Cảnh Từ đi đến cuối hành lang, đang định rẽ thì cổ áo chợt bị người khác kéo lại.
Cậu quay đầu, Doanh Kiêu đang nhíu mày nhìn cậu: "Bạn học nhỏ, cũng trâu đấy, thấy bạn cùng bàn mà không chào hỏi à?"
Cảnh Từ đang đau đầu, không có kiên nhẫn kì kèo với Doanh Kiêu. Cậu đánh rớt tay hắn, chỉnh cổ áo ngay ngắn rồi định bước tiếp.
"Làm sao thế?" Doanh Kiêu đi cạnh Cảnh Từ, thấy sắc mặt cậu bất thường bèn sải bước đến trước mặt cậu, ngăn cậu lại để ngắm cho kỹ.
Chẳng lẽ là thi không tốt?
Doanh Kiêu không hỏi thẳng vì sợ kích thích cậu, cố ý trêu đùa: "Lại bị bắt nạt à?"
"Không phải." Đầu Cảnh Từ căng đau nên không muốn nói chuyện lắm, chỉ ậm ờ đáp: "Chỉ là không thoải mái thôi."
Lần gặp Kiều An Ngạn này, đầu cậu còn đau gay gắt hơn lần trước.
"Cảm à?" Doanh Kiêu vươn tay sờ trán cậu, cẩn thận cảm nhận: "Không nóng, hay là trong phòng học bị ngộp?"
"Cũng có thể."
Không biết có phải là gặp ảo giác không, Cảnh Từ luôn cảm thấy kể từ khi Doanh Kiêu chạm vào cậu, cơn đau như búa bổ trở nên dễ chịu hơn nhiều.
"Vậy thì tôi không về lớp trước mà cùng cậu ở ngoài hóng gió nhé?"
Cảnh Từ lắc đầu: "Sắp đến ngày nghỉ cuối tháng rồi, chờ thầy qua để bố trí công việc nữa." Dừng một chút, cậu bồi thêm một câu: "Tôi không sao đâu, giờ đỡ hơn nhiều rồi."
Doanh Kiêu thấy cậu kiên trì thì đành bó tay, chỉ có thể cùng cậu tiếp tục đi lên phía trước.
Hai người vòng qua hai khu dạy học, đi đến chỗ bồn hoa nhỏ.
Thi xong, các học sinh đều nóng lòng chạy đến lớp học chờ chuẩn bị nghỉ, bây giờ chỉ mỗi hai người bọn họ ở đây.
Doanh Kiêu bỗng ngừng bước, trong ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Từ, hắn vươn tay cầm lấy vạt trước áo khoác đồng phục.
Cảnh Từ bị hắn dọa sợ: "Cậu làm gì thế?"
Doanh Kiêu không lên tiếng, sau khi cởi áo khoác ra thì ném lên người Cảnh Từ: "Cầm giúp anh cậu đi..."
"Mẹ nó, trên lưng dính vật bẩn." Hắn hùng hùng hổ hổ cởi luôn áo sơ mi trắng bên trong, "Đã sớm muốn cởi ra rồi, làm cả người tôi khó chịu kinh khủng."
Cảnh Từ còn chưa kịp phản ứng, người trước mắt đã trần trụi nửa thân trên.
Thân hình thiếu niên cao lớn rắn rỏi, vì thường vận động nên trên người có một lớp cơ bắp vừa phải. Đường cong thân thể đẹp đẽ rõ nét, bụng săn chắc, sáu múi cơ như ẩn như hiện.
Cảnh Từ sững sờ, quên cả bộ đồng phục trùm trên người mình, chỉ vội vàng xoay đầu đi.
Doanh Kiêu cười khẽ, vươn tay lấy áo lại rồi khoác luôn lên: "Sao nào, vóc dáng anh đây có đẹp không?"
Cảnh Từ mím môi không đáp, cứ thế nhấc chân tiến về phía trước.
"Ê bạn học nhỏ, tôi đang nói với cậu đó." Doanh Kiêu chưa hài lòng là không bỏ qua. Hắn đuổi theo, nhịn cười: "Bao nhiêu người muốn xem còn chẳng xem nổi, cậu được lợi to lớn như vậy, cho một câu đánh giá thì có làm sao chứ?"
Cảnh Từ nghẹn lời: "Tôi cũng không muốn xem."
"Vậy cậu có chịu xem không?"
Doanh Kiêu chặn trước Cảnh Từ một cách lưu manh, vừa tiến tới vừa ép hỏi: "Nói đi, rốt cuộc là có được không?"
Cảnh Từ vốn đã hơi thẹn thùng, ấy vậy mà Doanh Kiêu còn cứ hỏi tới hỏi lui.
Cậu khẽ nhíu mày, giơ tay đẩy hắn: "Cậu tránh ra."
Doanh Kiêu không trốn, trái lại, hắn thuận thế cầm lấy cổ tay Cảnh Từ, lui ra sau vài bước rồi kéo mạnh cậu vào lòng mình.
"Chậc chậc, bạn học nhỏ, muốn sờ thì cứ việc nói thẳng chứ, cũng không phải là không cho cậu sờ." Giọng nói nhuốm vẻ xấu xa của Doanh Kiêu truyền đến từ trên đỉnh đầu: "Nhất định phải vòng vèo thế làm gì?"
"Ai muốn sờ!" Cảnh Từ bị hắn chọc giận đến nỗi ngứa răng, đến cơn đau đầu cũng không cảm giác được nữa. Cậu giơ tay đẩy hắn: "Đồ thần kinh!"
Dứt lời, cậu vòng qua Doanh Kiêu, bước nhanh về phía phòng học.
Thấy nhóc biến thái không còn ủ rũ nữa mà hăng hái phấn chấn như bé gà trống nhỏ, Doanh Kiêu cười khẽ rồi đi theo.
Xem ra cậu hẳn đã quên việc xảy ra trong cuộc thi rồi nhỉ?
Thực nghiệm tỉnh không hổ là cấp ba trọng điểm, tuy cho phép nghỉ hai ngày nhưng giáo viên bộ môn chẳng hề chịu cho học sinh lơi lỏng. Từng tờ bài tập được phát xuống dưới, trên mặt bàn Cảnh Từ nhanh chóng tích được một chồng.
Cậu cẩn thận cất toàn bộ bài tập đi, kẹp nghiêm chỉnh trong túi đựng tài liệu rồi nhét vào trong cặp.
Trên bục giảng, thầy Lưu nhiều lần nhấn mạnh các hạng mục công việc cần chú ý: "Lúc ra cổng thì đừng chạy, đừng ồn ào, khi qua đường phải để ý. Thứ hai phải đến lớp tự học sáng đúng giờ. Thứ bảy khối mười hai cũng nghỉ nên đêm đó ký túc xá không mở cửa. Chủ nhật, khối mười hai quay lại, có bạn nào muốn về tự học trước thì có thể theo cùng."
Trông mọi người đều sốt ruột muốn về nhà, thầy Lưu cũng không định nói nhiều nữa. Sau khi nhấn mạnh thêm một lần là phải chú ý an toàn, ông thả người.
Thông qua ghi chép trong điện thoại, Cảnh Từ tìm ra địa chỉ nhà nguyên thân, tra xong tuyến đường về nhà.
Sau khi thầy Lưu báo tan học, cậu liền đi thẳng đến xe bus ngoài cổng trường.
11/7 coi như được thả khá sớm, vì thế trên bus bây giờ cũng chẳng có mấy người.
Cảnh Từ ngồi xuống một chỗ sát cửa. Cậu ôm cặp, suy xét xem lát nữa nên biểu hiện ra sao.
Thật sự là cậu không có kinh nghiệm chung sống với bố mẹ, dẫu quan hệ tình cảm giữa nguyên thân và bố thoạt nhìn cũng không tốt lắm, cậu cũng không biết nên ứng đối thế nào.
Được quan tâm thì phải làm sao? Nên nói cảm ơn à? Liệu có khách khí quá hay không?
Ngộ nhỡ hỏi kết quả thi thì sao? Nên thành thật trả lời hay là bắt chước biểu hiện của nguyên thân?
Dọc đường đi, Cảnh Từ nghĩ đông nghĩ tây, trong lòng thấp thỏm bất an song lại phảng phất có chút chờ mong.
Nhà họ Cảnh cách Thực nghiệm tỉnh không xa, Cảnh Từ nhanh chóng tiến vào một khu chung cư thoạt trông rất không tệ.
Nhà họ Cảnh ở tầng bảy, Cảnh Từ đứng trước cánh cửa chống trộm dán chữ Phúc, hít sâu một hơi rồi mới gõ cửa.
Xuyên tới đã vài tháng, cậu biết rõ mọi đồ đạc của nguyên thân. Cảnh Từ tìm kiếm nhiều lần cũng không thấy chìa khóa nhà. Nói cách khác, nguyên thân cũng không có chìa khóa nhà.
"Ai đấy?" Qua mấy giây, cửa bị đẩy ra một khe hở nhỏ, giọng nữ không kiên nhẫn truyền tới: "Có việc gì..."
Tầm mắt của