Đám Hà Chúc tự cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật của Cảnh Từ, ôm sự sùng bái với bậc vương giả nên thái độ với cậu chuyển biến một trăm tám mươi độ.
Có một lần, Doanh Kiêu thậm chí còn bắt gặp Hà Chúc chủ động nhường đường cho Cảnh Từ.
Hà Chúc béo người nhưng chẳng có lòng dạ rộng rãi. Y đi đường xông ngang đâm dọc, gặp phải ai là đụng bay người đó. Đến nay, số người có thể khiến y nhường đường còn không đếm đủ một bàn tay.
Hà Chúc sờ bụng phình của mình, cảm thán: "Mày không hiểu, anh Kiêu. Loạt hành động siêu đỉnh này của Cảnh Từ là mơ ước cả đời của tao." Y dừng một chút, sau đó liếc về phía Cảnh Từ đang chăm chỉ đọc sách, nhỏ giọng nói: "Vả lại, mày không thấy là cậu ta đặc biệt đẹp trai à?"
Doanh Kiêu xì một tiếng: "Cậu ấy đẹp trai hay không thì liên quan gì đến mày?"
Hà Chúc vừa định trả lời, sao lại không liên quan, dù sao trong lớp xuất hiện một hotboy, khoe ra cũng vô cùng mát mày mát mặt...
Thì Doanh Kiêu nói: "Muốn tao nhắc mày nhớ người cậu ấy thích là ai không?"
Hà Chúc: "..."
Hà Chúc: "Anh Kiêu, mày có điểm gì là lạ nha. Không phải mày ghét Cảnh Từ bám mày lắm à?"
Doanh Kiêu hừm một tiếng, không nói gì.
Hắn tùy tiện rút một quyển sách bài tập trên mặt bàn, mở ra một trang rồi đi tới chỗ Cảnh Từ ngồi.
Lý Trụ vừa thấy hắn liền lập tức đứng dậy, nhường ghế mình ra.
Doanh Kiêu ngồi xuống không khách khí, tiếp đó đẩy quyển sách lên trước mặt Cảnh Từ: "Bạn học nhỏ, giảng đề giùm đi."
Sau khi ra tay với Doanh Kiêu mấy hôm trước, Cảnh Từ vẫn luôn âm thầm cảnh giác, gọt bút chì đã giấu trên người vài ngày nhằm đề phòng Doanh Kiêu trả thù. Nhưng suốt mấy bữa nay vẫn không thấy Doanh Kiêu có động tĩnh gì, rốt cuộc hôm nay đến rồi à?
Dù sao cũng đã trở mặt, Cảnh Từ không che giấu thái độ của mình nữa.
Cậu nhìn lướt qua sách ôn tập, thản nhiên nói: "Đề rất đơn giản, không muốn giảng."
Doanh Kiêu cười khẽ, cũng không tức giận, tốt tính mà giở đến một đề khó ở mặt sau: "Vậy thì giảng đề này đi."
Giọng Cảnh Từ vẫn chẳng mấy thân thiện như trước: "Đề này rất khó, có giảng cậu cũng không hiểu."
Doanh Kiêu tặc lưỡi, quăng sách qua một bên rồi nhoài người ra bàn, nhìn Cảnh Từ: "Bọn họ hỏi thì giảng, tôi hỏi thì không nói? Cậu đối xử với tôi..."
Cảnh Từ liếc mắt nhìn hắn, không ngờ hắn mặt dày như vậy mà vẫn tự mình biết mình.
Nhưng giây tiếp theo, cậu đã bị "vả mặt" ——
Gương mặt Doanh Kiêu đượm ý cười: "Bạn học nhỏ, cậu đối xử với tôi đặc biệt vậy à?"
Cảnh Từ: "..."
Doanh Kiêu chiếm ưu thế ngoài miệng, song trong lòng đã phát sầu.
Bây giờ nhóc biến thái không thích gặp mình như vậy, việc muốn cậu ấy đồng ý ngồi cùng bàn với mình căn bản là không có khả năng, phải nghĩ cách mới được...
"Giận à?" Doanh Kiêu kề sát mặt cậu: "Nói thật nhé, hôm ấy cậu đánh tôi đau như vậy mà tôi còn chẳng giận đâu."
Nhắc tới chuyện này, Cảnh Từ cũng biết mình đuối lý. Đúng là ngày đó cậu kích động, xuống tay hơi quá. Cậu cũng là đàn ông, biết nơi đó yếu ớt nhường nào.
Cậu mím chặt môi, với tay lấy quyển sách: "Để tôi đọc đề đã."
"Đừng, hai ta nói chuyện trước." Doanh Kiêu đè sách ôn tập không buông, cười nói: "Tôi cảm thấy cậu bây giờ rất tốt."
Cảnh Từ nghi hoặc: "Hả?"
"Vươn lên, cố gắng, nghiêm túc..." Doanh Kiêu liệt kê từng ưu điểm của Cảnh Từ.
Cảnh Từ hơi ngại ngùng trước lời khen của hắn: "Đâu có."
"Khiến tôi cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ..."
Miễn không phải là thù hận đánh vào đầu thì Cảnh Từ đều không nhớ lâu. Cậu nghe thế bèn vội vàng an ủi hắn: "Từ bây giờ cậu cũng chăm chỉ học hành đi, rồi sẽ thành công thôi, không cần ngưỡng mộ người khác."
"Cho nên..." Doanh Kiêu đã dẫn dắt xong, nay nói ra mục đích thật của mình: "Để tiến bộ, tôi cảm thấy hẳn là mình nên ngồi cùng bàn với cậu. Có câu gì ấy nhỉ? Gần đèn thì rạng?"
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ hạ mắt: "Không cần đâu, không thể tùy tiện đổi chỗ. Nếu cậu có đề bài không làm được thì có thể đến đây hỏi tôi bất cứ lúc nào."
Doanh Kiêu không chấp nhận đề nghị này: "Nhưng tôi vẫn cảm thấy ngồi cùng bàn thuận tiện hơn nhiều."
"Tôi và Lý Trụ ngồi cùng bàn đã lâu rồi." Cảnh Từ khéo léo từ chối.
"Thế nên mới cần một bạn cùng bàn mới." Doanh Kiêu không đạt được mục đích thì không từ bỏ: "Quá lâu là sẽ không còn cảm giác mới mẻ nữa."
Cảnh Từ lắc đầu: "Tôi và Lý Trụ vẫn rất thân."
Cậu dựng thẳng quyển sách giáo khoa trong tay, bày ra dáng vẻ muốn nghiêm túc đọc sách, không để ý đến Doanh Kiêu.
Đúng lúc đó, chuông vào học vang lên, Doanh Kiêu liếc sang Lý Trụ nơm nớp lo sợ đứng ở giữa hai dãy bàn, chỉ đành về chỗ mình trước.
Giờ nghỉ trưa, Cảnh Từ lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện một lời mời kết bạn mới.
Tên có một chữ "Kiêu" đầy kiêu ngạo, vừa nhìn đã biết là ai.
Không dễ dàng gì mới từ chối đề nghị ngồi cùng bàn của hắn, Cảnh Từ sợ hắn nhắc lại việc này, hơn nữa cậu cũng đã quyết chí rời xa cốt truyện rồi. Ngó trái ngó phải thấy không ai chú ý, cậu chột dạ xóa lời mời kết bạn đó, vờ như không thấy rồi gục xuống bàn đi ngủ.
Doanh Kiêu vẫn luôn thầm quan sát, thấy hành động của cậu thì nhất thời bị tức cười.
Ngón tay hắn gõ hai cái lên màn hình, khẽ cắn răng. Rất tốt, lần này không phải là mình cố tình, mà là nhóc biến thái này ép mình.
Buổi tối, di động của Cảnh Từ hết pin. Lúc sạc điện, cậu tiện thể ấn sáng màn hình xem lướt qua, lại phát hiện một lời mời kết bạn nữa.
Lần này không phải là Doanh Kiêu.
Tên là Lưu Thời Thần, avatar là ảnh meme một người trung niên.
Cảnh Từ vội vàng chấp nhận lời mời, còn chủ động lên tiếng chào hỏi: "Chào thầy."
Tên của thầy Lưu là Lưu Thời Thần.
Trong phòng Doanh Kiêu, nhìn thấy lời mời kết bạn được lập tức chấp nhận, hắn hừ lạnh. Quả nhiên mình không nhìn lầm, là nhóc biến thái này không muốn thêm mình vào danh sách bạn bè thôi.
Hắn gõ chữ như bay ——
[Lưu Thời Thần]: Chào buổi tối.
[Cảnh]: Chào thầy.
Lạnh mặt với mình, mà lại cung kính lão già Lưu Thời Thần kia như thế...
Doanh Kiêu vừa mắng mỏ chửi bới trong lòng, vừa tiếp tục gõ chữ ——
[Lưu Thời Thần]: Dạo này em rất tiến bộ, không tồi, mang đến bầu không khí mới cho 11/7 chúng ta.
[Lưu Thời Thần]: Thầy vô cùng vui vẻ, cũng hy vọng em có thể giúp đỡ bạn học khác nữa.
[Lưu Thời Thần]: Em cũng biết tình hình hiện tại của lớp chúng ta, đặc biệt cần người như em dẫn đầu tạo