Cảnh Từ kinh ngạc nhìn Doanh Kiêu.
Hắn như vừa làm một việc đương nhiên, sau khi nói xong thì tiếp tục cúi đầu bóc hạt dẻ.
Ngón tay thon dài dùng sức nhẹ nhàng tách từ chỗ hé miệng, thịt hạt dẻ tròn vo liền lộ ra.
"Đơ rồi à?" Thấy Cảnh Từ nhìn mình ngơ ngác, Doanh Kiêu cười khẽ, vươn tay chọc chọc lên bên má phồng phồng trên mặt cậu: "Ăn nhanh đi, không sao đâu. Cậu nhìn đằng sau mà xem, tất cả mọi người đều đang ăn sáng đấy."
Xúc cảm trên mặt khiến Cảnh Từ chợt tỉnh táo lại. Cậu bối rối quay đầu, nhai hạt dẻ qua loa hai lần rồi ậm à ậm ừ nói: "Cảm ơn."
"Cái này thì có gì cần cảm ơn." Doanh Kiêu bật cười, đưa hạt dẻ đã bóc xong cho cậu: "Cậu đọc sách đi, tôi giúp cậu bóc."
"Không cần đâu." Cảnh Từ nuốt hạt dẻ xuống, lắc đầu: "Tôi tự làm."
"Nghe lời nào, đừng khách sáo với tôi." Doanh Kiêu rút khăn giấy trong khăn bàn ra, trải trên mặt bàn, vừa trò chuyện với Cảnh Từ vừa bóc hạt dẻ bỏ lên: "Sắp sửa thi rồi, thời gian hiện tại của cậu eo hẹp."
Kể từ khi biết Cảnh Từ tham gia đội tuyển Toán, Doanh Kiêu cố ý đi tìm hiểu một chút, biết kỳ thi rơi vào trung tuần tháng Mười hai, đã bắt đầu đăng ký, cách bây giờ vừa đúng một tháng.
Hắn cười nói: "Đừng lo, bóc hạt dẻ không làm trễ nải việc học hành đâu. Không thì anh đây biểu diễn tại chỗ cho cậu xem nhé?"
Dạo này Doanh Kiêu rất cố gắng, đã sắp sửa học thuộc tất cả nội dung ôn tập từ lớp mười đến giờ do Cảnh Từ thống kê ra.
Cảnh Từ cụp mắt, khóe môi hơi nhếch: "Quạnh ngắm trời thu..."
Doanh Kiêu tiếp lời không lưỡng lự: "Sông Tương về bắc, quanh bãi Quật Châu(1)..."
(1) Gốc là "Độc lập hàn thu, Tương giang bắc khứ, Quất tử châu đầu." trích từ Thấm viên xuân - Trường Sa của Mao Trạch Đông.
Cảnh Từ cúi đầu, tiếp tục làm bài.
Trên bàn là sách Toán cậu yêu nhất, ngoài cửa sổ, ánh nắng ban mai xuyên qua lớp kính, vẽ ra bóng sáng loang lổ tràn ngập phòng học.
Gió nhẹ lay động rèm cửa sổ trắng, bên tai truyền đến tiếng đọc nhẩm khẽ khàng của Doanh Kiêu.
Trong tầm tay là hạt dẻ thơm ngọt mềm bở mà hắn cho, vươn tay là chạm tới.
Xác định vào đội tuyển, ban ngày Cảnh Từ vẫn lên lớp như thường, có điều, sau bữa tối thì cậu không còn ngồi ở chỗ tự học nữa, mà thu thập đồ đạc chuẩn bị lên phòng học nhỏ.
Phòng nhỏ ở khu dạy học số hai, cách khu số một một toà nhà, cũng cách xa ký túc xá. Lần đầu tiên Cảnh Từ đi học, không rõ liệu giáo viên có cho tan học đúng giờ không. Do đó trước khi đi, cậu đặc biệt đến chỗ ngồi của Lý Trụ, bảo cậu ta hết tiết không cần chờ mình, về thẳng ký túc xá là được.
Lý Trụ vui vẻ đồng ý.
Lúc cậu đến phòng nhỏ, bên trong đã có lác đác mấy người ngồi.
Cách thời gian vào học còn sớm, mọi người không làm bài mà tụ tập tán gẫu. Thình lình trông thấy gương mặt lạ là cậu, họ lập tức đồng loạt quay sang.
Hiện nay Cảnh Từ cũng coi như một người có tiếng tăm ở Thực nghiệm tỉnh. Sau khi nhận ra cậu, bên dưới vang lên tiếng xôn xao bàn tán khe khẽ.
Cảnh Từ mặc kệ những lời bàn tán kia, sắc mặt bình tĩnh đứng bên trên nhìn xuống. Cậu chọn lấy vị trí gần đầu, đang chuẩn bị đi qua thì một nam sinh đeo kính đen có dáng dấp thanh tú bỗng vẫy tay với cậu: "Cảnh Từ!"
"Hả?" Cảnh Từ dừng bước, nhìn về phía y.
"Tới đây ngồi đi." Nam sinh nhấc cặp sách trên ghế bên cạnh, qua loa nhét vào ngăn bàn: "Tớ không ngồi cùng bàn với ai cả."
Đối với Cảnh Từ, ngồi chỗ nào cũng không thành vấn đề, huống chi người ta có ý tốt mời cậu.
Cảnh Từ gật đầu, thuận thế ngồi xuống: "Cảm ơn."
"He he he." Nam sinh cười vui vẻ, tự giới thiệu một cách tự nhiên: "Tớ là Chu Siêu, đã sớm muốn làm quen với cậu rồi."
Chu Siêu chính là người đứng thứ ba toàn khối trong cuộc thi giữa kỳ lần này, tổng điểm 720, học lớp 11/2.
"Cậu thật lợi hại." Chu Siêu sùng bái nhìn Cảnh Từ: "Sao cậu thi Lý đạt max điểm thế? Câu hỏi số ba của bài cuối cùng ấy, tớ khó khăn lắm mới làm được, nhưng đáp án lại sai."
"Không có gì đâu." Cảnh Từ chia sẻ bí kíp thi với Chu Siêu: "Thông thường tớ làm xong một bài đều sẽ kiểm tra lại một lần, đôi lúc sẽ tìm ra lỗi sai."
"Vậy lần sau tớ cũng làm thế, chỉ là tớ không kiên nhẫn kiểm tra thôi." Chu Siêu gãi đầu, ngó quanh một chút rồi tiến tới nhỏ giọng bảo Cảnh Từ: "Tớ sớm đoán được cậu sẽ vào đội tuyển, mà không ngờ cậu lại chọn môn Toán. Có điều thành tích thi đua của trường ta không tốt..."
Cảnh Từ quay sang y, nghiêm túc lắng nghe.
Chu Siêu tiếp tục: "Năm ngoái, chúng ta đạt giải nhất của tỉnh, hình như trong ba mươi người có giải, trường ta chiếm một phần ba, nhưng mà..."
Y hơi ngừng lại, giơ một ngón tay ra hiệu, giọng càng nhỏ: "Chỉ có một người tiến vào giải toàn quốc, là một đàn anh lớp mười hai, luyện Olympics từ nhỏ đến lớn. Còn không bằng Lý Hóa, hai môn này ít nhất có ba người tiến vào cấp toàn quốc."
Chu Siêu lắc đầu: "Cho nên dạo này thầy Triệu uống trà hoa cúc hạ hỏa hàng ngày, chỉ lo năm nay chúng ta chỉ có một thí sinh duy nhất."
Cảnh Từ nghe thế thì trầm ngâm gật đầu.
Cậu nhớ rõ là, đời trước, cuộc thi Toán cấp tỉnh hàng năm của bọn cậu có khoảng năm mươi người đạt giải nhất. So ra thì tỉnh Đông Hải thật sự yếu hơn hẳn về mặt thi đua.
Bọn họ đang trò chuyện thì Giang Sùng dẫn một nhóm người tiến đến.
Chỗ ngồi của Chu Siêu là ở hàng thứ hai, vô cùng dễ thấy. Giang Sùng vừa vào lớp đã thấy Cảnh Từ ngồi cạnh y, bước chân thoáng chốc khựng lại.
Tối qua sau khi về, gã nơm nớp lo sợ rất lâu, sợ Doanh Kiêu kéo người đến ký túc xá đánh gã. Vất vả chịu đựng một đêm và một buổi sáng, thấy Doanh Kiêu hoàn toàn không có động tĩnh gì, gã mới hơi thả lỏng.
Chẳng ngờ rằng, không gặp Doanh Kiêu nhưng lại trông thấy Cảnh Từ trong phòng học nhỏ.
Nhớ tới những lời mình nói tối hôm qua, mặt Giang Sùng lập tức nóng rát.
Gã vội vàng nhìn sang chỗ khác, thân thể cứng ngắc bước nhanh về vị trí của mình.
Tâm trí không ngừng giữ thể diện cho chính mình, dẫu Cảnh Từ có vào đội tuyển thì sao chứ, sắp sửa bắt đầu thi luôn rồi, cậu ta là một người tới giờ vẫn chưa học Olympics, có thể đạt kết quả gì được, chẳng qua là cho đủ số lượng thôi.
Mặc dù mình thất bại ở cuộc thi giữa kỳ, nhưng lần thi tới, gã nhất định sẽ gỡ gạc lại!
Giang Sùng vừa ngồi xuống thì thầy Triệu đến.
Ông nhìn lướt qua bên dưới, ánh mắt dừng thêm hai giây trên người Cảnh Từ, Ông lật tập giấy trên tay và nói: "Hôm nay lớp ta có một bạn học mới, tất cả mọi người đều gặp rồi nên thầy sẽ không giới thiệu nữa. Thầy tin chắc hiện tại Thực nghiệm tỉnh không ai là không biết Cảnh Từ nhỉ?"
Triệu Phong nở nụ cười: "Để hoan nghênh bạn học mới, hôm nay chúng ta thi thử."
Ông chia tập giấy trong tay ra làm ba phần, phát theo thứ tự cho học sinh ngồi hàng đầu