Nếu là lúc trước, thầy Lưu sẽ trực tiếp ném phấn qua chỗ hắn, dám làm loạn trật tự lớp học à?!
Nhưng mấy tháng gần đây Doanh Kiêu biểu hiện quá tốt, chẳng những chịu cố gắng học hành, mà kết quả cũng có chỗ gia tăng.
Thầy Lưu vui mừng nhìn hắn, một lần nữa cầm phấn lên: "Vậy thầy sẽ giảng lại một lần, những ai nghe không hiểu nhớ nắm bắt cơ hội để nghe nhé."
Ông vừa quay người vừa nói: "Thấy chưa, làm học sinh thì phải giống Doanh Kiêu, nỗ lực tiến tới, không hiểu thì hỏi! Các em đều nên học tập Doanh Kiêu."
Gương mặt học sinh 11/7 phủ đầy vẻ chết lặng: "..."
Ai muốn "không hiểu thì hỏi" chứ! Bây giờ bọn họ muốn đi ăn cơm!!!
Sợ kiến thức nền tảng của Doanh Kiêu quá kém, vẫn nghe không hiểu, lần này thầy Lưu càng giảng tỉ mỉ hơn. Đợi đến khi giảng xong ba câu, bảy phút đã trôi qua.
Ông ngẩng đầu nhìn đồng hồ, dáng vẻ như không nỡ dừng lại. Ánh mắt chuyển hướng Doanh Kiêu, ông hòa ái hỏi: "Đã hiểu chưa?"
Điện thoại cùng lúc rung một cái, Doanh Kiêu không để ý, chỉ gật đầu với ông: "Đã hiểu ạ, cảm ơn thầy."
"Vậy thì tốt." Thầy Lưu bỏ bài thi trong tay xuống: "Tiết này đến đây kết thúc, tan học đi."
Đoạn, ông cầm lấy đồ trên bục, đẩy cửa ra khỏi phòng học.
Đã kéo dài thời gian như vậy, nhất định không kịp đến nhà tắm được, đoán chừng đến căng tin cũng phải xếp hàng chờ rất lâu. Học sinh 11/7 mặt ủ mày chau đứng dậy, đang định ra ngoài thì Trịnh Khuyết bỗng lớn tiếng hô: "Đừng ra ngoài, trưa nay anh Kiêu mời."
Gã quơ quơ chiếc điện thoại trong tay: "Đặt xong đồ ăn rồi, thứ bọn mày thích nhất, Duyệt Vị Hiên."
Duyệt Vị Hiên là một quán đồ cay Tứ Xuyên gần trường, món ăn khá ngon, nguyên liệu tươi mới, 11/7 thường xuyên liên hoan ở đây. Nhưng quán không cho đặt ăn một mình, chỉ nhận đơn hàng theo nhóm, đến nỗi mỗi lần bọn họ muốn ăn là phải chờ đến ngày nghỉ.
Doanh Kiêu khoác một tay lên lưng ghế, cười nói: "Rất xin lỗi, làm tốn thời gian của mọi người rồi."
Đám 11/7 vốn còn ít buồn bực, nghe thấy hắn nói là lập tức vui vẻ hẳn.
Đã có sẵn thì ai bằng lòng chen chúc ở căng tin chứ, huống chi cơm ở đó đã ăn chán rồi.
Mấy nam sinh muốn đi tắm cũng không còn băn khoăn việc tắm nữa. Họ vô cùng hào hứng bỏ đồ trong tay xuống.
Tại sao bọn họ phải tắm sớm? Còn không phải là muốn tiết kiệm thời gian, chờ đến chiều chủ nhật ra ngoài ăn một bữa hay sao!
Bây giờ có người mời ăn cơm thì cớ gì không theo?
"Đâu có đâu có, anh Kiêu nói gì thế, thông cảm được mà."
"Anh Kiêu, lát nữa mày không cần đi ra đâu. Khi nào cơm được đưa tới, bọn tao đi nhận là được rồi."
"Đều là việc nhỏ, không cần nhờ đến anh Kiêu."
Có kẻ lớn gan còn tiến đến cười hì hì: "Anh Kiêu, về sau mày cứ gom vấn đề đến tiết thứ tư hỏi một thể, chúng tao không ngại."
Những nam sinh khác cũng nhao nhao nói: "Đề nghị này ok đấy."
Doanh Kiêu cười mắng bọn họ một câu, không để ý tới họ nữa.
Hắn xoay sang Cảnh Từ, nói khẽ: "Làm lỡ việc tắm rửa của cậu, không giận đó chứ?"
Cảnh Từ lắc đầu, chân thành đáp: "Câu nào không hiểu là phải tìm hiểu cho rõ."
Doanh Kiêu ấm lòng, sao bạn học nhỏ nhà hắn lại tốt như vậy chứ.
"Hay tối anh dẫn cậu ra ngoài tắm?"
"Tối?" Cảnh Từ hơi sửng sốt: "Tối tôi không đi được."
Cậu vừa thu dọn sách vở trên bàn vừa nói: "Mai tôi tắm ở trường là được rồi."
"Đừng mà." Chỉ bởi sợ cậu tắm rửa cùng một đám đàn ông con trai mà ngay cả loại chuyện như cố ý khiến thầy giáo dạy quá giờ, hắn cũng đã làm, thì sao có thể để thất bại trong gang tấc được: "Nhà tắm của trường quá đông người, mà còn thường xuyên mất điện."
Hắn dọa Cảnh Từ: "Lần trước lớp chúng ta có một bạn tắm đến một nửa, bọt trên đầu còn chưa rửa sạch thì mất nước, đành phải dùng áo khoác trùm đầu chạy về."
Cảnh Từ dừng động tác.
Doanh Kiêu thấy có chiều hướng tốt bèn nói tiếp: "Từ bữa tối đến giờ tự học có hơn một tiếng, tôi biết một nơi gần trường học, người cũng rất ít, đến là có thể tắm ngay."
"Anh có biện pháp ra ngoài, cậu yên tâm, cam đoan không làm trái kỷ luật. Thế nào?"
Cảnh Từ vẫn không đồng ý.
Doanh Kiêu hít sâu một hơi, sử dụng đến tuyệt kỹ: "Nhà tắm trường ta đã cũ lắm rồi, một hàng vòi nước cao thấp không đồng đều, chỗ này cao chỗ kia thấp, vô cùng khó coi."
Cảnh Từ bất giác tưởng tượng ra tình cảnh đó, tức khắc toàn thân khó chịu theo.
Cậu trù trừ chốc lát, rốt cuộc gật đầu đồng ý: "Thôi được rồi."
Doanh Kiêu nhếch miệng, hài lòng.
Đằng sau, Hà Chúc vỗ vai Ngô Vĩ Thành đầy cảm thông: "Lớp trưởng, trong khoảnh khắc ấy có một triệu khả năng(1)."
(1) Lời bài hát "Một triệu khả năng" của Christine Welch 克丽丝叮
Nằm mơ giữa ban ngày gì chứ, muốn tẳm rửa chà lưng với Cảnh Từ nữa, anh Kiêu của bọn họ còn chưa từng làm thế đâu.
Đến giờ đứa bé này vẫn không bị đập chết, chẳng qua là gặp may thôi.
Ngô Vĩ Thành không tim không phổi, đang chìm đắm trong niềm vui được người khác mời đi ăn, sắp sửa quên béng vụ tắm rửa. Gã nghe vậy bèn xoa mông, vô thức tiếp một câu: "Nên tiến bước hay tiếp tục chờ đợi?"
Hà Chúc: "..."
Hà Chúc: "Vô tri vô giác thật là hạnh phúc."
Ngô Vĩ Thành ù ù cạc cạc nhìn y, định nói gì đó thì Trịnh Khuyết bỗng chen ngang: "Cơm đến rồi cơm đến rồi! Mấy đứa nam sinh đi nhận theo tao!"
Lời vừa ra, các nam sinh lập tức đứng bật dậy, tranh nhau xông ra ngoài. Rất nhanh chóng, trong hành làng truyền đến tiếng nói cười đùa giỡn.
Lớp 11/7 không đông không vắng, vừa đúng bốn mươi người. Bữa trưa của bốn mươi người lần lượt được chuyển đến, khung cảnh đặc biệt đồ sộ. Học sinh các lớp khác dồn dập liếc nhìn, đều thầm suy đoán xem chuyện gì xảy ra ở lớp họ.
Vì Cảnh Từ, hiện tại 11/7 đang là đối tượng được bàn luận nhiệt tình trên diễn đàn.
Không rõ việc mấy nam sinh 11/7 mang cơm bị ai đăng lên diễn đàn.
[Ban nãy trông thấy đám 11/7 đặt đồ ăn tập thể, bọn nó định làm gì thế nhỉ?]
[Lầu một: [hình ảnh][hình ảnh]]
[Lầu hai: Cũng mỗi 11/7 mới làm được chuyện như vậy, rõ ràng Phùng trọc lóc đã ra lệnh cấm mua thức ăn bên ngoài, ngộ nhỡ bị bắt được là phải viết bản kiểm điểm.]
[Lầu năm: Cả lũ 11/7 đã bao giờ quan tâm đến việc này đâu? Có điều tao có nghe nói, hôm qua Cảnh Từ vào đội tuyển Toán. Chẳng lẽ là vì việc này nên bọn nó đang ăn mừng?]
[Lầu 11: Chắc là vì chuyện này.]
[Lầu 13: Không phải chứ? Vào đội tuyển trường mà cần phải đến mức này? Quả thật lũ 11/7 ít thấy sự đời.]
[Lầu 14: Lần trên ít mỉa mai nhau đi. Đội tuyển của trường ta thế nào? Dẫu không đọ được trong cuộc thi toàn quốc, nhưng chúng ta vẫn đè bẹp trường khác trong giải cấp tỉnh đấy.]
[Lầu 20: Cảm thấy Cảnh Từ không nên tham gia đội tuyển, dù sao thì vòng loại sắp sửa bắt đầu, cậu ta lại chưa từng học bao giờ.]
[Lầu 25: Nhìn tới nhìn lui, vẫn chỉ nghĩ giống lầu 20. Cảnh Từ rất lợi hại, thành tích rất tốt, tao tâm phục khẩu phục. Nhưng cảm giác lần này cậu ta chọn nhầm rồi. Những người khác ôn lâu như vậy, bây giờ cậu ta là một kẻ không ôn luyện xen lẫn vào, nhất định kết quả không cao, chẳng bằng chờ đến sang năm tính tiếp.]
[Lầu 33: Nghe nói tối qua đội tuyển Toán có cuộc thi thử, bọn mày đoán xem Cảnh Từ có thể thi được