Câu nói y đúc ban nãy, Lâu Khải không rõ ý vị liếc cậu một cái.
Nguyên Húc không hề có cảm giác, còn cười tủm tỉm: “Triệu Trầm, vừa rồi cậu có thấy anh của tôi đâu không?”
“Thấy.” Đột nhiên bị điểm danh, trong lòng Triệu Trầm căng thẳng, vừa ngước mắt lên đã phát hiện ba người đang nhìn chằm chằm hắn ta.
Nguyên Húc và Bạch Tân Nhạc nhìn hắn ta thì thôi đi, vì sao đại lão Lâu Khải này cũng nhìn hắn ta chằm chằm vậy? Đám người muốn lôi kéo làm quen Lâu Khải ban nãy có lẽ cũng không được nhiều sự chú ý thế, nhưng Triệu Trầm không cảm thấy vinh hạnh mà chỉ thấy sợ hãi.
Đáng lẽ vừa rồi nên giữ Bạch Tân Nhạc lại, khiến cậu ta đến nhà vệ sinh trễ chút.
“Hình như ban nãy tìm cậu, bây giờ thì không biết.” Triệu Trầm bị nhìn chằm chằm khẩn trương, nói cũng vấp một chút, “Cậu, cậu có chuyện gì ư?”
“Cậu cũng rõ tình huống bây giờ.” Nguyên Húc đi lên, vỗ vai hắn ta, “Tôi có chuyện quan trọng cần cậu giúp.”
Triệu Trầm cảm giác tầm mắt nhìn chằm chằm hắn ta của Lâu Khải lại tăng lên, giống như kiếm bén, giây tiếp theo có thể đâm thủng bả vai hắn ta.
Bây giờ hắn ta hoàn toàn tin Nguyên Húc không còn thích Bạch Tân Nhạc, dù cho hắn ta yêu thầm Bạch Tân Nhạc nhiều năm như vậy, cũng không thể không thừa nhận Lâu Khải và Bạch Tân Nhạc hoàn toàn là người hai thế giới, thậm chí không thể so sánh.
Nguyên Húc đã có Lâu Khải trong tay, chắc chắn sẽ không theo đuổi Bạch Tân Nhạc lại.
Nhưng hắn ta không muốn biết tình huống bây giờ là gì, hắn ta chỉ muốn xoay người rời đi, rời khỏi suy tư làm sao để giết người diệt khẩu của Lâu Khải xa một chút.
“Chúng ta đi ra ngoài, cậu giúp tôi theo dõi anh tôi, tôi đi uống vài ly rượu che vấn đề nhỏ của mình.” Nguyên Húc chớp mắt với hắn ta, “Cậu sẽ giúp tôi chứ?”
Triệu Trầm cứng còng thân mình, lặng lẽ liếc mắt sang Lâu Khải một cái, không biết rốt cuộc có nên giúp hay không.
Nguyên Húc nhận thấy hắn ta chần chờ, quay đầu lại kéo Lâu Khải, “Anh ra ngoài trước đi, sau đó em ra theo, tuyệt đối sẽ không có ai nghi ngờ.”
Cậu kéo không động, phát hiện Lâu Khải mím môi trông rất không vui.
Tuy rằng không rõ vì sao đối phương tức giận, nhưng Nguyên Húc vẫn ngựa quen đường cũ dỗ bạn trai không vui, cậu nhón chân ghé vào tai Lâu Khải, nhỏ giọng nói, “Nếu chúng ta bại lộ thân phận ở đây, ngày mai tin tức sẽ truyền thành chúng ta đính hôn.”
Lâu Khải không có tỏ vẻ.
Nguyên Húc nhanh chóng vươn tay nhéo vành tai của hắn, “Cục cưng? Để ý em chút đi.”
Lâu Khải đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ có thể trừng mắt liếc cậu một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Bạch Tân Nhạc nhìn xung quanh, vẫn ở lại muốn nói chuyện với Nguyên Húc, nhưng sau câu chào hỏi, Nguyên Húc tựa như không nhìn thấy cậu ta, trực tiếp lướt qua cậu ta, kề vai sát cánh Triệu Trầm rời đi.
Mà Triệu Trầm luôn che chở cậu ta, có thể là bị chuyện vừa rồi đánh sâu vào thế giới quan, hốt hoảng đi theo Nguyên Húc, căn bản không có chú ý cậu ta vẫn còn ở đây.
Nhìn hai người đi xa, Bạch Tân Nhạc cuối cùng cũng không kìm được thần sắc trên mặt, cắn chặt răng chửi nhỏ một câu.
Mãi cho đến Nguyên Húc ừng ực ừng ực uống hết ly thứ hai, Triệu Trầm mới tỉnh lại, khuyên nhủ theo bản năng, “Rượu có tác dụng chậm, cậu uống ít chút.”
“Sao cậu đột nhiên nói chuyện hiền huệ như vậy.” Nguyên Húc liếm môi, nhưng vì có cồn vào nên đuôi mắt đỏ bừng càng thêm rõ ràng, thậm chí còn lan hết khuôn mặt, “Ờ tôi biết rồi, ngày thường cậu luôn đối xử với Bạch Tân Nhạc như thế?”
Thái dương Triệu Trầm giật giật, “Cậu quản tôi? Nói đi tôi vì sao phải giúp cậu!”
Thoát khỏi ánh mắt chết chóc của Lâu Khải, hắn ta mới tìm về năng lực tự hỏi, “Chúng ta là tình địch...!dù cho bây giờ không phải tình địch, cũng tuyệt đối không phải quan hệ giúp đỡ lẫn nhau!”
Nguyên Húc cầm lấy ly thứ ba, lần này không uống hết một ngụm, mà nhấp từng ngụm nhỏ, nghe xong hắn ta nói bèn cười ra, “Cậu cũng biết là giúp đỡ lẫn nhau...! ai làm vận khí cậu không tốt, vừa rồi nếu cậu không giúp tôi thì tương đương với đắc tội Lâu Khải, cậu dám ư?”
Triệu Trầm nghẹn lời.
Đương nhiên hắn ta không dám, trong lòng bọn họ Lâu Khải bằng địa vị với bậc cha chú, hơn nữa, nếu bố hắn ta biết hắn ta đắc tội với Lâu Khải, sợ là sẽ tát một bạt tai mất.
“Hiện tại chắc không còn chuyện của tôi, tạm biệt.” Hắn ta thấy Nguyên Húc đã nghẹn cả lòng, lại nghĩ tới Bạch Tân Nhạc vừa rồi bị hắn ta bỏ lại trong nhà vệ sinh, xoay người rời đi.
Nguyên Húc cũng không ngăn hắn ta, vẫy tay với hắn ta, “Sau này anh tôi có hỏi nhớ che giấu cho tôi, nếu sau này lòi ra thì không phải do cậu cũng là Bạch Tân Nhạc, tôi sẽ tính sổ hết đó.”
Triệu Trầm nghiến răng, vì đang ở trong đại sảnh nên không dám hung quá lộ liễu, chỉ có thể oán giận quay đầu đi tìm Bạch Tân Nhạc.
Nguyên Húc uống một ngụm rượu trong tay, lắc lư ngồi trên sô pha.
Cậu cố ý chọn loại rượu thoải thái thanh tân nhưng có tác dụng chậm, chờ khi bị hỏi thì lấy cớ mình không cẩn thận uống nhiều quá.
Quả nhiên, Nguyên Miện vừa rồi tìm cậu khắp nơi cuối cùng cũng tìm thấy, lúc nhìn cậu, giữa mày nhíu lại.
“Sao uống nhiều thế.” Y thở dài, lắc lắc Nguyên Húc, “Đừng ngủ ở đây, cẩn thận bị cảm, anh bảo tài xế đưa em về.”
Nguyên Húc vươn tay dụi mắt, mặt đỏ hồng, đuôi mắt cũng long lanh ánh nước, giọng nói mềm như bông, “Được.”
Nguyên Miện nói với cha Nguyên một tiếng, đỡ người ra ngoài.
Nhưng đến khi y đi ra ngoài, lại phát hiện tài xế đứng ở đó gọi điện thoại, nhìn thấy y bèn chạy chậm lại, “Nguyên tiên sinh, lốp xe đột nhiên bị xì, tôi đang gọi người tới thay.”
Nguyên Miện nhíu mày: “Sao đang yên đang lành lại xì?”
Tài xế cũng không rõ lắm.
“Em vào xe ngồi trước.” Nguyên Miện nói với Nguyên Húc, lại hỏi tài xế, “Sửa bao lâu? Dứt khoát trực tiếp bảo người khác lái xe mới đến đưa mặt trời nhỏ về nhà.”
Đang nói, chợt có một chiếc xe chạy tới, cửa ghế phụ mở ra, một thanh niên đeo kính gọng vàng bước xuống.
“Trợ lý Tần.” Nguyên Miện gật đầu với anh.
Tần Hà mỉm cười nói: “Lâu Đổng thấy xe các anh bị hỏng, bằng lòng đưa Nguyên tiên sinh một đoạn.”
“Không cần phiền toái...” Nguyên Miện còn chưa nói xong, Nguyên Húc chợt tiến lên một bước, kéo tay nắm cửa sau.
Sau