Cảnh Từ ngưng thở, gương mặt nháy mắt đỏ bừng bừng, xoay đầu không để ý đến hắn nữa.
"Sao thế?" Doanh Kiêu tiến tới, nhịn cười: "Giận à? Tôi có nói gì không đúng hả?"
Hắn tiếp tục: "Đừng chơi xấu nha bạn học nhỏ, rõ ràng là cậu gật đầu thừa nhận tôi xoa sẽ hết đau."
Mặt Cảnh Từ nóng sắp bốc khói, cậu tùy tiện cầm lật một quyển sách, cúi đầu không nói lời nào.
Một tay Doanh Kiêu ôm vai cậu, tay kia lấy đi quyển sách trên bàn của cậu, cười nói: "Đang nói chuyện với cậu đó, đọc sách làm gì."
Hắn cách quá gần, gần đến nỗi thậm chí Cảnh Từ có thể ngửi được mùi dầu gội cùng loại mình đang dùng.
Môi cậu khẽ nhúc nhích, cậu cố nén nhịp tim vội vã: "Cậu... Cậu đừng cứ thế này."
Doanh Kiêu bật cười. Thấy cậu ngồi không yên được nữa, cảm thấy giây phút mấu chốt đã tới, hắn bỗng hỏi: "Ban nãy trong văn phòng, cậu đau đầu là do nhìn thấy Kiều An Ngạn à?"
Lúc này trong đầu Cảnh Từ rối thành một nùi, vốn không thể suy nghĩ rõ ràng, nghe vậy bèn vô thức gật đầu.
Cảnh Từ hoảng hốt, sau đó nhận ra mình vừa thừa nhận cái gì.
Doanh Kiêu lặng yên nhớ kỹ vẻ mặt của cậu, cười cười, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Nói đi, tôi chạm vào cậu làm cậu thấy dễ chịu lắm hả?"
Cảnh Từ lập tức thở hắt, Doanh Kiêu chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, hẳn cũng không suy nghĩ nhiều.
Vì để Doanh Kiêu quên mất vấn đề đó, cậu chịu đựng gương mặt nóng bỏng mà chật vật gật đầu một cái.
Doanh Kiêu buông Cảnh Từ ra, suy tư nhìn mặt bàn.
Lần thứ nhất Cảnh Từ nói đau đầu là sau khi thi giữa kỳ. Lúc ấy hắn không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cậu ngột ngạt trong phòng.
Lần thứ hai Cảnh Từ đau đầu là công bố kết quả kiểm tra tháng. Cậu và Lý Trụ ra ngoài một chuyến, khi trở về sắc mặt đã bất thường.
Lần này là lần thứ ba.
Vào lần thứ nhất và thứ ba, hắn đều ở đây. Lần thứ hai thì phải sau đó hắn mới biết.
Trước đó, Doanh Kiêu chỉ nghĩ là thân thể Cảnh Từ không tốt, thậm chí còn suy nghĩ hôm nào có cơ hội sẽ dẫn cậu đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện.
Vậy mà hôm nay trong văn phòng, biểu hiện của Cảnh Từ đã lập tức khiến Doanh Kiêu gạt bỏ ý nghĩ này.
Một quãng đường từ sân thể dục đến hành lang, từ đầu đến cuối ánh mắt Doanh Kiêu đều rơi trên người Cảnh Từ. Nên hắn rất khẳng định, cơn đau đầu của Cảnh Từ bắt đầu sau khi vào văn phòng, chứ không phải do bị bóng rổ ném trúng.
Thời điểm bắt gặp Cảnh Từ xoa huyệt thái dương, Doanh Kiêu định hỏi thăm thì thấy cậu không ngừng nhìn ngó tìm kiếm trong phòng, mãi khi trông thấy Kiều An Ngạn mới ngừng lại.
Doanh Kiêu sợ mình nhìn lầm, cũng sợ Cảnh Từ không nói thật với mình, nên ban nãy mới cố tình đùa Cảnh Từ, nhân lúc cậu ngượng ngùng rồi sơ hở.
Thực tế chứng tỏ hắn không nhầm, quả thật lúc đó cậu đang nhìn Kiều An Ngạn.
Tại sao khi đau đầu, Cảnh Từ lại vô thức tìm kiếm Kiều An Ngạn?
Doanh Kiêu nghi ngờ, đồng thời cũng phát hiện điểm chung của hai lần đau đầu: Đều là sau khi gặp Kiều An Ngạn.
Tại sao?
Bởi vì hai người từng đánh nhau, nên Cảnh Từ nảy sinh bóng ma tâm lý với cậu ta?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì bị Doanh Kiêu phủ định ngay. Với tính cách của Cảnh Từ, chỉ có người khác sợ cậu, không có chuyện cậu sợ người khác.
Vậy là tại sao đây?!
Doanh Kiêu không nghĩ ra.
Mà kỳ quái nhất chính là, lúc Cảnh Từ nhức đầu, sự đụng chạm của mình sẽ khiến cậu dễ chịu hơn rất nhiều.
Nếu là người khác, Doanh Kiêu sẽ hoài nghi xem sự thoải mái đó rốt cuộc là câu trả lời lịch sự hay là sự thật. Nhưng người nói ra là Cảnh Từ, theo tính cậu, nói dễ chịu là thực sự dễ chịu.
Liên tưởng đến lai lịch Cảnh Từ, Doanh Kiêu không nén được suy nghĩ: Giữa mình, Kiều An Ngạn và Cảnh Từ có mối liên hệ vô hình nào đó ư?
Doanh Kiêu đè sự ngờ vực xuống đáy lòng. Hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường rồi gọi Cảnh Từ: "Đi thôi, tới căng tin ăn cơm."
Về nguyên nhân Cảnh Từ đau đầu, Doanh Kiêu không dám khẳng định trăm phần trăm, dù sao hắn cũng không có mặt ở lần thứ hai.
Chắc chắn Cảnh Từ sẽ không nói hết với hắn. Cũng không sao, hắn có thể đi tìm Lý Trụ.
Bấy giờ cảm xúc của Cảnh Từ đã bình ổn lại. Cậu gật gật đầu, đặt quyển sách trên tay xuống và cùng Doanh Kiêu đến căng tin.
Lớp khác còn chưa tan học, đa số học sinh trong căng tin là 11/7.
Trông thấy Cảnh Từ, bọn họ rối rít tới hỏi thăm chuyện vừa xảy ra. Cảnh Từ kiên nhẫn giải thích cho từng người một.
Nghe nói nhóm học sinh năng khiếu bị thầy hiệu trưởng dẫn đi, đám 11/7 tức khắc cười hả hê.
Cứ xằng bậy đi, trúng đá tảng rồi, đáng đời!
Bọn Cảnh Từ ăn xong cơm trưa, chuông hết tiết bốn mãi mới vang lên.
Lý Trụ nhìn đám đông đang chạy hộc tốc đến căng tin, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác ưu việt: "Thật sảng khoái."
Trịnh Khuyết và cậu ta ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nghe vậy thì vỗ bụng: "Tao thích việc ăn no căng rồi nhìn bọn kia lao như điên vì đồ ăn."
Doanh Kiêu bước chậm lại, lấy điện thoại ra nhắn wechat cho Trịnh Khuyết.
Trịnh Khuyết nhận được, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lập tức len lén ngó Doanh Kiêu. Gã đặt di động xuống rồi bá cổ Lý Trụ: "Đi, cùng tao tới tiệm tạp hóa mua ít đồ."
"Được." Lý Trụ thoải mái đồng ý.
Hai người cùng tới cửa hàng.
Doanh Kiêu và Cảnh Từ bước vào lớp, ngồi một lúc tại chỗ rồi mới cầm điện thoại ra ngoài. Hắn chạm mặt Lý Trụ và Trịnh Khuyết đang chờ trước khu dạy học.
"Tìm mày hỏi chút chuyện." Doanh Kiêu thản nhiên nói một câu, ra hiệu Lý Trụ theo mình.
Lý Trụ lo lắng đi đằng sau, trong lòng bất an. Cậu ta sợ Doanh Kiêu chưa tiêu tan cơn ghen buổi sáng, cố ý chờ đến lúc này tính sổ với mình.
Doanh Kiêu đi thẳng tới một bồn hoa bên cạnh khu dạy học mới dừng lại.
Hắn móc ra một điếu thuốc lá, hít một hơi, bảo Lý Trụ: "Lần công bố kết quả thi tháng trước, mày và Cảnh Từ gặp chuyện gì bên ngoài không?"
Lý Trụ sững sờ, ngây ngốc đáp: "Không có."
Dù sao thì cũng đã qua nhiều ngày như vậy, ấn tượng về buổi hôm đó đã trở nên mơ hồ, thật sự Lý Trụ không nhớ ra.
Doanh Kiêu thấy thế bèn hỏi cụ thể hơn: "Hôm ấy bọn mày có gặp Kiều An Ngạn không?"
Việc này Lý Trụ chưa quên.
Cậu ta gật đầu: "Gặp, ngay trước bảng luôn. Ánh mắt thằng đó nhìn Cảnh Từ cứ sao sao. Nếu không phải khi ấy Cảnh Từ tụt huyết áp, tao nhất định sẽ đi hỏi xem có phải nó định gây sự hay không."
Hắn đoán không sai. Ánh mắt Doanh Kiêu trở nên phức tạp, cơn đau đầu của Cảnh Từ có liên quan đến Kiều An Ngạn.
Doanh Kiêu gảy tàn thuốc vào trong thùng rác, hỏi tiếp: "Ngày đó Cảnh Từ bỗng nhiên đau... tụt huyết áp à?"
Lý Trụ hồi tưởng phút chốc, quả quyết: "Đúng. Tao xem xong điểm của cậu ấy rồi thì gọi cậu ấy đi thôi. Nhưng không biết cậu ấy đang nhìn gì đó, vẫn bất động trước bảng kết quả. Sau đó sắc mặt cậu ấy không ổn lắm, sau đó nữa thì tao trông thấy Kiều An Ngạn."
Doanh Kiêu ngẩn ra, nhớ lại khi đó Cảnh Từ bảo hắn: "Tôi thấy điểm của cậu rồi." Khóe môi không nhịn được mà giương càng cao. Hắn nhìn thoáng nửa điếu thuốc lá trong tay, ấn tắt nó rồi ném vào thùng rác.
"Được, tao biết rồi." Doanh Kiêu móc trong túi ra một chiếc kẹo dừa, lột vỏ ném vào miệng. Sau đó hắn nói với Lý Trụ: "Chuyện hôm nay cảm ơn mày."
Lý Trụ thụ sủng nhược kinh: "Đừng khách sáo, đừng khách sáo."
Doanh Kiêu gật đầu với cậu ra rồi xoay người rời đi.
Mới đi hai bước, hắn bỗng như nhớ ra gì đó bèn quay lại, vẻ mặt bình thản nhìn Lý Trụ: "Việc hôm nay