Nhờ ơn Doanh Kiêu, số quả bình an mà Cảnh Từ nhận được đã bị dọn dẹp sạch sẽ không còn một mống, chỉ còn duy nhất quả hắn tặng.
Doanh Kiêu vô cùng hài lòng với kết quả này. Thỉnh thoảng lúc mệt mỏi làm bài mà liếc ngăn bàn Cảnh Từ một cái là có ngay động lực tiếp tục.
Sau giờ ăn trưa, Cảnh Từ ngồi tại chỗ đọc sách ôn Olympics, Doanh Kiêu bóc một cái kẹo dừa, vừa nhét vào miệng thì thầy Lưu bỗng tiến đến.
Lớp học ồn ào nháy mắt trở nên yên tĩnh, đám Hà Chúc Trịnh Khuyết đang xem điện thoại bị dọa sợ chết khiếp, vội nhét di động vào trong tay áo, lòng thầm cầu nguyện thầy Lưu chưa nhìn thấy.
Coi như bọn họ may mắn, thầy Lưu vốn không chú ý đến họ. Vừa vào cửa là ông đi thẳng tới chỗ Doanh Kiêu, vẻ mặt nghiêm túc gõ gõ mặt bàn: "Đi theo thầy một chuyến."
Doanh Kiêu ném vỏ kẹo vào thùng rác rồi đứng dậy: "Tuân lệnh."
Thầy Lưu cũng không dẫn hắn đến văn phòng mà là tới góc rẽ cuối cùng ở hành lang, ngó bốn phía thấy không có ai, mới móc từ trong túi quần ra một lá thư giấy màu lam nhạt.
Doanh Kiêu thấy vậy bèn nhíu mày: "Thầy có con gái à?"
Thầy Lưu nhất thời không hiểu ý hắn, cau mày hỏi: "Cái gì?"
Doanh Kiêu chỉ bức thư trong tay ông, cười một tiếng: "Không phải là thầy đến giúp con gái đưa thư tình cho em à?"
Thầy Lưu: "..."
Thầy Lưu bị hắn chọc tức đến nỗi xanh mét mặt mũi: "Có phải là em nghĩ toàn thế giới đều thầm yêu em không hả?"
Doanh Kiêu dùng đầu lưỡi đẩy đẩy cục kẹo trong miệng, biếng nhác dựa lên bệ cửa sổ: "Đúng thế ạ."
Thầy Lưu không kìm được, trực tiếp gõ đầu hắn một cái, lạnh lùng nói: "Không có thời gian tán dóc với em! Có việc nghiêm túc đây."
"Thầy cứ nói đi."
Thầy Lưu đưa bức thư cho hắn, đen mặt bảo: "Em xem qua cái này đã."
"Gì thế ạ?" Doanh Kiêu kinh ngạc, mở thư ra đọc nhanh như gió.
Doanh Kiêu yên lặng, đây là một bức thư tình, còn là thư tình viết cho hắn.
"Em và Kiều An Ngạn xảy ra chuyện gì?" Thầy Lưu đập lên bệ cửa sổ, muốn tăng âm lượng nhưng lại sợ bị người khác nghe được, đành đè lửa nóng xuống, thấp giọng nói: "Còn có cả thư tình ở đây nữa!"
Quả bình an do Kiều An Ngạn tặng Doanh Kiêu bị Cảnh Từ bỏ vào cái hòm.
Doanh Kiêu và Trịnh Khuyết tới văn phòng phân chia quả bình an, quả đầu tiên đương nhiên cho thầy Lưu. Thế là, cuối cùng quả bình an và bức thư tình bên trong được chuyển đến tay thầy Lưu.
"Đâu có liên quan đến em?" Doanh Kiêu cười nhạo: "Cũng chẳng phải là em viết cho cậu ta."
Doanh Kiêu không hề thương tiếc mà vò thư thành một cục nhét vào trong túi quần: "Sao lại chạy đến tận chỗ thầy thế?"
"Ngay bên trong quả bình an em đưa thầy!" Thầy Lưu vô thức thuận theo lời hắn rồi lấy lại tinh thần, hỏi: "Hai em thật sự không có gì à?"
Nhiều năm dạy học như vậy, thầy Lưu toàn thấy nam sinh và nữ sinh yêu sớm, đây là lần đầu gặp phải việc nam sinh viết thư tình cho nam sinh.
Ông suy nghĩ tới trưa, sầu muộn đến nỗi uống hết hai bình trà hoa cúc lớn, ngay cả kết quả xấu nhất cũng đã nghĩ đến, lịch sử tìm kiếm trên điện thoại toàn là dạng câu hỏi: "Phát hiện học sinh là đồng tính thì phải làm sao bây giờ?", "Đồng tính luyến ái có thể thay đổi không?", "Nên nghiêm khắc răn dạy hay là nhu hòa trấn an học sinh đồng tính luyến ái?".
Sau khi đọc các loại tin tức về việc học sinh nào đó vì xu hướng tính dục khác biệt nên bị giáo viên bạn học kỳ thị, rồi nhảy lầu tự sát, cắt cổ tay tự sát, uống thuốc ngủ tự sát, thầy Lưu bị dọa sợ chảy mồ hôi ròng ròng. Ông lập tức từ bỏ ý nghĩ thông báo cho giáo viên phụ trách khối mười một, quyết định nói chuyện với Doanh Kiêu trước.
"Có thể có cái gì chứ?" Doanh Kiêu giễu cợt: "Nếu không phải vì Cảnh Từ, em còn chẳng biết cậu ta là ai."
Bởi Kiều An Ngạn và Cảnh Từ từng đánh nhau, Doanh Kiêu từng đặc biệt nhờ Trịnh Khuyết dẫn hắn đi xem mặt mũi Kiều An Ngạn thế nào. Cũng chính từ lần đó mà Doanh Kiêu nhận ra, kẻ vẩy nước lên người hắn sau cuộc thi giữa kỳ rồi nhất định đòi giặt đồ cho hắn, chính là Kiều An Ngạn.
Mà bây giờ...
Doanh Kiêu cụp mắt cười lạnh, hóa ra vụ vẩy nước lần trước là tên này cố tình gây ra?
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thầy Lưu thở phào một hơi, bóp bóp huyệt thái dương: "Việc này... Việc này em cứ coi như không biết đi, cũng đừng khoe khoang ra ngoài, rõ chưa?"
"Em biết đúng mực."
Doanh Kiêu lên tiếng, đang định hỏi còn chuyện gì nữa không thì chợt phát hiện một điểm không đúng.
Hắn bất ngờ ngước mắt nhìn thầy Lưu: "Thầy nói bức thư tình này được nhét vào trong lớp bọc quả bình an?"
"Đúng rồi." Thầy Lưu bất đắc dĩ nói: "Cũng không biết mấy đứa trẻ bọn em suốt ngày nghĩ gì trong đầu nữa."
Doanh Kiêu bỗng bật cười.
Cả chiếc hòm ấy toàn là quả bình an do người khác tặng Cảnh Từ, sao lại lẫn vào một quả tặng hắn?
Là bất cẩn bỏ vào? Dù sao hai bọn họ ngồi cùng bàn, để nhầm đồ cũng rất bình thường.
Nhưng có một khả năng cực kỳ nhỏ bé...
Nghĩ đến cái khả năng ấy, Doanh Kiêu chậm rãi nhếch môi.
Thầy Lưu trông thấy hắn nở một nụ cười thiếu đánh, còi báo động trong lòng nhất thời réo vang. Mình còn không hiểu tính cách của học sinh mình chắc?
Thầy Lưu sợ Doanh Kiêu bị mình gợi lên lòng hiếu kỳ, tìm đường chết bằng cách thử với nam sinh, bèn không nén nổi mà hỏi một câu: "Em và Kiều An Ngạn thật sự không có gì chứ? Về sau cũng sẽ không có?"
"Thầy nghĩ gì thế?" Doanh Kiêu bất đắc dĩ.
Không biết tại sao hắn trời sinh đã có cảm giác chán ghét khó hiểu với Kiều An Ngạn. Hắn nghe vậy thì nói không lưu tình: "Đầu óc cậu ta thủng lỗ chỗ như bị phóng xạ hạt nhân chiếu qua. Em nhìn còn thấy sắp bị ô nhiễm đến nơi, càng chưa nói đến việc tiếp nhận cậu ta."
Thầy Lưu: "..."
Hiện tại thầy Lưu đã thật sự tin lời Doanh Kiêu.
Ông khoát tay ra hiệu Doanh Kiêu trở về, đồng thời nói: "Em giúp thầy gọi Cảnh Từ tới."
Doanh Kiêu nhíu mày: "Liên quan gì tới cậu ấy?"
"Không phải về việc này, là liên quan tới thi cử."
"Dạ." Doanh Kiêu gật đầu đồng ý: "Vậy em về trước đây."
Tảng đá lớn trong lòng thầy Lưu triệt để rơi xuống. Ông quyết định chờ lát nữa uyển chuyển báo chuyện này cho giáo viên phụ trách khối mười một. Ông chỉ có thể làm đến thế, còn việc tiếp theo giáo viên phụ trách sẽ xử lý thế nào thì không phải là điều ông có thể quyết được.
Thầy Lưu quá lơ là, đến nỗi mất đi lòng cảnh giác. Ông cũng không nghĩ lại, nếu là một thẳng nam thật sự nghe nói có nam sinh viết thư tình cho mình, sao phản ứng có thể giống Doanh Kiêu được.
Chỉ chốc lát sau, Cảnh Từ tới.
"Thầy, thầy tìm em ạ?"
"Ừ." Thầy Lưu nhìn Cảnh Từ, giọng điệu hiền hòa hơn hẳn lúc nói với Doanh Kiêu: "Thầy muốn bàn với em một việc."
Ông cân nhắc ngữ khí: "Sau khi nghe xong, em đừng kích động, cũng đừng giận dữ."
Cảnh Từ chợt căng thẳng, vô thức nghĩ liệu không biết có phải nhà họ Cảnh lại gây ra cái gì không. Cậu chậm rãi gật đầu: "Thầy cứ nói đi."
"Sang năm, bộ Giáo dục sẽ hủy bỏ chính sách cộng điểm thi Olympics vào thi đại học." Khuôn mặt thầy Lưu mang vẻ tức giận, cũng ẩn ít tiếc nuối: "Khoảng chừng ngày mai sẽ công bố tin tức. Em cũng đừng thấy không cam tâm. Vận may không tốt, quay đi quay lại gặp đúng lúc này. Chúng ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Buổi sáng biết được tin này từ hiệu trưởng, thầy Lưu đờ đẫn hồi lâu. Chuyện hủy việc cộng điểm thưởng khi thi Olympics đã lằng nhằng nhiều năm như vậy mà chưa có kết quả, không ai ngờ nó sẽ trở thành sự thật vào thời điểm này.
Nếu là trước kia, chuyện này hoàn toàn không hề liên quan gì đến thầy Lưu. Nhưng bây giờ không giống thế, lớp bọn họ có Cảnh Từ. Vì cuộc thi, thằng nhóc này gặm sách ôn Olympics kể cả lúc tan học. Thình lình nghe được tin này, chẳng lẽ cậu không sụp đổ?
Thầy Lưu tức giận trong lòng, song trước mặt Cảnh Từ, ông không thể không cố gắng biểu hiện bình tĩnh, tránh tăng cảm xúc tiêu cực nơi Cảnh Từ.
Tuy nhiên, vượt ra ngoài dự đoán của thầy Lưu, Cảnh Từ chỉ hơi sửng sốt, sau đó đáp: "Vâng ạ, em đã biết." Rồi không nói thêm gì nữa.
Không sụp đổ, không đau xót, thậm chí còn không kinh sợ, chỉ đơn giản một câu như vậy lại càng làm thầy Lưu lo lắng hơn.
Cảnh Từ vốn nhiều tâm sự, bề ngoài rất bình tĩnh nhưng thực tế không biết trong lòng dời sông lấp biển nhường nào. Cứ nhẫn nhịn như vậy, ngộ nhỡ ủ thành bệnh thì làm sao bây giờ?
Thầy Lưu lo lắng nói: "Em không cần che giấu trước mặt thầy. Thầy biết tâm trạng của em. Nghĩ gì thì nói với thầy, thầy là người nghe đáng tin nhất của em."
"Cảm ơn thầy, thật sự là em không sao." Cảnh Từ cười cười với thầy Lưu, ấm áp trong lòng.
Cậu học Olympics đơn thuần vì hứng thú, phần lớn là dệt hoa trên gấm, có hay không cũng không khiến cậu buồn bã sụp đổ được.
Thầy Lưu không dám chắc, hỏi lại một câu: "Em thật sự không để ý à?"
Cảnh Từ gật đầu, kiên định đáp: "Không thêm 20 điểm thưởng kia, em vẫn có thể thi đạt kết quả tốt."
Thầy Lưu sững sờ rồi tức khắc vỗ vai Cảnh Từ hai cái: "Đứa trẻ ngoan! Không hổ là học sinh của thầy."
Lúc Cảnh Từ về lại lớp, chuông báo hết giờ nghỉ trưa còn chưa vang. Doanh Kiêu cũng đã chủ động làm bài, trên mặt đượm ý cười, trông có vẻ như tâm trạng rất tốt.
Thấy cậu tới, Doanh Kiêu đặt bút xuống, hỏi: "Lão Lưu tìm cậu làm gì thế?"
"Bảo tôi là năm sau sẽ không tặng thêm điểm từ giải thi Olympics." Cảnh Từ ngồi xuống, bình tĩnh đáp.
"Cái gì?" Tâm trạng tốt đẹp của Doanh Kiêu bỗng tiêu tan sạch. Hắn nhìn Cảnh Từ, hiếm khi cảm thấy bí lời: "Vậy cậu thì sao?"
"Không sao cả. Mục đích ban đầu của tôi cũng không phải là 20 điểm đó." Cảnh Từ lật sách Olympics ra, cười: "Có càng tốt, không có cũng không quan trọng."
Doanh Kiêu ngắm kỹ gương mặt Cảnh Từ, thấy cậu thật sự không để ý lắm mới thở hắt một hơi.
Là hắn xem thường Cảnh Từ rồi.
Mặc dù Cảnh Từ luôn bị hắn trêu đỏ cả mặt, nhưng nội tâm xưa nay không hề mềm yếu. Ngược lại, cậu rất mạnh mẽ, bất luận loại áp lực nào cũng có thể bình tĩnh tiếp tục chống đỡ.
Chỉ là không cộng điểm mà thôi, có sao đâu?
Trước đây bạn học nhỏ nhà hắn thi hạng nhất cũng không cần cộng điểm.
Tuy nhiên, bị việc này xen vào nên kế hoạch lừa Cảnh Từ nói ra vụ quả bình an của Doanh Kiêu không thể không chấm dứt.
Hắn chỉ đành tiếc nuối đặt nó trong lòng, chờ sau này có cơ hội sẽ hỏi lại.
Hôm sau, việc hủy bỏ cộng điểm từ giải Olympics vào thi đại học quả nhiên mang đến sóng to gió lớn khắp trường.
Không ít các lớp đội tuyển đều không thể chấp nhận. Nhọc nhằn khổ sở ôn đã nhiều năm như thế mà bộ Giáo dục nói hủy là hủy, đến một điềm báo trước cũng chẳng có. Việc này ai có thể chịu được?
Đúng, thi Olympics tốt, không chừng có thể miễn thi đại học, trực tiếp tới trường đăng ký tuyển sinh. Muốn đạt được trình độ này thì không phải đạt giải nhất cấp tỉnh là có thể làm được, ít nhất cũng vào vòng chung kết, cầm giải ba toàn quốc.
Nhưng hàng năm, cả nước có khoảng tầm một ngàn người đạt giải nhất vòng loại cấp tỉnh. Trong số một ngàn người có, chỉ có trên dưới hai trăm người thành công vào chung kết.
Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc cũng không phải nói quá.
Huống chi tỉnh Đông Hải là tỉnh yếu về mặt thi đua, số người vào chung kết mỗi năm chỉ đếm trên một bàn tay.
Nhất thời trên diễn đàn liên