Xác định xong tin về việc kiểm tra, vẻn vẹn vài người có thái độ học tập khá chăm chỉ của 11/7 cũng bắt đầu nôn nóng.
Đặc biệt là hai người học Toán không tốt, Trần Miểu Miểu và Ngô Vĩ Thành, sau giờ học chạy đến cạnh Cảnh Từ, cậu hỏi một câu tôi hỏi một câu, đã trở thành cảnh tượng chỉ 11/7 mới có.
"Cảnh Từ, tớ còn một bài chưa biết làm." Trần Miểu Miểu hơi ngượng ngùng ngó Cảnh Từ, nơm nớp nói: "Giờ cậu có thời gian giảng cho tớ chút không?"
Sợ cậu cảm thấy phiền, cô vội vàng tiếp thêm một câu: "Lần này chỉ một bài thôi."
"Được, bài nào?" Cảnh Từ đặt sách Olympics trong tay xuống và nhìn cô: "Để tớ xem đã."
Trần Miểu Miểu nghe vậy bèn vội vàng mở sách ra, chỉ vào góc dưới bên phải: "Bài này này!"
Cảnh Từ nhìn lướt qua, là một bài khó về đường conic(1), tổng cộng hai câu hỏi nhỏ.
(1) Trong toán học, một đường conic (hoặc gọi tắt là conic) là một đường cong bậc hai tạo nên bằng cách cắt một mặt nón tròn xoay bằng một mặt phẳng.
Câu hỏi thứ nhất là độ lệch tâm ellipse(2), câu hỏi thứ hai là giả định một điền kiện, phải tìm phương trình ellipse.
(2) Trong toán học, một elíp (tiếng Anh, tiếng Pháp: ellipse) là quỹ tích các điểm trên một mặt phẳng có tổng các khoảng cách đến hai điểm cố định là hằng số F1M + F2M = 2a. Hai điểm cố định F1 và F2 đó được gọi là các tiêu điểm. Elipse là một trong ba đường conic.
"Bài này không khó hiểu." Cảnh Từ cầm bút lên, viết điều kiện đề bài ra giấy nháp rồi nói: "Trước tiên chúng ta giả sử điểm Q toạ độ (x0; 0), từ đó có thể biết..."
Cậu nói rất chậm, suy luận từng bước một, lo lắng Trần Miểu Miểu nghe không hiểu nên cố gắng viết hết các bước ra một cách kỹ càng. Mặc dù thanh âm thản nhiên không lên xuống, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng vẫn có thể khiến người khác cảm nhận được sự cẩn thận và kiên nhẫn của cậu.
Ánh mắt Trần Miểu Miểu bất giác chuyển từ giấy nháp sang gương mặt Cảnh Từ.
Mặt mũi Cảnh Từ sắc nét, đường dáng rõ ràng, có thể nhìn thấy lông mi dài dày của cậu, thi thoảng chớp một cái tưởng chừng như vừa phất qua trái tim người ta.
Dẫu biết có lẽ Cảnh Từ không thích nữ sinh, Trần Miểu Miểu vẫn không kiềm chế được trái tim đập nhanh hơn.
Học giỏi, dáng dấp đẹp trai, quả thực là nam thần aaaaaaaaa!
"Cậu hiểu không?" Cảnh Từ giảng xong một câu, ngẩng đầu hỏi cô.
Cảnh Từ nghĩ rằng mình giảng quá nhanh, đang suy nghĩ phải làm sao mới cặn kẽ hơn một chút thì Trần Miểu Miểu bỗng đến gần cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cảnh Từ, cậu thích kiểu người nào?"
Cảnh Từ hơi ngẩn ra, lập tức khéo léo chuyển chủ đề: "Không hiểu cũng không sao, tớ giảng cho cậu thêm lần nữa. Có thể sẽ có dạng bài này trong kỳ thi."
"À! Được." Nghe thấy có thể sẽ thi phải, Trần Miểu Miểu lập tức thu hồi tâm tư hóng chuyện, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Năm phút sau, Trần Miểu Miểu cầm sách ôn tập, hai mắt sáng bừng nhìn Cảnh Từ, nói đầy sùng bái: "Cậu quá lợi hại! Tớ hiểu hết rồi!"
"Không có gì." Cảnh Từ cười với cô rồi chỉ vào giấy nháp: "Cậu có muốn cầm về không? Lúc cần thì có thể lấy ra xem."
"Đương nhiên có!" Trần Miểu Miểu vươn tay giành lấy tờ nháp, cầm nó như cầm bảo bối vậy: "Cảm ơn đại lão!"
"Không có gì, sau đó không hiểu vẫn có thể đến hỏi tớ." Cảnh Từ nói xong, lần nữa cúi thấp đầu chuẩn bị đọc sách tiếp.
Trần Miểu Miểu cảm động nước mắt rưng rưng, sao con người Cảnh Từ lại tốt như thế aaaa!
Cô không nén được lại nghĩ tới vấn đề mình vừa hỏi, hơi do dự nhưng vẫn cả gan hỏi thêm một lần: "Cảnh Từ, rốt cuộc cậu thích kiểu người nào?"
"Tớ sẽ giúp cậu xử lý thêm vài bài tương tự." Cảnh Từ ngừng bút, không ngẩng đầu: "Đến lúc đó cậu làm thử xem, để nhớ được kỹ hơn."
"Oa, được được được! Cảm ơn!" Trần Miểu Miểu lập tức quên khuấy câu hỏi của mình, ngạc nhiên mừng rỡ gật đầu liên tục. Cô còn định nói thêm thì chuông vào học vang lên.
Cô đành ôm sách ôn tập và giấy nháp về chỗ của mình.
Từ đầu tới cuối, Cảnh Từ cũng không trả lời câu hỏi của cô.
Doanh Kiêu ở cạnh nhìn như làm bài, trên thực tế là nghe ngóng toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người. Hắn quay đầu lườm Trần Miểu Miểu rồi chậm rãi nhếch môi.
Trông Cảnh Từ có vẻ tính cách tốt, đối với ai cũng kiên nhẫn, nhưng kỳ thực thái độ này chỉ giới hạn ở phương diện học tập.
Đối với việc riêng tư của mình, Cảnh Từ giấu kín chặt chẽ, đừng nói là một Trần Miểu Miểu, có là mười Trần Miểu Miểu đến hỏi, Cảnh Từ cũng không trả lời.
Doanh Kiêu cười hừ một tiếng, trước khi giáo viên tới thì vội hỏi Cảnh Từ: "Thạch sương sáo của Duyệt Vị Hiên không tệ lắm, cậu có thích ăn không?"
Cảnh Từ không hề có việc không thích thức ăn, cùng lắm là chia thành vô cùng thích và thích. Cậu nghe vậy bèn khẽ gật đầu: "Thích."
Doanh Kiêu nhận được đáp án, hài lòng quay đầu tiếp tục làm bài.
Quả nhiên Cảnh Từ đối xử với mình không giống với những người khác.
Nếu không thì tại sao cùng là hỏi sở thích, nhưng cậu chỉ trả lời mỗi mình mình chứ?
Thời gian thấm thoát, rất nhanh đã đến thứ Sáu.
Lớp 11/7 đã tính tổng cộng có hai mươi mốt người đi liên hoan, vì thông báo hơi trễ nên rất nhiều người đã sớm có kế hoạch riêng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Cảnh Từ hơi lưỡng lự nhưng vẫn lén lút cầm điện thoại vào nhà vệ sinh gọi điện cho ông Cảnh.
Hình như ông Cảnh đang ngủ chưa, bị đánh thức nên giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn: "Làm sao?"
Cảnh Từ bình tĩnh đáp: "Tối nay lớp con liên hoan nên có lẽ sẽ không về."
Ông Cảnh hừ lạnh một tiếng: "Liên hoan? Được rồi, đừng mượn cớ, tao còn không biết tính mày chắc?"
Cảnh Từ hít sâu một hơi: "Thật sự là..."
Cậu còn chưa nói hết đã bị ông Cảnh cắt ngang: "Tao mặc kệ mày ra ngoài làm gì, tao cũng không quản được mày..."
Lời trào phúng châm chọc của ông Cảnh truyền qua loa điện thoại đến tai Cảnh Từ: "Mày muốn làm gì thì làm, tháng sau tao chuyển tiền sinh hoạt cho mày. Vẫn câu nói đó, tiêu hết thì đừng đòi tao."Ông ta ngừng chốc lát rồi phàn nàn: "Có mỗi chuyện nhỏ như thế mà gọi điện vào giữa trưa, sao có thể không biết suy xét vậy hả! Bố mày mệt mỏi cả ngày, mãi mới được nghỉ trưa! Cái gì nhỉ... Muộn quá thì mày cũng đừng về, tránh việc dậy không nổi để mở cửa cho mày..."
Cảnh Từ bình tĩnh cúp điện thoại.
Cậu cất điện thoại vào túi, thất thần nhìn vách tường, sau đó không có vẻ gì khác thường mà rời khỏi nhà vệ sinh.
Trên đường về, Cảnh Từ chạm mặt Lý Trụ vừa từ cửa hàng tiện lợi.
Lý Trụ ném cho cậu một túi que cay, hỏi: "Đi đâu thế? Nhà vệ sinh?"
Cảnh Từ ừ một tiếng, cùng cậu ta vừa đi vừa nói trở lại phòng học, trên mặt không hề có dấu vết không vui.
Buổi chiều, những học sinh 11/7 muốn đi liên hoan thì không ngồi yên nổi. Dưới mông như có con sâu, cứ cách vài phút là động một cái, chỉ hận giáo viên không thể lập tức tuyên bố tan học ngay.
Khi chuông hết tiết bốn vang lên, thầy Lưu vừa giảng xong những mục cần chú ý, có người đã vội vã gấp rút lao ra ngoài.
"Không cần vội vã, cậu cứ từ từ thu dọn." Doanh Kiêu ngồi trên ghế không nhúc nhích. Hắn nhìn Cảnh Từ, nói: "Phòng đã đặt xong rồi, chờ đồ ăn lên ước chừng mất hai mươi phút. Bọn họ đến sớm cũng chỉ ngồi không."
Cảnh Từ thấy cũng đúng, động tác tay lập tức chậm lại.
Nhóm Hà Chúc cũng không đi, cầm vài quyển sách nhét vào trong cặp để về nhà giả vờ giả vịt cho bố mẹ xem, bấy giờ mới theo Doanh Kiêu và Cảnh Từ cùng ra cổng trường.
Sau khi đến phòng đặt trước, mấy người họ vô cùng tự giác nhường lại vị trí cạnh Doanh Kiêu.
Cảnh Từ ngó trái ngó phải, thấy không có chỗ trống nào khác nên đành phải ngồi xuống cạnh Doanh Kiêu.
Đều ở độ tuổi đang phát triển, cả đám người đã sớm đói mềm, huống chi trong phòng còn quanh quẩn mùi thơm của thức ăn. Tuy nhiên thời gian đồ ăn mang lên còn chưa đến, đành phải gọi cho mỗi người một bát thạch sương sáo trước cho đỡ thèm.
Mặc dù bên ngoài lạnh nhưng trong phòng mở sưởi, gió nóng hầm hập. Có vài nam sinh thân nhiệt cao, thậm chí vừa vào cửa đã cởi áo khoác, bây giờ ăn một bát thạch lạnh là việc không thể phù hợp hơn.
Thạch sương sáo là món tủ của Duyệt Vị Hiên, đựng trong bát sứ trắng viền hoa xanh lam. Thạch rung rung, sáng lóng lánh hơn phân nửa bát, bên trên là một lớp hạt vụn dày và nho khô. Lượng đường đỏ vừa đủ, không quá ngọt ngào lại không mất mùi thơm tinh thuần.
"Ăn được không?" Lúc nào Doanh Kiêu cũng để ý đến biểu cảm của Cảnh Từ, thấy trên mặt cậu không biểu lộ gì thì không kìm được mà nghiêng đầu hỏi một câu.
Cảnh Từ gật đầu: "Ăn rất ngon."
Doanh Kiêu nhìn lướt qua bát của cậu.
Một bát thạch cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ mấy miếng là gần như đã ăn xong. Lúc này, trong bát Cảnh Từ đã không còn sót lại thứ gì.
Hắn đặt thìa xuống, hỏi Cảnh Từ: "Gọi cho cậu thêm một bát nhé?"
"Không cần đâu." Cảnh Từ lắc đầu, uống một ngụm nước chè: "Đủ rồi, còn giữ bụng ăn cơm nữa."
Khi hai người đang nói chuyện, đồ ăn lần lượt được đưa lên.
Các món bọn họ gọi đều là món cay Tứ Xuyên kinh điển, hương vị thơm cay nồng nàn, chuyên dùng ăn với cơm.
Trong số hai mươi mốt người thì chỉ có ba nữ sinh, còn lại toàn là nam sinh, sức ăn lớn đến nỗi có thể nuốt một con trâu. Đang ăn dở chừng thì có thêm vài món bưng lên, cứ thế, chờ đến khi tất cả mọi người đặt đũa xuống, trên mặt bàn cũng không còn đồ dư thừa gì.
Ngô Vĩ Thành vừa rút khăn tay lau mồ hôi, vừa vỗ bụng cảm thán: "Đây mới gọi là sảng khoái!"
Hà Chúc vuốt vuốt cái mũi đỏ bừng, hắt hơi một cái: "Được rồi, chúng ta lại đi chơi trận nữa."
"Đi thôi!" Trịnh Khuyết buông đũa, dùng mu bàn tay quệt miệng, là kẻ đầu tiên xông ra ngoài.
Một nhóm người dồn dập đi KTV.
Ở quầy tiếp tân, Hà Chúc báo số điện thoại. Sau khi xác nhận bọn họ đã đặt trước, nhân viên dẫn họ tới một phòng lớn.
Quán KTV này mới được xây, thiết bị trong phòng đều là mới. Mic có âm lượng lớn, bài hát trong danh sách cũng toàn là những bài phổ biến dạo gần đây.
Bành Trình Trình chữ quý như vàng, đến cả hát cũng chẳng buồn hát, vừa vào cửa đã đi thẳng tới máy chọn bài, ngồi yên tại đó hỗ trợ chọn lựa.
Cảnh Từ không đi tranh mic với những người khác. Cậu tìm ghế sofa rồi