Cảnh Từ không đọc hiểu ý của Doanh Kiêu, chỉ cảm thấy câu trả lời của hắn không khớp với câu hỏi của Trịnh Khuyết cho lắm. Cậu hơi chần chờ, không lập tức chuyển lại cho Trịnh Khuyết.
"Anh Từ, tớ vào lớp đây." 11/2 ngay cạnh cầu thang, Chu Siêu dừng bước gọi cậu.
Cảnh Từ gật đầu, suy nghĩ giây lát, nói: "Lát nữa cậu thu cất đồ xong thì đi trước đi, không cần chờ tớ."
Cậu không biết Doanh Kiêu có bao nhiêu câu hỏi, không có cách nào tính toán thời gian.
"Ừ." Chu Siêu thấy cậu nhìn điện thoại suốt dọc đường, cho rằng cậu có chuyện gì, bèn thoải mái đồng ý. Sau đó cậu ta đẩy cửa tiến vào phòng học.
Cảnh Từ cúi đầu, ngón tay ấn lên màn hình, đang định hỏi Doanh Kiêu thêm một câu thì vai bỗng bị ôm lấy.
Cậu ngước lên, mặt hơi đỏ: "Sao anh lại ở đây?"
Mắt Doanh Kiêu lấp lánh ý cười, đáp: "Mới từ văn phòng ra, nghe đằng sau có người gọi tên em, không ngờ thật sự là em. Duyên phận của hai ta..."
Trái tim Cảnh Từ ngọt ngào như ngâm đường. Cậu đặt di động xuống, vừa muốn hỏi hắn xem có trả lời Trịnh Khuyết không, thì Doanh Kiêu bất chợt quơ quơ tờ giấy trắng trong tay về phía cậu: "Đơn đổi phòng ký túc xá, thỏa mãn yêu cầu của em."
Cảnh Từ không hiểu: "Yêu cầu của em?"
Doanh Kiêu gật đầu, nụ cười trên mặt sâu thêm: "Không phải là em muốn kiểm hàng sao?" Thấy Cảnh Từ vẫn đầy vẻ ngây thơ như cũ, hắn tiến đến sát bên tai cậu, thấp giọng nói vài câu.
Cảnh Từ: "..."
Tay cậu run lên một cái, suýt nữa không cầm chắc điện thoại. Mặt cậu càng đỏ rần, nhỏ giọng nói: "Anh... Anh đừng nói lung tung."
"Không phải là em hỏi anh trước à?" Doanh Kiêu bật lại, chẳng biết xấu hổ gì cả: "Sao lại không cho nói, bạn học nhỏ, em cũng quá bá đạo, ỷ là vợ anh nên quản nghiêm đúng không?"
Nhất định Trịnh Khuyết không có ý này, Cảnh Từ biết Doanh Kiêu đang trêu chọc mình. Cậu mím môi, cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút rồi lảng sang chuyện khác: "Hôm nay anh, anh không làm đề à?"
Doanh Kiêu bật cười: "Mất thời gian lâu như thế mới biết, tình địch lớn nhất của anh là học tập."
Hắn đưa tay kéo cửa lớp 11/7, để Cảnh Từ vào trước, nói: "Có, đều nhớ kỹ cả."
Cảnh Từ ngồi vào chỗ, rút trong túi ra một chiếc bút: "Anh lấy ra cho em xem một chút."
Trịnh Khuyết thấy hai người bọn họ đồng thời trở về, giơ điện thoại xông tới muốn chất vấn. Bị Doanh Kiêu cảnh cáo nhìn qua, gã lại xám xịt chạy đi.
Doanh Kiêu quay đầu, lấy tới hai quyển đề thi, tìm tới bài sai rồi đẩy đến trước mặt Cảnh Từ.
Đối với Cảnh Từ, những bài này đều rất đơn giản. Cậu đọc một lần là lập tức có phương án. Tính toán theo công thức trên giấy nháp chốc lát, viết ra kết quả, sau đó cậu chuyển mắt nhìn sang Doanh Kiêu: "Anh tới..."
Thanh âm Cảnh Từ im bặt.
Bên cạnh cậu, Doanh Kiêu đang một tay chống cằm, nhìn cậu không chớp mắt, vẻ mặt dịu dàng vương ý cười khó giấu.
Cảnh Từ dời mắt đi chỗ khác, nhịp tim thình thịch bắt đầu gia tăng tốc độ.
Cậu lén thở ra một hơi, lần nữa ngước mắt lên, ánh nhìn của Doanh Kiêu vẫn rơi trên người cậu.
"Đọc... Đọc đề đi." Cảnh Từ cụp mắt, ngăn cách ánh mắt nóng bỏng của Doanh Kiêu ở bên ngoài. Cậu gắng bình phục rung động trong lòng: "Sắp sửa kiểm tra thử rồi."
Lúc này Doanh Kiêu vô cùng muốn ôm cậu, xoa nắn rồi hôn mấy cái. Thật sự hắn nghĩ mãi không ra, tại sao trên thế giới này lại có người đáng yêu như Cảnh Từ chứ, đến cả lọn tóc cong cong cũng vui mắt hơn người khác.
Nhưng vào thời điểm bận rộn như vậy, Cảnh Từ vẫn không quên việc học tập của hắn, Doanh Kiêu không nỡ phụ tâm ý ấy.
Doanh Kiêu kiềm chế nắm chặt tay, đè nén tình cảm mãnh liệt trong lòng, gật đầu: "Ừ."
Hơn ba tháng học hành chăm chỉ giúp Doanh Kiêu tiến bộ nhanh chóng, rất nhiều bài cơ bản đã không thể làm khó hắn.
Cảnh Từ khá hài lòng, cũng có chút kiêu ngạo. Giảng tất cả các bài cho hắn một lần, khẳng định hắn đã nghe hiểu xong, cậu thầm suy tư, qua một quãng thời gian nữa là phải đổi dạng đề nâng cao độ khó cho hắn làm mới được.
"Đã giải quyết hết." Doanh Kiêu viết xuống chữ cuối cùng, đóng sách ôn tập lại. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, nói: "Đi thôi, anh đưa em đến lớp học nhỏ."
"Không cần đâu." Cảnh Từ đẩy ghế đứng dậy, kiên định từ chối: "Anh tự học đi, đừng lãng phí thời gian."
Doanh Kiêu không thuyết phục được cậu, đành bất đắc dĩ đáp: "Được rồi, nhà chúng ta có em quyết định, tất cả đều nghe theo em."
Ba chữ "nhà chúng ta" xuyên thẳng vào trái tim Cảnh Từ.
Cậu đã tưởng rằng, hai đời này cậu cũng sẽ không có khái niệm "nhà", nhưng Doanh Kiêu nói với cậu là nhà chúng ta...
Lồng ngực tràn đầy ấm áp, cậu xách cặp, nói khẽ: "Em đi đây."
"Đợi đã." Doanh Kiêu đặt bút xuống.
Cảnh Từ nghi hoặc nhìn hắn
Nhờ cái bàn che chắn, Doanh Kiêu mỉm cười duỗi một tay về phía cậu, không cần nói cũng biết ý tứ của hắn.
Cảnh Từ mấp máy môi, đỏ mặt. Do dự phút chốc, ngó nghiêng hai bên thấy không ai chú ý bọn họ, cậu nhanh chóng chạm vào tay hắn một cái, sau đó xoay người rời khỏi phòng học.
Đụng chạm ngắn ngủi dường như chỉ có một giây, nhẹ nhàng rơi trong lòng Doanh Kiêu tựa chiếc lông vũ, trái tim tê tê dại dại. Hắn cụp mắt nhìn lòng bàn tay mình một lúc lâu mới vứt bỏ tạp niệm trong đầu, bắt đầu nghiêm túc làm bài.
Dưới sự chờ mong và căng thẳng của tất cả học sinh, đợt kiểm tra cuối kỳ đã tới.
Học sinh 11/7 không còn nhàn nhã như xưa, nay bắt đầu điên cuồng học thuộc kiến thức. Có người chạy tới nhờ Cảnh Từ giúp khoanh vùng những điểm quan trọng, có người thậm chí còn chạy khắp nơi nghe ngóng xem phòng thi của mình có ai có kết quả thi khá tốt, chờ mong lúc ấy có thể ném giấy gì đó.
Dù sao cũng là thi cuối kỳ, chẳng những liên quan đến việc nghỉ đông có suôn sẻ hay không, mà còn liên quan đến độ dày của bao lì xì dịp Tết.
Nhóm Hà Chúc thức khuya một đêm, đến phòng thi vẫn luôn ngáp lên ngáp xuống. Cuối cùng, thật sự không cố được, bọn họ phải chạy tới nhà vệ sinh giáo viên để rửa mặt.
Doanh Kiêu không đi cùng họ, sau khi tiễn Cảnh Từ tới phòng thi số một xong, hắn tiếp tục đi về phía phòng số hai mươi mốt.
Ở đợt thi tháng trước, dù điểm số của hắn tăng cao không ít, nhưng thứ tự trên cơ bản không có thay đổi gì, vẫn ở phòng cũ không nhúc nhích.
Doanh Kiêu móc ra một viên kẹo dừa từ trong túi, bóc vỏ định bỏ vào miệng, nhưng vừa ngước mắt lên thì gặp Kiều An Ngạn đi tới từ phía đối diện.
"Anh, anh Kiêu." Kiều AN Ngạn dừng bước, đứng trước Doanh Kiêu, gương mặt đỏ bừng chào hỏi hắn
Đời trước, mặc dù y thích Doanh Kiêu, song vẫn luôn không có dũng khí bày tỏ. Bây giờ cuộc đời lặp lại một lần, y không muốn tiếc nuối nữa.
Cho nên nhân lễ Giáng sinh, y mới nhét thư tình vào bọc quả bình an đưa cho Doanh Kiêu. Nhưng y không ngờ cuối cùng lá thư tình đó lại đến tay chủ nhiệm lớp mình, còn khiến bố mẹ y biết được.
Y sống qua quãng thời gian trước kia thế nào, y cũng không muốn nhớ đến. Y đã từng oán trách Doanh Kiêu, song về sau y tra ra Doanh Kiêu không cố ý, cũng bình thường trở lại.
Doanh Kiêu nhíu mày, hắn vừa thấy người này là trong lòng đã cảm thấy căm ghét.
Hắn vốn định đá Kiều An Ngạn sang một bên, nhưng nhớ đến mấy