Nỗi xúc động trong lòng Cảnh Từ nháy mắt tan thành mây khói. Cậu đỏ mặt trừng Doanh Kiêu: "Cậu, cậu đừng nói lung tung!"
Doanh Kiêu kinh ngạc nhìn cậu: "Tôi nói lung tung bao giờ? Xem ra cậu quên rồi. Tới đây đi, anh giúp cậu ôn lại kỷ niệm."
"Hôm ấy đêm khuya gió mát, đèn màu trong phòng sáng lấp lánh. Dưới ánh mắt chăm chú của hơn hai mươi học sinh trong lớp, tôi đè cậu lên sofa..."
Hắn còn chưa nói xong, một quyển sách ôn luyện đập tới.
Cảnh Từ không thể nhịn được nữa, nghiến răng nói: "Ngậm miệng!"
Doanh Kiêu dễ dàng chặn quyển sách lại, cầm trong tay, nhíu mày: "Ôi chao, hôn rồi mà không nhận. Bạn học nhỏ, cậu xấu xa thế sao?"
Cảnh Từ khó thở: "Hai ta không, không hôn!"
"Đùa à." Doanh Kiêu tiện tay ném sách lên bàn, xoay người: "Hơn nửa số người trong lớp có mặt lúc ấy có thể làm chứng. Cậu nói không hôn là không hôn chắc?"
Đoạn, hắn đưa tay gõ lên bàn của Hà Chúc ở đằng sau: "Lão Hà, hỏi mày một câu, hôm chúng ta liên hoan..."
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bị Cảnh Từ dùng tay bịt chặt miệng.
Hà Chúc và Bành Trình Trình đang chụm đầu chơi game, trông thấy tư thế của hai bọn họ thì không cảm xúc cúi gằm mặt xuống lần nữa. Bọn họ dựng đứng một quyển "Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng", ngăn trước mặt, bày dáng vẻ xin đừng quấy rầy.
Nhưng mặt của y quá bự, trang sách căn bản không che nổi. Từ góc độ của Doanh Kiêu, hắn thậm chí có thể thấy rõ khóe miệng co giật của y...
"Hả?" Doanh Kiêu nắm chặt cổ tay Cảnh Từ rồi kéo cậu xuống. Hắn nhìn về phía Hà Chúc, mỉm cười: "Lão Hà, tao đang hỏi mày hôm bọn mình liên hoan..."
"Đừng hỏi nữa!" Tai Cảnh Từ đã đỏ ửng, cậu gắng sức chịu đựng gương mặt nóng bỏng mà thấp giọng nhấn mạnh thêm một lần: "Đừng hỏi nữa!"
"Vấn đề nguyên tắc, sao có thể không hỏi chứ." Doanh Kiêu mặt không đỏ tim không loạn nhịp, dáng vẻ vô cùng tự nhiên, giả vờ muốn xoay người: "Nói không chắc là tôi nhớ nhầm ấy."
Hắn hơi dừng rồi tiếp một câu: "Chỉ hỏi mỗi mình Hà Chúc thì không chính xác. Hôm đó còn ai đi nhỉ? Lão Trịnh, lão Bành, Ngô Vĩ Thành... Đều phải hỏi mới được."
Cảnh Từ: "..."
Doanh Kiêu nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ hồng hồng của cậu, nín cười: "Cho nên cuối cùng là hai ta có hôn nhau không?"
Cảnh Từ hít sâu một hơi, mặt nóng như bốc cháy. Cậu cụp mắt không chịu nhìn Doanh Kiêu, cắn răng gằn từng chữ: "Có, có."
"Thật không? Nếu không thì đi xác nhận thêm?"
Cảnh Từ nhắm mắt, sợ hắn đi hỏi thật nên bất chấp tất cả: "Có hôn! Có hôn!"
Doanh Kiêu rốt cuộc hài lòng, xoa nhẹ đầu cậu một cái rồi buông tha cậu.
Từ sau khi chia sẻ bí mật của nhau, quan hệ giữa Cảnh Từ và Doanh Kiêu thân mật hơn không ít.
Lúc trước, hầu như tất cả tương tác giữa hai người đều do Doanh Kiêu chủ động. Ngoại trừ vấn đề học tập, Cảnh Từ rất hiếm khi bắt chuyện với hắn.
Nhưng hiện tại, trong giờ nghỉ giải lao giữa các tiết, thỉnh thoảng Cảnh Từ sẽ tán gẫu với Doanh Kiêu vài câu. Tuy bị hắn đùa vẫn thẹn thùng như cũ, nhưng cậu không tức giận nữa. Thậm chí đôi khi Doanh Kiêu hút thuốc hơi nhiều, Cảnh Từ sẽ nhắc nhở hắn.
"Mùi nặng lắm à?" Doanh Kiêu cúi đầu ngửi người mình: "Làm cậu sặc sao?"
"Không phải, không có mùi." Cảnh Từ đặt bút trong tay xuống: "Ban nãy tôi trông thấy cậu cầm thuốc lá đưa cho Hà Chúc."
Hôm qua vẫn là nguyên bao, mà giờ bao thuốc đã lõm xuống.
Doanh Kiêu cười: "Chỉ mấy hôm nay thôi."
Hắn nghiện thuốc lá không nặng, chẳng qua hôm nay công bố kết quả nên hắn hơi sốt ruột. Lại không thể khóc lóc kể lể như đàn bà con gái được, chỉ đành giấu trong lòng, ngột ngạt bực bội bèn hút thuốc để xả hơi.
Doanh Kiêu móc bao thuốc ra, lại hơi muốn hút.
Cảnh Từ nhìn hắn, Doanh Kiêu ho một tiếng rồi vặn mở chai nước khoáng uống một hớp. Thuốc lá bị ném vào ngăn bàn: "Yên tâm đi, không hút."
Ánh mắt của Cảnh Từ rơi trên tay hắn vài giây, sau đó cậu ngẩng đầu xem giờ, còn cách bảy phút mới vào tiết, nhanh chút chắc vẫn kịp...
Cậu đẩy ghế đi ra ngoài.
Cảnh Từ không ở cạnh, Doanh Kiêu không bình tĩnh được. Hắn nhìn ngó xung quanh rồi ngoái đầu định tìm đám Hà Chúc tâm sự để dời sự tập trung. Nhưng hắn lại phát hiện bọn họ đang tụ tập một góc, thì thầm to nhỏ không biết đang làm cái gì.
Doanh Kiêu gõ tay xuống mặt bàn: "Xem gì đấy?"
"Khụ khụ khụ." Hà Chúc tưởng thầy Lưu tới, bị dọa suýt nữa ném văng di động. Y vỗ vỗ ngực, hoảng sợ nói: "Tim tao sắp bị mày dọa nhảy ra ngoài rồi. Chẳng có gì mới cả, chỉ là diễn đàn đọc hằng ngày chứ sao nữa."
Vì đã xác nhận hôm nay sẽ công bố kết quả, lúc này mọi người đều đang thảo luận trên diễn đàn. Trong đó, số bài đăng liên quan đến Cảnh Từ là nhiều nhất. Đám Hà Chúc cũng đang đọc cái này.
[Đã biết tin tức chính xác, đợi lát nữa bảng vàng được dán lên, chờ xem thứ tự của Cảnh thần.]
[Chờ thứ tự cái gì? Tao thì không cần, tao chỉ chờ điểm số.]
[Aaaaa sáng nay tớ gặp được Cảnh thần ở căng tin! Lúc đưa khay đồ ăn, cậu ấy ở trước tớ, thấy đồ trong tay tớ nhiều bèn dứt khoát nhường chỗ cho tớ! Có phải Cảnh thần đối xử với tớ khác với mọi người không?]
[...Lầu trên đừng ngớ ngẩn, Cảnh Từ vốn luôn như vậy. Nhận nước nóng trong lớp cũng phải nhường nữ sinh lấy trước.]
[Đã xuất hiện, một trong ba ảo giác lớn trên thế gian: Cậu ấy thích mình. Em gái kia định chọc anh đây cười chết đấy à? Hahaha, Cảnh Từ không thể yêu đương, tuyệt đối sẽ không! Không thấy có biết bao cô gái chết tâm ở cửa lớp 11/7 sao.]
[Aaaaa bị Cảnh thần làm u mê! Có ai biết cậu ấy thích kiểu con gái nào không??]
[Lầu trên là người tiền sử à?]
[Người tiền sử?]
[Mọi người sao thế? Mình hỏi thì có vấn đề gì không?]
[Nghe nói giữa Cảnh Từ và Doanh Kiêu có một vài chuyện không thể miêu tả, ừm...]
[Xùy, là giả đấy. Mọi người đừng bị tẩy não chứ. Doanh Kiêu là ai, nếu hai bọn họ thật sự có cái gì thì sẽ không lan truyền xôn xao đâu.]
[Hình như thế...]
[Aaaaa không được phép tung tin vịt về chồng mình!!! Cảnh Từ đang ở trên giường mình đây này!]
"Đưa tao xem một chút." Doanh Kiêu biếng nhác cầm điện thoại, trực tiếp vươn tay đòi Hà Chúc.
Hà Chúc nhớ đến tiếng kêu gào chồng ơi anh à đầy u mê kia, sợ Doanh Kiêu xem xong sẽ nổi giận, bèn vô thức giấu điện thoại ra sau, cười gượng: "Chỉ... Chỉ là bài đăng thường ngày thôi, không có gì để xem đâu."
Doanh Kiêu cau mày. Hắn vốn không muốn phải xem đến mức độ đấy, nhưng nhìn Hà Chúc che giấu như vậy thì hắn không xem không được rồi.
Doanh Kiêu đứng dậy, một tay đè Hà Chúc, một tay trực tiếp đoạt lấy di động,