Edit: Hạ Vy
Cuối cùng Nguyên Húc phải nhịn cười về, nghẹn đến mức cả mặt đỏ bừng, người hầu thấy còn tưởng cậu vì chuyện này mà thương tâm lén ra vườn khóc, nhất thời đều nhìn cậu với ánh mắt trìu mến rất nhiều.
Nguyên Húc nhìn ra, nhưng không muốn giải thích, thậm chí cảm thấy khá thú vị.
Cậu biết Lâu Khải chỉ vì mỏ quặng nhà cậu, nhưng Nguyên gia dựa vào mỏ quặng mới giàu nổi, dù cho gia đình có yêu thương Nguyên Húc đến đâu thì cũng không thể thay đổi được chuyện nguyên chủ là một phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, lúc cao trung bị đưa ra nước ngoài, ở đó quen được Bạch Tân Nhạc, theo đuổi đối phương về nước, vào đại học mà gia đình bỏ tiền ra.
Nói ngắn lại, chỉ dựa vào cậu không thể nào khiến gia đình chắp hai tay nhường mỏ quặng cho người khác được.
Cho nên trong cốt truyện, sau khi Lâu Khải lừa dối cậu, lấy được cơ mật trực tiếp lật đổ Nguyên gia.
Không thể không cảm thán một câu, phản diện đúng là không có trái tim, cho dù hắn không thích Nguyên Húc, nhưng lại xuống tay rất tàn nhẫn, hoàn toàn không màng khi ấy Nguyên Húc vì yêu hắn mà hi sinh tất cả.
Mặc dù Nguyên Húc không biết vì sao mình lại chiếm được thân thể của đối phương, nhưng nếu được sống tiếp trong cơ thể này, cậu đương nhiên phải báo đáp cho tốt, đầu tiên là để cha mẹ yêu thương nguyên chủ có một kết cục tốt.
***
Mấy ngày tiếp theo, Nguyên Húc không hề ra khỏi cửa.
Vì trước đó cậu chỉ dùng một nét đã vẽ ra cảnh tồi tệ nhất, nên mấy ngày nay cậu đang vẽ lại cánh đồng hoa, cố gắng để cảnh trăm hoa đua nở che đi kí ức hoàng tàn xác chết khắp nơi.
Với cậu mà nói thì đây là chuyện bình thường, nhưng người khác thấy cậu ngoài ăn ra thì chỉ đi dạo ở vườn hoa, có khi sẽ ngồi xổm trên những cành lá đan xen, cũng có khi trực tiếp ngồi lên đó, đều nghi ngờ có phải cậu bị tổn thương với thái độ của Lâu Khải hay không.
Sau bữa sáng, quản gia không khỏi hỏi một câu.
Lâu Khải khẽ nhíu mày, giọng điệu cảnh cáo, "Đó không phải chuyện mấy người nên để ý."
Mấy ngày nay hắn không bị Nguyên Húc quấy rầy, tuy rất thanh nhàn, nhưng cũng lo thôi miên của Elton xảy ra vấn đề, cho nên hiếm khi ở nhà buổi chiều.
Nguyên Húc quả nhiên lại một mình đi dạo trong vườn hoa.
Khi cậu lặng lẽ tới gần con bướm sặc sỡ thì nghe có tiếng bước chân tới gần.
"Cậu đang làm gì?" Giọng nói của Lâu Khải vang lên.
"Bắt bướm." Con bướm bị giọng nói của Lâu Khải làm cho giật mình bay đi, Nguyên Húc tiếc nuối đứng dậy, "Tiếc ghê, hoa văn của con bướm ban nãy rất đặc biệt, vốn muốn bắt lại nhìn kỹ."
"Lần đầu tiên biết cậu...!trẻ con như vậy." Nghĩ đến trạng thái bất thường của cậu mấy ngày nay, Lâu Khải miễn cưỡng nuốt lời khó nghe vào.
Nguyên Húc quay đầu nhìn hắn, nhướng mày: "Anh không tức giận nữa à?"
"Cái gì?" Lâu Khải nhíu mày.
"Mấy ngày nay anh không nói chuyện với em, nhất định là lần ở vườn hoa em chọc anh giận." Nguyên Húc cười tủm tỉm, "Tuy em không biết vì sao...!nhưng em đoán là vì chúng ta chưa thân mật đến mức đó, em nói hớ rồi."
Lâu Khải hơi nhấp môi dưới.
Lúc đó hắn tức giận là thật, nhưng hắn giận không dai, hắn không nói chuyện với Nguyên Húc là vì từ trước đến nay hắn chưa từng giao tiếp với người khác, còn Nguyên Húc thì gần đây luôn đặt hết tâm trí vào vườn hoa, cho nên mới dẫn đến kết quả này.
Không đợi hắn nghĩ xem mình có nên giải thích hay không thì Nguyên Húc lại nói, "Nhưng mà anh cũng phải hiểu cho em, suy cho cùng thì anh là bạn trai của em, người có đôi mắt xanh và dáng người gợi cảm nhất thế giới như anh, làm sao em biết mình có thể nhẫn nại ở chung với anh mà không xuống tay chứ."
Thanh niên nhún vai, tỏ vẻ mình đã sai.
Lâu Khải bị chọc tức đến cười, "Cậu luôn nói với người ta như vậy ư?"
Nguyên Húc hơi sững sốt, sau khi hiểu ý của hắn bèn xua tay, "Đương nhiên không phải, em chỉ đối với người đẹp..."
Cậu cắn lưỡi, như không có gì sửa lời, "Em chỉ nói thế với người mình thích thôi."
Dù việc cậu sửa miệng rất nhanh, nhưng Lâu Khải vẫn nghe rõ ràng.
Người đàn ông giễu cợt cười thấp, "Cậu mang thói xấu từ nước ngoài về à."
"Ví dụ như?" Nguyên Húc nghiêng đầu, cười lộ hai má lúm đồng tiền, "Chẳng lẽ anh muốn nói biết thưởng thức vẻ đẹp là thói xấu ư?"
"Miệng lưỡi trơn tru." Mặt Lâu Khải tối lại.
"Vậy cũng chỉ dành cho anh." Nguyên Húc lấy ngón tay chỉ vào tim mình, "Khi nhìn anh, vô số lời khen ngợi đều trào ra từ đây, hoàn toàn không thể khống chế."
Mặc dù cậu nói rất thành khẩn, nhưng Lâu Khải tự nhận đã nhìn thấu Nguyên Húc chỉ thờ ơ nói, "Tôi mặc kệ trước đây cậu sống thế nào, nhưng ít nhất bây giờ đừng để tôi phát hiện cậu phản bội tôi."
"Đương nhiên." Nguyên Húc cười tủm tỉm nói, "Trước giờ em đều một lòng."
Lâu Khải nghe cậu nói trong lòng dâng lên cảm giác bực bội không hiểu, hắn trầm mặt rời đi.
"...!Chậc, khó ưa ghê." Nguyên Húc nhẹ tặc lưỡi.
Không dám tưởng tượng nếu người đứng đây không phải cậu mà là nguyên chủ dành hết tâm huyết cho tình yêu thì sẽ bị tổn thương đến mức nào chứ, suy cho cùng thì biểu hiện từ đầu tới đuôi của Lâu Khải không giống với tư cách bạn trai.
Nghĩ vậy, Nguyên Húc đột nhiên nhận ra Lâu Khải ở trong sách và "cậu" không ở bên nhau, nguyên chủ yêu hai người, theo đuổi không ngừng, hy sinh tất cả, nhưng nhận lại không có nổi một cái quay đầu của ai cả.
"Tình yêu là thứ vô dụng nhất trên đời." Nguyên Húc nhẹ giọng nói, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào bông hoa tường vi đỏ đang nở rộ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vẻ cánh hoa nở không đều, như thể muốn xuyên qua màu đỏ kia nhớ về màu máu đỏ tươi trong trí nhớ.
Lần nói chuyện này với Lâu Khải lại xem như tan rã trong không vui, hắn hoàn toàn không cảm thấy Nguyên Húc có vấn đề, cảm giác mình cực kỳ lãng phí một tiếng làm việc, từ vườn hoa lập tức đi đến công ty.
Hắn đi không lâu, quản gia lại nghênh đón một vị khách mới.
"Lâu tiên sinh không ở nhà." Lão nói, "Nếu ngài cần gì thì có thể tới công ty tìm cậu ấy."
"Tôi không đến để gặp anh họ." Người thanh niên mặc áo gió mỏng màu đen, không để ý nhìn lão cười, "Nghe nói anh họ tìm được bé tình nhân, cậu ta ở đây nhỉ?"
"Nguyên tiên sinh ở vườn hoa." Quản gia không rõ mục đích của gã.
Tuy rằng Lâu Khải không