Cảnh Từ chậm rãi xoay người, sống lưng vô thức ưỡn thẳng.
"Tôi..." Cậu hơi mím môi, cụp mắt, "Tôi muốn đổi góc nhìn bảng khác."
"Hả?" Hà Chúc nghe thấy thế, vẻ mặt càng kỳ quặc hơn. Y ngạc nhiên nhìn Cảnh Từ: "Mày... Nhìn bảng á? Đây là trò đùa thế kỷ gì ấy hả, mày mà nhìn bảng?! Ha ha ha ha."
Trịnh Khuyết cũng cười theo: "Không đúng nha, Cảnh Từ, mày đây là bị lão Lưu chuốc thuốc mê gì rồi? Chưa nói đến cắt tóc, còn nhìn bảng đen nữa. Tiếp theo mày sẽ không định bảo tao là mày muốn học tập cho giỏi đó chứ, ha ha ha ha ha..."
Nụ cười của Trịnh Khuyết dần biến mất trong ánh nhìn bình tĩnh của Cảnh Từ.
"Mẹ nó." Trịnh Khuyết chà xát lớp da gà vừa nổi lên trên cánh tay, thanh âm bất giác tăng cao không ít: "Mày định đùa thật đấy à?"
Cảnh Từ qua quít "ừ" một tiếng.
Cậu len lén quan sát ánh mắt của bạn học xung quanh, ráng tìm ra chút manh mối.
"Lão Lưu..." Hà Chúc vuốt ve thịt mỡ phình ra ở phần bụng mình, cảm thán một cách chân thành: "Thật sự là nhân tài không được trọng dụng ở trường Thực nghiệm tỉnh chúng ta. Nếu đi bán hàng đa cấp thì đâu đến lượt người khác nữa..."
Cảnh Từ tiện tay lấy một quyển sách Toán trên bàn, giả vờ vô ý nói: "Tôi thấy vị trí này rất tốt, bao giờ lớp ta đổi chỗ lần nữa?"
Hà Chúc toét miệng cười nhạo: "Mày không biết mà còn định học hành chăm chỉ ấy hả. Lớp chúng ta cứ hai tuần đổi chỗ một lần." Y đếm đầu ngón tay: "Tao tính xem, hôm trước mới đổi xong, đợt sau là... Cuối tháng mười."
Y thúc Trịnh Khuyết: "Lão Trịnh, tao tính không sai chứ."
"Đừng đụng tao." Trịnh Khuyết vừa mới lập nhóm chơi game, bị Hà Chúc thúc một cái, suýt chút nữa là out. Gã trách mắng rồi né khỏi tay Hà Chúc, sau đó tranh thủ ngước mắt nhìn Cảnh Từ: "Mày muốn gì? Chỗ này cách chỗ của mày một lối đi nhỏ, có gì khác nhau đâu?"
Cảnh Từ dẫn dắt hồi lâu chỉ để chờ một câu này.
Nghe vậy, cậu lập tức quay đầu, quả nhiên thấy ghế đếm ngược từ dưới lên ở hàng giữa chếch hướng bắc còn trống.
Đó hẳn là chỗ ngồi của nguyên thân, không nhầm được.
Cậu không vội trở về, sợ khiến người khác nhận ra điều gì đó. Vì thế cậu cúi đầu lật giở sách Toán trong tay.
Đoán chừng chủ nhân của chỗ ngồi này cũng tám lạng nửa cân với nguyên thân, khai giảng một tháng rồi mà sách vẫn mang nguyên mùi mực mới. Trên giấy sạch sẽ, chẳng có chữ nào.
Cảnh Từ xem mục lục trước, hoàn toàn không giống tài liệu giảng dạy cũ của cậu. Độ khó gia tăng không ít, còn có rất nhiều nội dung vốn dĩ lên lớp mười hai mới đề cập đến.
Môn Văn cũng tương tự, chẳng những thêm một lượng lớn bài tập cần học thuộc, đến sách học bắt buộc cũng nhiều thêm một quyển.
Về phần Khoa học tự nhiên tổng hợp(1) thì càng khó hơn. Có một chương kiến thức Vật lý mà thậm chí trước đây Cảnh Từ hoàn toàn chưa học tới.
(1): nguyên gốc Lý Tổng 理综 - khoa học tự nhiên tổng hợp, gồm Lý, Hóa, Sinh, trong đó Lý chiếm 110 điểm, Hóa chiếm 100 điểm, Sinh chiếm 90 điểm.
Không hổ là sảng văn về học sinh xuất sắc, để nổi bật sự mạnh mẽ của nhân vật chính, tất cả mọi thứ hợp lý hay không hợp lý cũng nhét vào được hết.
Có điều, với Cảnh Từ, việc này hoàn toàn không thành vấn đề.
Cậu không phải là con mọt sách học vẹt, cũng không đơn giản vì thay đổi vận mệnh mà mới học tập. Tri thức mới, nhất là về khoa học tự nhiên, có lực hấp dẫn trí mạng với cậu.
Nếu không xảy ra tình huống ngoài ý muốn là ngồi sai chỗ, lúc này cậu đã vùi đầu hấp thụ kiến thức rồi.
Cảnh Từ đặt quyển sách trên tay xuống, tiện thể dọn dẹp mặt bàn lộn xộn một chút, sau đó mới trấn định trở về vị trí của mình.
"Đệt." Động tác liên tiếp của Cảnh Từ gây chấn động khiến Hà Chúc suýt chút nữa hoài nghi cuộc đời. Y thoáng nhìn về phía sau, Trịnh Khuyết chơi game đang high, có lẽ bây giờ mẹ gã đứng trước mặt thì gã cũng chẳng biết, y đành phải quay lại vỗ Bành Trình Trình: "Lão Bành, đừng ngủ nữa, trò chuyện vài câu đi?"
Bành Trình Trình nhìn y rồi lại liếc ra đằng sau.
Tuy một chữ cũng chưa nói, nhưng Hà Chúc ngầm hiểu ý của cậu ta: "Đừng vớ vẩn, lão Bành. Nếu mày dám gọi anh Kiêu dậy thì tao dám nhào tới đấy."
Bành Trình Trình: "..."
Bành Trình Trình: "Trò chuyện cái gì?"
Hà Chúc vẫn cảm thấy không chân thực, nhỏ giọng nói: "Lời Cảnh Từ vừa nói là thật à? Sao tao không tin nổi nhỉ."
Bành Trình Trình dụi mắt, nói với vẻ không hứng thú: "Để hai ngày nữa xem sao."
"Tao nghe nói hôm nay thầy Lưu gọi nó vào văn phòng dạy dỗ đến trưa." Hà Chúc ngó Cảnh Từ ngồi phía sau rồi chỉ chỉ đầu mình, lặng lẽ nói: "Có lẽ là nơi này bị kích thích, không còn bình thường nữa."
Bành Trình Trình lạnh lùng cực kỳ: "Chuyện này không liên quan đến chúng ta."
"Cũng đúng. Cậu ta thế cũng rất tốt, ít nhất sẽ không quấn lấy anh Kiêu nữa." Hà Chúc tặc lưỡi, "Tao thấy điệu bộ không cốt khí của cậu ta là đã chịu không nổi rồi."
Y nói xong thì tự cười, giơ tay ra dấu về vị trí thứ ba phía sau: "Không ngờ, khu giải trí VIP của chúng ta lại xuất hiện một kẻ muốn học tập, ha ha ha..."
Doanh Kiêu trơ mắt nhìn hai tên ngốc Hà Chúc và Trịnh Khuyết, bị người ta gài bẫy, miệng như súng máy, bắn liên thanh tuốt tuồn tuột mọi thứ ra mà còn tự cho mình thông minh, quả thật không nỡ nhìn.
Hắn xoa nhẹ ấn đường, giơ chân khẽ đạp ghế của Hà Chúc: "Đổi chỗ tý đi."
Doanh Kiêu và Trịnh Khuyết ngồi cùng bàn, dãy giữa bàn cuối cùng. Hà Chúc và Bành Trình Trình ngồi ở dãy giữa bàn thứ hai đếm ngược, sau đó đến chỗ của Cảnh Từ.
"Tại sao?" Hà Chúc ngơ ngác.
"Bảo mày đổi thì cứ đổi đi, lắm lời thế làm gì." Doanh Kiêu không kiên nhẫn, đứng dậy kéo Hà Chúc ra, còn mình thì ngồi xuống sau Cảnh Từ.
"Sao tối nay đứa này còn không bình thường hơn đứa kia thế nhỉ." Hà Chúc than thở một câu, mù mờ ngồi xuống.
Điện thoại trong túi rung lên một chút, y mở ra xem, là Doanh Kiêu gửi tiền lì xì cho y.
Hà Chúc rạng rỡ hăm hở nhận lấy, sau đó nhìn Doanh Kiêu và quở trách: "Ai nha, không hổ là anh Kiêu của tao, thật rộng rãi mà. Có đổi chỗ ngồi mà thôi, cần gì gửi tiền lì xì chứ, khách sáo khách sáo."
Doanh Kiêu nhìn y đầy thương hại: "Cầm mua ít quả óc chó để bổ não nhé."
Hà Chúc: "..."
Doanh Kiêu nâng khuỷu tay, chống cằm nghiêng người lên phía trước, nhìn Cảnh Từ đang chuyển sách trong ngăn bàn.
Cảnh Từ có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế loại nặng, không thể nhìn nổi đồ đạc lộn xộn. Nhưng ngăn bàn nguyên thân không chỉ bừa bộn mà còn vô cùng bẩn. Khắp nơi toàn là đồ ăn vặt không biết nhét trong đó đã bao lâu, vừa sờ vào là cả tay đầy vụn, có ít thứ còn mọc mốc.
Cảnh Từ nhẫn nhịn sự khó chịu lan tỏa toàn thân.