Nghiêm khắc mà nói, đây là lần đầu tiên Cảnh Từ đến rạp chiếu phim.
Doanh Kiêu chọn vị trí giữa hàng thứ ba, tầm nhìn vô cùng tốt.
Vì rạp gần trường cấp ba, người tới phần lớn là học sinh, cũng không có phụ huynh dẫn theo con nhỏ, tất cả mọi người yên lặng ngồi tại chỗ xem phim.
Phim quay cũng tạm ổn. Nếu không đặt nặng kịch bản thiếu bám sát thực tế và đề Toán tính sai trên bảng đen kia, thì có thể thấy được một cuộc sống trung học hoàn toàn khác mình, vẫn rất thú vị.
Tiến độ đã qua một phần ba, độ kịch tính trong nội dung càng rõ ràng. Cảnh Từ cầm trà sữa uống một hớp, chuyên tâm chờ đón tình tiết kế tiếp.
Cậu không đặt trà sữa về chỗ, mà cầm trong tay cho ấm.
Không biết tại sao Doanh Kiêu luôn không cho cậu uống Coca, bản thân Cảnh Từ thấy không quan trọng lắm. Cậu không kén chọn đồ uống, uống loại nào cũng được, Doanh Kiêu nói cái gì thì chính là cái đó.
Cảnh Từ nuốt trân châu trong miệng rồi lại uống một ngụm.
Trên màn hình lớn, mạch phim đã phát triển đến đoạn nhân vật phụ tìm đường chết bằng việc đi khiêu khích nam chính.
Làm nam chính, đương nhiên biểu hiện càng lạnh lùng càng tốt, càng ít nói càng ngầu. Sau khi nhân vật phụ gào thét một phen, dường như bị hành động của anh ta chọc giận, xoay người quơ cục gạch trên đất rồi đập một cái thật mạnh lên đầu nam chính.
Trong nháy mắt, máu tươi và đầu tóc tung bay. Chiếm nửa màn hình lớn là gương mặt dính đầy máu của nam chính.
Máu?!
Cảnh Từ thầm giật mình, vô thức muốn nhìn Doanh Kiêu.
Chỉ là chưa đợi cậu quay đầu đã bị hắn bổ nhào vào lòng.
Doanh Kiêu nhắm chặt mắt, đầu đầy mồ hôi lạnh, đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
"Doanh Kiêu?" Cảnh Từ hạ giọng gọi hắn một câu, Doanh Kiêu không hề có phản ứng.
Cảnh Từ ngó nghiêng trái phải. Hai người bọn họ đang ngồi ở giữa, hai bên đều là người. Doanh Kiêu còn mất ý thức, căn bản là không có khả năng ra ngoài, chỉ có thể nghĩ biện pháp giúp hắn tỉnh lại.
Lần đầu tiên gặp tình huống Doanh Kiêu choáng máu, Cảnh Từ mạnh mẽ dùng tay véo tỉnh hắn.
Nhưng bây giờ, Cảnh Từ thử mấy lần nhưng không xuống tay được. Cậu đành phải dùng trà sữa mát lạnh còn dư áp lên mặt hắn, không ngừng dùng tay đẩy hắn, nhỏ giọng kề sát tai hắn hô tên của hắn.
Lông mày Doanh Kiêu giật giật, xem ra không triệt để ngất đi. Cảnh Từ hơi thở phào, đặt trà sữa qua một bên, ôm chặt hai bàn tay lạnh lẽo của hắn. Sợ quấy rầy người khác xem phim, cậu cố gắng tiến gần Doanh Kiêu thêm một chút, không ngừng gọi hắn.
"Không sao..." Qua hơn một phút, cuối cùng Doanh Kiêu đã có chút ý thức. Hắn cắn răng dằn lại sự run rẩy khó khống chế của thân thể, bật ra hai chữ qua kẽ răng.
"Bây giờ cậu thấy được chưa?" Trong rạp chiếu phim rất tối, Cảnh Từ không thấy rõ sắc mặt hắn nên không yên tâm lắm. Cậu nhỏ giọng thương lượng với hắn: "Chúng ta không xem nữa, ra ngoài nhé?"
Doanh Kiêu im lặng không nói gì.
Lúc Cảnh Từ định hỏi hắn một lần nữa, thanh âm suy yếu lại vô cùng kiên định vang bên tai cậu: "Cậu nói ai không được?"
Hắn thở gấp mấy lần, gắng chịu đựng, tăng thêm một câu: "Nói đùa à, một trăm tám mươi phút tuyệt đối không thành vấn đề."
Cảnh Từ: "..."
Cảnh Từ thấy hắn còn có tinh thần nghĩ những thứ lung ta lung tung này, trong lòng cũng không quá lo lắng nữa. Cậu không tiếp lời hắn, suy nghĩ chốc lát mới nói: "Nếu không thì cậu chờ tôi ở đây, tôi ra ngoài chuẩn bị cho cậu ít nước nóng nhé?"
Lần trước Doanh Kiêu choáng máu đi phòng y tế, nhân viên y tế cho hắn uống nước nóng.
Bấy giờ Doanh Kiêu đã khỏe hơn nhiều. Đối với hắn mà nói, so với lần trước nhìn thẳng vào máu tươi của Cảnh Từ, máu nhân tạo trên màn hình chỉ gây chấn động trong nháy mắt.
"Không cần." Hắn hơi nhúc nhích, muốn ngồi thẳng dậy mới phát hiện tay mình đang được Cảnh Từ cầm.
Tay Cảnh Từ nhỏ hơn tay hắn một cỡ, dù cậu đã gắng sức căng ngón tay cũng không có cách nào ôm hết được tay hắn.
Doanh Kiêu hơi nhếch môi, nhân lúc bệnh mà làm nũng: "Không phải trà sữa của cậu còn nóng à? Cho tôi uống một ngụm đi."
Cảnh Từ sửng sốt: "Tôi đã uống rồi."
"Không sao." Doanh Kiêu vẫn nhắm mắt như trước: "Hai ta đều đã hôn, còn tính toán những cái này nữa?"
Mọi người còn đang xem phim nên Cảnh Từ không muốn tranh luận với hắn. Do dự vài giây, cậu muốn đổi ống hút của mình và của hắn, không ngờ trà sữa vừa đến tay là đã bị Doanh Kiêu giành lấy.
Dường như hắn đã khôi phục không ít, trên tay cũng có sức hơn. Không đợi Cảnh Từ ngăn cản, hắn đã cắn ống hút, ánh mắt nhìn Cảnh Từ, hắn uống một hớp lớn.
Gương mặt Cảnh Từ nóng lên, cậu lập tức quay đầu không nhìn hắn nữa.
Cuối cùng hai người vẫn kiên trì xem hết bộ phim này, về phần rốt cuộc có xem vào đầu hay không thì cũng không rõ nữa.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, bầu không khí hơi lúng túng, trong hai người cũng không có ai mở miệng trước.
Doanh Kiêu không ngừng thầm suy nghĩ xem làm thế nào mới có thể cứu vớt lại mặt mũi của mình.
Mịa nó, ai có thể ngờ trong phim tình cảm thanh xuân còn có cảnh ném gạch chứ?
Yêu đương thì yêu đương đi, thêm những cảnh linh tinh này làm gì?!
Quả thật là không tuân theo đường lối xã hội chủ nghĩa..
Trong hai người đạo diễn và kiểm duyệt phim, nhất định có một kẻ có vấn đề!
Không được, hắn phải tìm cách làm Cảnh Từ quên chuyện này.
Cảnh Từ đi cạnh Doanh Kiêu, cũng nghĩ trong lòng, hình như Doanh Kiêu rất để ý đến chứng sợ máu này.
Lần đầu tiên trải qua, hắn còn vì việc này mà bắt cậu viết giấy cam đoan, vậy cậu có nên giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra không?
Nhưng cũng mới xem xong phim, nếu không nói về phim thì nên mở lời thế nào?
Nói về việc thi cử?
Hai người cùng nhau xoay đầu nhìn nhau.
Doanh Kiêu: "Cậu..."
Cảnh Từ: "Cậu..."
Doanh Kiêu ho một tiếng: "À ừm, tôi nói là ban nãy tôi chỉ ngủ gật, cậu tin không?"
Cảnh Từ: "..."
Khóe môi cậu bất giác giương lên, cậu cúi đầu nhịn cười: "Tin."
"Sao tôi lại cảm giác cậu không tin nhỉ?" Doanh Kiêu nghiến răng, nâng cằm cậu lên, nhìn chằm chằm vào mắt cậu: "Cậu cười cái gì?"
Cảnh Từ vốn đang vất vả nhịn cười, bị hắn hỏi như thế thì không nhịn được nữa, bật cười phụt thành tiếng.
"Rất xin lỗi." Cậu vừa cười vừa né tay Doanh Kiêu. Nhớ lại tình huống lúc mới xuyên qua, cậu hiếm khi trêu chọc nói: "Cần tôi viết cho cậu một tờ giấy cam đoan không?"
Tính cách Cảnh Từ khá lạnh nhạt, rất ít khi cười tùy ý hào hứng như bây giờ. Đôi mắt đen sáng long lanh, bên trong tràn ngập ý cười.
Doanh Kiêu nhìn cậu, trái tim mềm nhũn, chỉ cảm thấy mặt mũi cái gì, vựng máu cái gì, cũng không quan trọng nữa.
Hắn vươn tay nhéo má Cảnh Từ, thấp giọng nói: "Lần này không cần giấy cam đoan, muốn một loại giấy khác."
Cảnh Từ nghi hoặc: "Cái gì cơ?"
"Bạn học nhỏ." Doanh Kiêu cười một tiếng, ánh mắt chăm chút dính chặt lên gương mặt cậu, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt: "Muốn thư tình thì cậu có cho không?"
Cảnh Từ ngây ra, vẻ mặt nháy mắt mất tự nhiên. Cậu đẩy Doanh Kiêu, nhấc chân bước về phía trước.
Doanh Kiêu ngắm bóng lưng vội vã của cậu, tâm trạng khá hơn nhiều. Hắn thầm tự nhủ mình không thể nóng vội, rồi tăng tốc đuổi theo.
"Cậu chạy làm gì?"
"...Tôi không chạy."
"Lên xe." Doanh Kiêu đến bên cạnh lấy xe đạp, vỗ vỗ yên sau: "Anh dẫn cậu đi ăn cơm. Cá nướng tẩm chanh thế nào?"
Cảnh Từ cụp mắt không nhìn hắn, lanh lẹ nhảy lên yên sau: "Tôi thì sao cũng được."
Doanh Kiêu hơi ngoái đầu, hỏi: "Ngồi vững chưa?"
"Rồi."
Doanh Kiêu nâng bàn chân đang chống đất, dùng sức đạp xuống bàn đạp, xe chạy thẳng một mạch.
Gió thổi vào bộ đồng phục rộng rãi của hắn, tạo nên độ cong phồng phồng đằng sau, áo khoác cũng bị kéo lên một chút, để lộ lớp áo len đen trên lưng.
Cảnh Từ thấy thế bèn lặng lẽ kéo áo đồng phục của hắn xuống, đẩy hết gió ra ngoài rồi mới thả tay ra.
Kiểm tra hàng tháng trôi qua, học sinh Thực nghiệm tỉnh tạm thời thả lỏng. Cảnh Từ hoàn toàn trái ngược bọn họ, vì vòng loại cấp tỉnh của giải Toán toàn quốc sắp bắt đầu.
Trước ngày tranh tài, thầy Triệu không để bọn họ làm bài mà cẩn thận giảng giải những việc cần chú ý trước khi thi.