Cảnh Từ không nghe ra ý tứ sâu xa trong đó, chỉ cảm thấy nét mặt của hắn không đúng lắm, nhưng nhất thời nghĩ mãi mà không rõ điểm nào bất thường. Cậu ngơ ngác gật đầu: "Đúng, là thiếu một centimet."
Doanh Kiêu không nhịn được, bật cười.
Cảnh Từ khó hiểu nhìn màn hình, chiều cao cân nặng của cậu buồn cười thế cơ à?
Doanh Kiêu tiến tới, kề sát bên tai cậu và thấp giọng nói mấy câu, mặt Cảnh Từ lập tức đỏ bừng. Cậu không chịu được nữa, vội nhảy từ trên máy xuống, tháo chạy vào phòng sách.
Doanh Kiêu đút một tay vào túi, ung dung chậm rãi theo sau cậu. Khi cậu cúi đầu định giả làm đà điểu, hắn ngồi xuống bên cạnh, huých huých tay cậu: "Giảng bài cho tôi đi."
Doanh Kiêu cực kỳ hiểu Cảnh Từ, nhất là biết làm cách nào trêu chọc xong lại trấn an cậu. Quả nhiên, khi hắn dứt lời, Cảnh Từ lập tức ngẩng đầu lên, cố nén ngượng ngùng: "Bài nào?"
Doanh Kiêu mỉm cười, mở sách ôn tập ra.
Hắn không lừa Cảnh Từ, buổi chiều lúc làm bài quả thực gặp vài câu không biết. Khi ấy Cảnh Từ đang tập trung giải đề nên hắn không quấy rầy, bây giờ tồn đọng không ít.
Sự chú ý tập trung lên đề ôn luyện, nỗi thẹn thùng trong lòng Cảnh Từ giảm phân nửa. Cậu giải nháp trên giấy rồi ngẩng đầu bảo Doanh Kiêu: "Phần đầu của câu này kiểm tra kiến thức cơ bản. Dụng cụ A là bình ngưng tụ, đường dẫn nước đi vào dụng cụ A là B. Cậu muốn hỏi mấy ý đằng sau à?"
Sắc mặt Doanh Kiêu cũng nghiêm túc hơn, hắn ừ một tiếng: "Ý thứ tư và thứ năm ấy."
Cảnh Từ gật đầu tỏ vẻ đã biết, nói: "Cậu quay đây nhìn xem, ý thứ tư hỏi hàm lượng sulfur dioxide trong rượu..."
Hai người một giảng một ghi, rất nhanh chóng đã xử lý sạch sẽ mấy vấn đề Doanh Kiêu tích góp.
"Ok." Doanh Kiêu ghi lại mấy điểm khó vào sổ theo thói quen, dự định cách vài ngày lại ôn tập một lần. Hắn lôi từ cặp ra một quyển sách ôn tập trắng trơn chưa làm, vừa đặt lên bàn vừa khẽ cười nói: "Không có cậu thì tôi biết làm sao bây giờ."
Cảnh Từ cụp mắt mím môi, trong lòng ẩn giấu chút ngọt ngào.
Cậu đã hoàn thành xong bài tập, bèn vừa ôn Olympics vừa trợ giúp Doanh Kiêu.
Đến chín rưỡi, Doanh Kiêu còn chừa lại một bộ đề Toán và một bộ đề tiếng Anh chưa làm xong.
Cảnh Từ nhìn đồng hồ, lúc Doanh Kiêu ngừng bút duỗi tay thì bảo hắn: "Tôi phải về đây."
"Về cái gì." Doanh Kiêu liếc cậu: "Tối nay ở lại nhà tôi."
Cảnh Từ sững sờ, vô thức muốn từ chối: "Không cần, tôi..."
Doanh Kiêu cắt ngang lời cậu, tha thiết khuyên nhủ: "Sáng mai cậu còn phải tra cứu kết quả, về nhà không tiện. Chỗ tôi có tốc độ đường truyền tốt, lại không ai tranh máy tính với cậu cả."
Doanh Kiêu nói không sai. Nhà họ Cảnh không có phòng sách, máy tính ở phòng ngủ chính, cho đến nay Cảnh Từ vẫn chưa từng chạm vào, nhưng ——
"Tôi có thể tra bằng điện thoại."
Doanh Kiêu cười khẩy: "Vớ vẩn, nhất định lúc đó có rất nhiều người cùng tra điểm, điện thoại của cậu mà nhanh hơn máy tính được?"
Cảnh Từ im lặng, mấy giây sau mới nói: "Không sao, tôi tra muộn một chút."
Sao lại bướng bỉnh thế nhỉ.
Doanh Kiêu bất đắc dĩ: "Ở nhà tôi một đêm thì sao? Cũng không có ai khác, chỉ hai ta, cậu còn ngại ngùng gì? Hai ta cũng không phải là chưa từng ngủ chung." Hắn ngừng lại rồi tiếp thêm một câu: "Hay là cậu thích về nhà?"
Cảnh Từ yên lặng. Dù đang muốn kiếm cớ từ chối Doanh Kiêu, cậu cũng không thể nói lời thích nhà họ Cảnh.
"Vậy còn có thể sao nữa." Doanh Kiêu duỗi tay ra với cậu: "Đưa điện thoại cho tôi."
Cảnh Từ ngạc nhiên: "Làm gì?"
"Gọi điện báo cho nhà cậu một câu." Doanh Kiêu cười: "Để tôi nói."
Cảnh Từ vẫn hơi phân vân. Cậu chưa từng ở lại nhà người khác bao giờ, nhất là khi người kia là Doanh Kiêu càng làm cậu cảm thấy mất tự nhiên.
"Ngày mai chính là năm mới." Doanh Kiêu dựa lưng vào ghế, nhìn đôi mắt cậu, nói khẽ: "Coi như là cùng tôi đón năm mới, được không?"
Doanh Kiêu không nhắc thì Cảnh Từ cũng không nhớ. Không chỉ mỗi cậu một mình, Doanh Kiêu cũng thế.
Cảnh Từ đột nhiên cảm giác mình như đang làm mình làm mẩy, thực ra cậu thích ở cạnh Doanh Kiêu.
Nghĩ đến việc Doanh Kiêu cô đơn ở nhà đón năm mới, Cảnh Từ rất khó chịu.
Cậu lấy di động, tra số của ông Cảnh rồi nhấn gọi, rốt cuộc chịu mở miệng: "Được rồi."
Điện thoại vừa thông, Cảnh Từ chưa kịp nói gì, ông Cảnh đã bắn một tràng quở mắng: "Mày còn biết gọi cho tao cơ à? Tao còn tưởng là mày chết bên ngoài rồi đấy?! Mau về đây cho tao! Hơn nửa đêm, cả nhà không ngủ được, phải chờ mở cửa cho mày..."
Doanh Kiêu ở cạnh Cảnh Từ, tiếng chửi bới của ông Cảnh truyền qua loa điện thoại vào tai hắn một cách rõ ràng.
Hắn hít sâu một hơi, nghe không nổi nữa. Hắn lấy di động ra khỏi tai Cảnh Từ, mở loa ngoài, lạnh lùng nói: "Ông là ai? Không biết nói chuyện thì ngậm miệng lại. Không ngậm được thì lập tức cúp máy."
Ông Cảnh thấy giọng không đúng bèn lập tức sửng sốt. Ông ta lấy điện thoại ra nhìn màn hình, không sai, bên trên thật sự hiện tên Cảnh Từ.
Ông ta ngơ ngác đến quên cả chửi: "Mày..."
"Mày cái gì mà mày? Tiếp tục chửi cho ông đây nghe cái coi." Doanh Kiêu ngắt lời, lạnh lùng nói: "Vênh mặt với tôi đúng không?"
"Không phải... Cậu là ai?" Bị mắng liên tục, ông Cảnh cũng nổi giận: "Điện thoại này là của cậu à? Cảnh Từ đâu?"
"À, không gọi sai số." Doanh Kiêu xin lỗi rất không thành tâm: "Xin lỗi nha, cháu là bạn học của Cảnh Từ. Mấy câu vừa nãy chú nói làm cháu còn tưởng mình bất cẩn gọi trúng kẻ thù của Cảnh Từ ấy chứ."
Ông Cảnh vừa tức giận vừa xấu hổ, lại không thể trút lên Doanh Kiêu. Nhẫn nhịn hồi lâu, ông ta mới ồm ồm nói: "Cháu tìm chú có việc à?"
"Báo cho chú một tiếng, Cảnh Từ sẽ ngủ lại nhà cháu." Tay trái của Doanh Kiêu khẽ đặt lên đỉnh đầu Cảnh Từ, cười sâu xa: "Chú cứ ngủ đi. Mấy giờ ngủ cũng được, không cần để cửa cho cậu ấy nữa."
Ông Cảnh coi trọng thể diện, bị hắn trong tối ngoài sáng trào phúng một phen, ông ta lập tức cảm thấy mặt mình như bị người ta vả một cái, đau rát. Ngay đến tên Doanh Kiêu cũng không hỏi, ông ta ậm ờ lên tiếng rồi cúp điện thoại.
Doanh Kiêu nhìn chằm chằm màn hình điện thoại chốc lát, quay sang Cảnh Từ: "Cái lão... Cha cậu vẫn luôn có thái độ này với cậu à?"
Vẫn đang ngơ ngẩn trước một loạt hành động bất ngờ của hắn, Cảnh Từ gật đầu ngây ngốc.
"Mịa." Doanh Kiêu quăng điện thoại về phía giường, lửa giận trong lồng ngực từ ba phần lập tức trở thành bảy phần.
Ở nơi hắn không biết, người hắn thích cực kỳ, chỉ hận không thể luôn nâng niu trong lòng bàn tay, liên tục bị những kẻ khác nhục mạ quát tháo. Doanh Kiêu vừa giận vừa chua xót, không kìm được tiếng chửi bậy: "Thế mà cậu còn về nhà. Về cái con khỉ! Ngoan ngoãn ở lại đây cho tôi, nghe chưa?"
Giọng điệu Doanh Kiêu không tốt lắm, thậm chí còn mang chút tàn bạo, nhưng không hiểu sao Cảnh Từ lại thấy hơi vui vẻ.
Cậu len lén ngăn khóe môi đang cong cong, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu một cái.
Cảnh Từ chỉ mang theo một chiếc cặp, chẳng có đồ dùng cá nhân gì cả. May mắn Doanh Kiêu lắm tật xấu, bàn chải đánh răng đổi thường xuyên nên trong nhà luôn có sẵn đồ mới, chỉ có quần áo cần thay ——
"Có ngại mặc đồ của tôi không?" Doanh Kiêu quay đầu, thấy Cảnh Từ ngoan ngoãn theo sau lưng mình. Trái tim hắn mềm nhũn, giọng càng dịu dàng: "Không phải đồ mới, nhưng giặt sạch rồi."
Cảnh Từ lắc đầu: "Không ngại."
Doanh Kiêu mở ngăn kéo, tìm một bộ áo ngủ bằng bông màu xanh đậm rồi đưa cho Cảnh Từ: "Đi tắm đi. Phòng tắm cậu từng dùng rồi đó, đồ vật vẫn như cũ."
Cảnh Từ nhận lấy, vừa định cảm ơn hắn thì Doanh Kiêu nói tiếp: "Đồ lót, cậu mặc của tôi hay là mặc hàng dùng một lần?"
Cảnh Từ cụp mắt, mất tự nhiên đáp: "Hàng dùng một lần đi."
"Được." Doanh Kiêu mở ngăn tủ, tìm tới túi đồ lót dùng một lần lần trước bọn họ mua khi đi nhà nghỉ. Hắn rút ra một cái, suy tư nói: "Cũng không vừa người lắm, không thì tôi xuống tầng mua thêm một..."
"Không cần!" Cảnh Từ chịu đựng gương mặt nóng bỏng, đoạt lấy đồ lót, đến chính mình cũng không biết bản thân đang nói gì: "Rất, rất phù hợp, vừa vặn vừa vặn."
Doanh Kiêu nửa cười nửa không, nhìn cậu: "Được, cậu nói vừa tức là vừa."
Cảnh Từ thở phào: "Vậy tôi đi tắm đây."
Doanh Kiêu ừ một tiếng. Khi Cảnh Từ xoay người, hắn bỗng như nhớ ra cái gì đó, bèn gọi giật cậu lại.
"Đợt đã, còn việc này."
Cảnh Từ nghi hoặc: "Gì cơ?"
"Tắm xong thì ra ngay." Doanh Kiêu nhìn đôi mắt của cậu, giọng điệu nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc: "Nếu còn dám lau chùi thu dọn đồ đạc..."
Hắn chậm rãi nhếch môi, gằn từng chữ: "Tôi không ngại tắm cùng cậu, lúc nào cũng theo dõi cậu."
Tắm cùng Doanh Kiêu...
Cảnh Từ chỉ mới tưởng tượng mà đã cảm thấy toàn thân sắp bốc cháy đến nơi. Cậu qua loa gật đầu, cố giả bộ bình tĩnh tiến vào phòng tắm rồi đóng cửa thật chặt.
Doanh Kiêu vừa hồi tưởng nét mặt ngượng ngùng của Cảnh Từ, vừa vào phòng sách để tiếp tục làm bài.
Lúc hắn làm được một phần ba đề Anh, Cảnh Từ bước ra.
Nghe thấy tiếng chân, Doanh Kiêu ngừng bút và ngước mắt nhìn.
Trái tim Doanh Kiêu đập mạnh một cái. Hắn chợt hiểu tại sao những tên đàn ông trên mạng luôn nóng lòng muốn nửa kia mặc quần áo của mình.
Thân thể Cảnh Từ thẳng và gầy, áo ngủ của mình trên người cậu khá thụng, rõ ràng lớn hơn một size. Nhưng cũng không lôi thôi, trái lại còn mang vẻ quyến rũ kỳ lạ.
Ánh mắt Doanh Kiêu lướt từ chiếc