Tiết thứ tư của 11/7 là giờ Hóa, thầy Vương trên bục giảng được hai mươi phút, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Thầy Vương quay đầu nhìn, là thầy Lưu.
Ông đặt sách xuống, nghi hoặc hỏi: "Thầy Lưu có việc gì à?"
"Rất xin lỗi, tìm một học sinh thôi." Thầy Lưu đứng ở cửa gật đầu với thầy Vương, sau đó sầm mặt hô: "Doanh Kiêu, em đi ra cho thầy!"
Doanh Kiêu bỏ bút xuống, không kiên nhẫn mà nhíu mày. Trong ánh nhìn chăm chú của học sinh cả lớp, hắn cà lơ phất phơ đi ra ngoài
"Em có chuyện gì thế?" Vừa đóng cửa, thầy Lưu đã không đè được lửa, vỗ lên bệ cửa sổ hành lang, giận dữ hét: "Đang yên đang lành sao lại chạy tới 11/11 gây chuyện làm gì?! Kiều An Ngạn chọc đến em chỗ nào hả? Đáng để em ra tay ác như vậy?!
Doanh Kiêu thản nhiên đáp: "Nhìn cậu ta không thuận mắt ạ."
Thầy Lưu nhất thời tức lảo đảo, cười lạnh: "Nhìn không thuận mắt thì đi đánh người? Vậy người khác xem em không thuận mắt, có phải là cũng có thể đánh em không?"
"Được mà." Doanh Kiêu cười thoải mái: "Đánh thắng được thì cứ đến chứ sao."
"Em..." Thầy Lưu nghẹn lời, suýt chút nữa phun một ngụm máu. Ông cố giữ bình tĩnh rồi mới nói tiếp: "Được rồi, rốt cuộc em làm sao thế? Hai đứa bọn em..."
Thầy Lưu nhớ tới bức thư tình mà Kiều An Ngạn từng đưa cho Doanh Kiêu, hơi ngừng lại, lúng túng nói: "Em kia... Em kia quấn lấy em à?"
"Dạ không." Doanh Kiêu bật cười: "Là em sợ cậu ta khiến người khác hiểu nhầm, sợ cậu ta bị mắng, nên trước hết đánh ngất cậu ta đã."
Thầy Lưu: "..."
Thầy Lưu tức giận vung tay: "Em nói tiếng người cho thầy!"
"Không có chuyện gì đâu." Doanh Kiêu cụp mắt nhìn tay phải của mình, hờ hững nói: "Đánh bị thương chỗ nào thì em bồi thường. Cậu ta muốn ở phòng bệnh VIP một năm 365 ngày cũng được."
Thầy Lưu cau mày, quan sát Doanh Kiêu từ trên xuống dưới.
Doanh Kiêu không phải kiểu học sinh cố tình gây sự, trên thực tế, ông còn rất an tâm về Doanh Kiêu.
Người học sinh này nói chuyện không đứng đắn chút, song trong lòng biết rõ chừng mực.
Từ khi nhập trường tới nay, tuy gây không ít chuyện nhưng đều không ảnh hưởng lớn, ngoại trừ lần đánh giáo viên có nguyên nhân kia.
Đây là lần đầu tiên hắn vô duyên vô cớ động thủ với một học sinh bình thường khác.
Thầy Lưu cảm thấy trong này có vấn đề, mà Doanh Kiêu không muốn nói, ông chẳng hỏi ra được gì.
Gọi phụ huynh? Vậy thì cả đời đừng mong biết lý do.
Thầy Lưu nhức đầu: "Em không thể cho thầy một lời chắc chắn à? Rốt cuộc là tại sao?"
Doanh Kiêu vẫn câu nói đó: "Thực sự là nhìn cậu ta không thuận mắt."
Thầy Lưu giận dữ, chẳng buồn phí lời với hắn nữa: "Được! Vậy em về viết bản kiếm điểm cho thầy! Tám trăm... Không! Lần này viết cho thầy một ngàn rưỡi chữ! Viết không tốt thì viết lại, mãi cho tới khi viết xong mới thôi!"
"Dạ." Doanh Kiêu dứt khoát đáp, thấy thầy Lưu lo lắng muốn nói gì đó bèn hỏi: "Thầy còn có chuyện gì ạ?"
"Em..." Thầy Lưu thở dài, thầm đắn đo câu chữ mới nói: "Thầy thấy trong suốt khoảng thời gian này, em rất cố gắng, đừng vì chút chuyện nhỏ mà phá hủy tiền đồ của mình."
Thầy Lưu thật sự lo lắng, mãi mới thấy Doanh Kiêu vươn lên, nếu bởi vì một Kiều An Ngạn mà trở về như xưa thì phải làm sao bây giờ?
"Thầy yên tâm đi." Doanh Kiêu cười khẽ: "Em sẽ không vậy đâu."
Hắn còn muốn cùng bạn học nhỏ nhà hắn thì vào trường đại học tốt nhất đấy.
"Tốt nhất nên như thế." Thầy Lưu nhìn hắn cảnh cáo, không nói thêm gì nữa, thả hắn về lớp.
Cảnh Từ cũng không biết chuyện xảy ra ở trường học, lễ khai mạc buổi sáng kết thúc, sau đó là đi xem phòng thi, buổi chiều ba người bọn cậu cùng Triệu Phong đi tham gia hội giao lưu tự do.
Các trường có tiếng tăm đều đẩy mạnh tuyên truyền để lôi kéo học sinh, xếp thành dãy nối tiếp nhau trong phòng hội nghị, trông vô cùng phấn chấn.
"Nếu kết quả của tớ cao hơn chút thì tốt rồi." Chu Siêu nhìn những thí sinh đang giao lưu với giáo viên các trường đại học, hâm mộ vô cùng: "Bọn họ cũng đang định học mấy trường này nhỉ?"
Cảnh Từ tìm chỗ ngồi xuống, lấy giấy bút ra, thành thật nói: "Dù cậu không tham gia thi đấu thì cũng có thể đỗ những trường này."
Chu Siêu nghe vậy bèn vui vẻ: "Anh Từ, tớ thích nghe lời này của cậu, ha ha ha ha."
Cậu ta ngồi cạnh Cảnh Từ, hỏi: "Anh Từ, cậu dự định học trường nào?"
Cảnh Từ không hề do dự mà thẳng thắn: "Bắc Đại."
"Bắc Đại?" Chu Siêu sửng sốt: "Không phải Thanh Hoa à?"
Đội tuyển Toán của Thực nghiệm tỉnh có không ít người nhắm đến Thanh Hoa, cậu ta cho rằng Cảnh Từ cũng thế, không ngờ Cảnh Từ lại muốn Bắc Đại.
Cảnh Từ lắc đầu.
"Vậy chọn ngành nào?"
"Toán học."
"Cậu thật sự rất yêu Toán học." Chu Siêu cảm thán: "Không giống tớ, muốn dùng Toán như đá kê chân để vào Viện Khoa học và Kỹ thuật Vật liệu thuộc Đại học Thanh Hoa."
Chu Siêu tự nói tự cười: "Cậu thấy tớ có giống gà quê hóa phượng hoàng rồi lợi dụng vợ cả, xong liền bỏ vợ đi tìm tình đầu không?"
Cảnh Từ bị sự ví von của cậu ta chọc bật cười, quả thực rất giống.
"Có điều..." Chu Siêu nghi hoặc liến nhìn giấy bút trong tay cậu: "Cậu đã xác định trường và ngành rồi, còn cần ghi chép gì nữa?"
Cảnh Từ cười cười không trả lời. Cậu không dùng nhưng Doanh Kiêu có thể dùng. Cậu không biết hắn muốn học trường nào ngành nào, nên ghi chép lại hết những điều nghe được cũng tốt, dù sao tự mình tìm hiểu cũng hơn là nghe tin đồn.
Cảnh Từ và Chu Siêu nghe được phút chốc thì Triệu Phong dẫn mấy người đi tới: "Đến đây, giới thiệu cho các em, đây là giáo viên và tuyển thủ dự thi từ tỉnh Giang."
Tỉnh Giang giống tỉnh Đông Hải, đều là tỉnh yếu về mặt thi đua, thí sinh lọt vào trận chung kết hàng năm tuyệt đối không vượt quá ba người.
Cảnh Từ cùng Chu Siêu lên tiếng chào.
"Lão Triệu, các anh năm nay không tồi nha." Giáo viên tỉnh Giang họ Lý, là người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, mập mập trắng trắng, thoạt trông tính tình rất tốt: "Tối hơn năm ngoái gấp hai lần, ha ha."
Ông chỉ vào hai người học sinh đứng sau mình, nói với Cảnh Từ và Chu Siêu: "Đây là thí sinh của tỉnh thầy."
"Còn không phải sao."
Nhóm người làm quen nhau xong, Triệu Phong thoáng đẩy Cảnh Từ lên phía trước một cái, hí hửng nói: "Cảnh Từ là người thi đạt điểm cao nhất tỉnh tôi năm nay, 226."
Lúc công khai thành tích trên web, chỉ có thể viết thông tin về tên trường và giải thưởng thu hoạch được, sẽ không công bố điểm số, bởi vậy đây là lần đầu tiên thầy Lý nghe nói đến kết quả của Cảnh Từ.
Ông kinh ngạc nhìn cậu: "Bạn học này rất lợi hại đấy, xem ra có thể kỳ vọng vào đội tuyển quốc gia rồi."
Triệu Phong đang chờ câu nói này của ông, miệng sắp ngoác đến mang tai, trên mặt vẫn giả bộ khiêm tốn: "Nào có nào có, chờ thành tích ra rồi nói tiếp, ha ha ha."
Phòng hội nghị rất lớn, người lại đông, căn bản không có chỗ nào trống, tất cả mọi người chen chen chúc chúc dính vào nhau.
Thật trùng hợp, Triệu Phong đứng cạnh mấy người thuộc tỉnh thành khác có thành tích không tệ.
Một là tỉnh Tây Hà, một là tỉnh Bắc Đẩu.
Tuy thành tích của hai tỉnh này không phải hàng đầu, nhưng hằng năm đều có thể có một hai thí sinh tiến vào đội tuyển quốc gia.
Nghe cuộc đối thoại của Triệu Phong và thầy Lý, một nhóm người xôn xao nhìn lại, giật mình cho rằng bọn họ nói khoác không biết ngượng.
Khắp toàn quốc, ai mà không biết thành tích của tỉnh Đông