Anh là người lai ư?”
Điều này rất rõ ràng, ngoài hốc mắt sâu và sống mũi cao thì đôi mắt xanh đậm của người đàn ông chính là bằng chứng rõ nhất.
“Ừm.” Lâu Khải nhàn nhạt đáp một tiếng.
Nguyên Húc không để ý khuôn mặt lạnh của hắn, trông rất nghiêm túc mà gật đầu, vỗ lên vai hắn, lớn tiếng, “Vậy theo phong tục nước ngoài gọi anh là cưng* thế nào?”
(*Nguyên văn sweetheart: cưng là cách gọi trìu mến để gọi vợ, chồng hoặc con cái.)
Vì trên xe không có vách ngăn nên tài xế phía trước nghe rất rõ, vô lăng bị lệch kêu cót két.
Thân thể Lâu Khải lắc lư, trong khoảnh khắc ấy hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để Nguyên Húc lao vào ngực mình, nhưng thanh niên lại phản ứng nhanh chóng nắm chặt ghế dựa, giữ vững thân thể, thậm chí còn tranh thủ cong môi với hắn.
Chiếc xe ngưng lại với âm thanh chói tai, kèm theo đó là tiếng “ầm” không rõ.
Tài xế quay đầu xác nhận Lâu Khải không xảy ra chuyện thì xuống xe xem xét, nơm nớp lo sợ về báo cáo, “Lâu Đổng, lốp xe bị nổ.”
Lâu Khải nhíu mày, giọng điệu trầm xuống mười độ, “Nổ?”
Tài xế yên lặng gật đầu.
Lốp xe của bọn họ có cấu hình chống cháy nổ cao nhất, được kiểm tra hằng ngày, không thể đột nhiên bị nổ săm xe được.
“Xuống xe.” Lâu Khải kéo Nguyên Húc đang nằm nhoài trên cửa sổ nhìn xung quanh ra.
Số bọn họ lớn, nơi này không có nhiều xe, cho nên dù vòng qua bất ngờ dừng lại cũng không gây ra tai nạn liên hoàn.
Lâu Khải đánh giá lốp xe tội nghiệp kia vào giây, đang định nói chuyện thì giọng của Nguyên Húc vang lên trước.
“Buffet kia không tồi, không bằng chúng ta qua ăn đi.” Cậu nhướn mày, cười như đã chuẩn bị từ lâu, “Dù sao bây giờ xe cũng hỏng rồi.”
Lâu Khải nhìn quán buffet cách xe không xa rồi quay đầu nhìn Nguyên Húc.
Thanh niên chớp mắt với hắn, trông rất vô tội.
Cuối cùng Nguyên Húc cũng đạt được ước nguyện ăn buffet, cậu lấy rất nhiều đồ ăn để lên bàn,