Hôm qua nhóm Doanh Kiêu chơi ầm ĩ cả tối, một đám nam sinh say khướt chen chúc ngổn ngang qua đêm trong phòng. Ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau, bọn họ mới mơ mơ màng màng thức dậy, đều tự ra ngoài kiếm đồ ăn.
Người khác đứng lên rồi xoa mặt rời đi, mỗi Doanh Kiêu có vỏ bọc thần tượng nặng cả tấn nên bắt Trịnh Khuyết đi mua một bộ đồ vệ sinh cá nhân. Sau khi sửa sang một phen trong nhà vệ sinh, hắn mới ra cửa.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cảnh Từ đằng trước, khóe môi Doanh Kiêu cong cong, cảm thấy mình vô cùng may mắn vì sáng nay không thông đồng làm bậy với đám quỷ lười kia.
Cảnh Từ vẫn chưa phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Doanh Kiêu: "Sao cậu lại ở đây?"
Doanh Kiêu ném ly trà sữa uống một nửa trong tay vào thùng rác, bước tới nói: "Tối hôm qua tổ chức quá khuya nên không về nhà." Hắn nhướng mày nhìn Cảnh Từ: "Cậu trở về tự học trước à?"
Cảnh Từ rũ mi: "Ừ."
Doanh Kiêu cười, không hỏi nhiều.
"Ăn cơm chưa? Cùng đi nhé."
"Tôi ăn rồi." Cảnh Từ lắc đầu từ chối. Cậu còn định nói thêm gì đó thì Trịnh Khuyết vẫn luôn chờ ở đằng sau bỗng chạy chậm tới: "Đi đi, gặp nhau rồi thì theo bọn tôi luôn, dù sao cậu cũng chỉ có một mình."
Trịnh Khuyết có EQ thấp lè tè, hoàn toàn không biết mình vô ý chọc phải chỗ đau của Cảnh Từ, còn cười hì hì khuyên nhủ: "Cứ đi ăn một chút, một người thì có ý nghĩa gì đâu, nhiều người mới..."
"Không phải là mày có việc phải về à?" Lời chưa dứt đã bị Doanh Kiêu cắt ngang.
Doanh Kiêu mỉm cười nhìn gã: "Thế mày về trước đi, không cần phải để ý đến tao đâu."
Trịnh Khuyết trợn tròn mắt: "Tao lúc nào..."
"Đúng đúng đúng, bọn tao đi cùng lão Trịnh, anh Kiêu mày cứ tự nhiên nhé." Hà Chúc đi tới, một tay che miệng Trịnh Khuyết, một tay kéo gã về đằng sau.
Trịnh Khuyết vẫn đang a ưm giãy giụa, muốn nói ra thắc mắc trong lòng, nhưng lại bị Bành Trình Trình đạp một cước nên tắt tiếng, thê thảm rời đi.
Kẻ chướng mắt rốt cuộc bị giải quyết hết, Doanh Kiêu bật sáng màn hình điện thoại xem giờ rồi bảo Cảnh Từ: "Bây giờ trường học vẫn chưa mở cửa, cậu cũng không vào được, theo tôi ăn bữa cơm đi?"
Hắn toét miệng chỉ bóng lưng dần khuất của nhóm Hà Chúc, chẳng biết xấu hổ mà giả thảm thương: "Bọn họ đi cả rồi, tôi không muốn ăn cơm một mình."
Cảnh Từ hơi chần chừ song vẫn gật đầu: "Được thôi."
Doanh Kiêu chọn một quán trà, vốn định tùy tiện gọi vài món, nhưng nhớ đến thói quen không bỏ mứa cơm của Cảnh Từ, hắn đành gọi ít thịt nướng xá xíu và xương sườn xông khói, kèm với một phần hoa phù dung xào tỏi. Sau khi xác nhận Cảnh Từ đã ăn thật thì hắn không gọi suất cho cậu nữa, tránh việc cậu ăn không vô vẫn cố dùng sức nhét vào bụng. Hắn chỉ gọi cho cậu một cốc chè xoài bột báng nấu bưởi.
"Hôm nay nhóm thầy Lưu chấm thi ở trường." Doanh Kiêu nhấp một hớp canh xương, nói với Cảnh Từ: "Lúc trở về, có lẽ chúng ta sẽ gặp thầy ấy."
Hiệu suất của giáo viên Thực nghiệm tỉnh cực kỳ cao, tuyệt đối chưa tới ba ngày sau khi thi là đã có tất cả kết quả.
Trong vòng bốn ngày, bảng vàng nhất định sẽ được dán ở một cổng của trường, toàn bộ giáo viên học sinh ra ra vào vào đều có thể nhìn thấy.
Doanh Kiêu cười khẽ: "Thấy giờ cậu cố gắng như vậy, chắc chắn ông ấy vui vẻ vô cùng."
Cảnh Từ mím môi ngượng ngùng: "Cũng không có gì đâu, là học tập bình thường mà thôi."
Khi hai người đang nói chuyện, chè xoài bột báng nấu bưởi được đưa tới, Doanh Kiêu cầm cốc chuyển cho Cảnh Từ: "Của cậu này."
Cảnh Từ kinh ngạc: "Tôi không cần đâu."
"Không sao, cậu cũng đã tốn thời gian ăn cơm với tôi mà." Doanh Kiêu đẩy trở lại: "Cũng không biết cậu có thích không, tôi đã tùy ý gọi."
Cảnh Từ không muốn tiếp tục chiếm món hời từ hắn, nhưng lại không thể từ chối quá cương quyết, chỉ đành nhận: "Cảm ơn."
Trong lòng cậu rầu rĩ, hẳn lần này nên trả lại gì đó cho hắn.
Doanh Kiêu không biết Cảnh Từ đang thầm suy xét phân rõ giới hạn với mình, vừa ăn vừa nói: "Nếm thử đi, thế nào?"
Cảnh Từ cầm thìa xúc một miếng nhỏ rồi bỏ vào miệng.
Quán này rất có lòng trong việc bỏ nguyên liệu, xoài ngọt và nhiều, mùi sữa và mùi trái cây đều vô cùng nồng đậm. Nó mang hơi mát lạnh đi vào miệng, ngon lành sảng khoái.
"Ăn thật ngon, rất ngọt." Cảnh Từ nuốt thịt quả, trả lời.
Doanh Kiêu ngắm kỹ vẻ mặt của cậu, thấy cậu yêu thích thật thì yên tâm hẳn.
Cảnh Từ lại nói cảm ơn hắn lần nữa: "Cảm ơn."
"Khách sáo rồi." Doanh Kiêu cười khẽ: "Cậu..."
Vừa mở miệng, điện thoại hắn đặt trên bàn bỗng bắt đầu rung. Doanh Kiêu hạ mắt nhìn lướt qua màn hình báo cuộc gọi đến, trực tiếp ngắt.
Nhưng bên kia không chịu bỏ qua mà vẫn kiên trì gọi tới, một tinh thần gọi không thông là thề không dừng lại.
Doanh Kiêu đặt đũa xuống, bảo Cảnh Từ: "Tôi ra ngoài nhận điện thoại nhé."
Cảnh Từ gật đầu, ra hiệu hắn cứ tự nhiên.
Doanh Kiêu đi tới cửa mới ấn nút nhận.
"Doanh Kiêu đồ hèn hạ!!" Cuộc gọi vừa thông, người bên kia đã không chờ nổi mà bắt đầu chửi lấy chửi để: "Có phải là mày làm không? Có phải mày chọc thủng chuyện của tao ra không hả?!"
Năm nay Doanh Thắng Quân thi đại học, thi không tệ, đỗ một trường 211 bản địa. Trước kia ông Doanh không thích gặp anh ta, mà giờ chẳng những tìm cho anh ta vị hôn thê có gia thế mạnh mẽ, tiệc đính hôn còn được cử hành vào tháng trước.
Doanh Thắng Quân vô cùng hài lòng với vị hôn thê của mình, bạch phú mỹ chân chính, tính cách hiền dịu đặc biệt hợp làm vợ.
Nhưng anh ta không được di truyền thiên phú thương mại của ông Doanh, mà chỉ di truyền tính trăng hoa của ông.
Dẫu có vị hôn thê, anh ta vẫn hẹn hò các em gái ở ngoài, mỗi đêm đổi một người, không đêm nào giống đêm nào.
Anh ta giấu rất tốt, vị hôn thê chẳng hề phát hiện ra manh mối, đối xử với anh ta càng lúc càng tốt.
Tuy nhiên, vào mấy ngày trước, ảnh chụp anh ta và các em gái ra vào khách sạn hàng đêm đột nhiên bị truyền khắp nơi, diễn đàn trường học, tieba, nhóm chat trong lớp, đến công ty nhà vị hôn thê cũng không tránh khỏi.
Trên ảnh chụp, tuy mặt mấy cô gái bị làm mờ, nhưng mặt anh ta rất rõ nét, khiến anh ta không thể lừa gạt trót lọt.
Thái độ của vị hôn thê dịu dàng luôn ngoan ngoãn nghe theo anh ta đã trở nên khác thường, kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước.
Mấy hôm nay, Doanh Thắng Quân sứt đầu mẻ trán. Ở bên ngoài anh ta bị người khác nhìn với ánh