Editor: srping | Beta: Inc
Tại sao lại là hắn!
Phùng Mậu phẫn nộ nhìn Doanh Kiêu, đầu tiên là không mặc đồng phục, sau là quấy rối kỷ luật trường thi, bây giờ lại làm vỡ cửa lớn của tòa nhà dạy học! Lần sau quá trớn hơn lần trước!
Đừng nhìn chỉ vỡ một cái cửa kính, nhưng làm lớn chuyện lên, nói cho lãnh đạo chính phủ chuyện mất mặt này, chẳng phải là công tác chuẩn bị của ông ta không làm đến nơi đến chốn?
Phá hoại tài sản trường học không giống với mấy việc nhỏ không đau không ngứa trước đây.
Lần này nhất định phải cho hắn chút giáo huấn, tránh cho hắn không biết trời cao đất rộng!
Có điều mặc dù lúc này Phùng Mậu tức giận vô cùng, ông ta vẫn chưa quên bối cảnh của Doanh Kiêu.
Ông ta miễn cưỡng ép xuống lửa giận trong lòng, chất vấn: "Cửa thủy tinh dày như vậy...!cậu làm thế nào?"
Doanh Kiêu mặt không đổi sắc: "Không cẩn thận đụng phải."
Nếu không phải cố kỵ hình tượng của mình, Phùng Mậu rất muốn hét lớn một tiếng "Đánh rắm" ngay tại chỗ!
Đụng một cái vào cửa kính của trường học là bể luôn? Lừa gạt ai hả?
Nói láo thành tính, lừa gạt thầy cô, ông ta quả nhiên không nhìn lầm, cậu học sinh này sớm muộn gì cũng ăn cơm tù!
"Cậu nói thật với tôi!" Phùng Mậu bước lên trước hai bước, nhìn vết nứt kia, lại nhìn Doanh Kiêu, giận dữ hét: "Có phải đánh nhau trước cửa không? Tôi đã nói bao nhiêu lần trong buổi tổng kết toàn trường mỗi thứ hai rồi, không cho phép như này không cho phép như kia! Coi lời của tôi là gió thoảng bên tai đúng không?"
Một tay Doanh Kiêu đút túi, lười biếng đáp: "Dạ không."
"Không?" Phùng Mậu cười lạnh, hỏi ngược lại, muốn duỗi tay tóm Doanh Kiêu đến trước cửa: "Vậy vừa rồi cậu va phải thế nào hả? Lại va thêm cái nữa cho tôi xem!"
Doanh Kiêu khẽ nghiêng người tránh thoát tay ông ta, sắc mặt trong nháy mắt lạnh xuống.
Mới sáng ra Phùng Mậu đã kêu kêu quát quát vì việc quét dọn vệ sinh, nghĩ cũng biết hôm nay trường học sẽ có nhân vật không nhỏ đến.
Vào thời điểm quan trọng này, cửa tòa nhà dạy học bị đụng vỡ, người chú trọng hình thức như Phùng Mậu chắc chắn sẽ không giơ cao đánh khẽ.
Doanh Kiêu không hề muốn Cảnh Từ có liên quan đến Phùng Mậu, hắn vẫn chưa quên lần trước ở trong phòng làm việc, Phùng Mậu nói nhân phẩm Cảnh Từ không ổn ngay trước mặt tất cả giáo viên lớp mười một.
Cho nên dù biết với thành tích hiện tại của Cảnh Từ, cuối cùng rất có thể sẽ không nhận bất kỳ trừng phạt gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cậu sẽ bị Phùng Mậu khinh bỉ, khó xử, Doanh Kiêu liền chịu không nổi.
Chuyện này dù sao cũng dính dáng đến Cảnh Từ, hắn vốn định nhịn một chút liền bỏ qua, nhưng bây giờ Phùng Mậu...!muốn ra tay với hắn?
Doanh Kiêu mở to mắt nhìn ông ta, rút tay phải ra khỏi túi.
Doanh Kiêu cao 1m88, có lẽ do từng thực hiện huấn luyện đặc thù, hắn dù gầy nhưng thân hình không hề yếu ớt như thiếu niên bình thường đang trong giai đoạn trưởng thành.
Cơ bắp trên người hắn rất đẹp, có loại khí chất đan xen giữa ngây ngô và trưởng thành.
Phùng Mậu thấy hắn cử động tay, lập tức nhớ đến việc hắn từng đánh thầy giáo, ông ta bản năng lui về phía sau hai bước.
Chợt phản ứng lại mình bị một học sinh hù dọa, Phùng Mậu nhất thời thẹn quá hoá giận: "Được đấy, không nói thật đúng không, vậy đi cùng tôi đến trước mặt chủ nhiệm lớp các cậu mà nói!"
Doanh Kiêu cười nhạo, quay đầu nhìn thoáng qua Cảnh Từ, thấy cậu ngoan ngoãn đứng tại chỗ không nhúc nhích, lúc này mới yên tâm đi theo bước chân Phùng Mậu.
Hai người mới vừa lên bậc thang tầng một, sau lưng bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc: "Thầy ơi, chờ chút ạ."
Cục u bầm tím trên đầu Cảnh Từ lại lớn hơn không ít, cậu lại như thể không biết đau, gương mặt không hề nhăn lại, bình tĩnh nói: "Cửa kính là do em đụng phải."
Lúc Doanh Kiêu nói chuyện với cậu, thật ra cậu đã đi ra khỏi ảo giác, chỉ là đầu óc nhất thời vẫn còn hơi mơ hồ.
Trì hoãn nhiều thời gian như vậy, đủ để cậu nhớ lại vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cửa vốn do cậu làm vỡ, cậu không thể để Doanh Kiêu gánh hộ mình.
Mặc dù biết Doanh Kiêu không sợ Phùng Mậu, cũng có thể giải quyết chuyện này, nhưng Cảnh Từ không nỡ.
Hồi nãy Phùng Mậu tức đến giậm chân, hoàn toàn không chú ý đến Cảnh Từ, giờ nghe cậu nói, lại nhìn cục u lớn trên đầu cậu, lập tức tin năm phần.
Không phải nói không đánh nhau sao? Không đánh nhau sao đụng thành như vậy được!
Phùng Mậu lạnh lẽo nhìn Cảnh Từ, ngay từ đầu ấn tượng của ông ta với cậu học sinh này cũng không tốt, có thể đoàn kết bạn bè lừa gạt thầy cô, cho dù có vào đội tập huấn thì thế nào? Về sau luôn có thời điểm cậu chịu thiệt thòi lớn.
Huống hồ hai người kia tưởng ông ta là đồ đần, tưởng đùa bỡn ông ta hả? Một hồi là người này làm, lúc sau là người kia làm, định tỏ vẻ tình cảm bạn bè của bọn họ sâu sắc lắm hả?
"Cảnh Từ đúng không? Tôi biết em." Phùng Mậu nở nụ cười, lạnh nhạt nói: "Lúc này thành tích không tệ nên vui mừng đúng không? Nhưng vậy cũng không thể không xem nội quy trường học chứ."
Ánh mắt Doanh Kiêu hung ác, đang muốn nói gì đó, một giọng nói hiền hòa chợt vang lên bên tai: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hiệu trưởng chắp tay sau lưng, cười híp mắt đi từ trên lầu xuống, sau lưng còn đi theo Hà Chúc với hình thể khổng lồ.
Trên Wechat Doanh Kiêu chỉ bảo cậu ta xuống đón Cảnh Từ, không nói chuyện gì xảy ra.
Hà Chúc nhìn hiệu trưởng, lại nhìn Phùng Mậu, sửng sốt đứng ở chiếu nghỉ giữa cầu thang, không dám tiếp tục đi xuống dưới.
Hiệu trưởng nhìn về phía Cảnh Từ: "Cảnh Từ..."
Ánh mắt của ông rơi xuống trán Cảnh Từ, âm thanh vội vàng không ít: "Đây là thế nào?"
Chẳng lẽ lại bị đánh vào đầu?
Cảnh Từ còn chưa trả lời, Phùng Mậu đã nói ra chuyện cậu đụng vỡ cửa kính, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Các lãnh đạo sắp đến rồi, hiệu trưởng, thầy bảo chuyện này...!Hầy, tôi không biết đã nhấn mạnh biết bao nhiêu lần trông buổi họp buổi sáng rồi, không cho phép đánh nhau trước cửa tòa nhà dạy học, các học sinh chẳng thèm nghe gì cả.
Chẳng phải sao, ngay cả Cảnh Từ cũng không ngoại lệ."
Nhưng sự chú ý của hiệu trưởng hoàn toàn không đặt ở cửa kính bị vỡ kia, ông không yên tâm hỏi Cảnh Từ: "Thầy thấy em bị va thật sự nghiêm trọng, có cần đến phòng y tế lấy chút thuốc thoa không?"
Cảnh Từ run lên, không ngờ thái độ của hiệu trưởng sẽ tốt như thế.
Cậu đưa tay sờ sờ cục u trên trán, ngượng ngùng đáp: "Dạ, không cần đâu ạ.
Em cảm ơn thầy, qua mấy ngày sẽ tự nhiên tốt ạ."
Phùng Mậu lén lút nói xấu Cảnh Từ: "..."
Xác nhận Cảnh Từ thật sự không bị va hỏng đầu, điểm chú ý của hiệu trưởng cuối cùng cũng quay trở lại: "Cửa vỡ rồi thì thôi, không cần phải sợ, ai cũng có thời điểm không cẩn thận, chuyện lớn gì."
Ông duỗi tay nhìn đồng hồ, hòa ái nói: "Sắp nghỉ trưa rồi, em về ngủ đi.
Đừng mang gánh nặng trong lòng, cái cửa kia vốn nên thay."
Phùng Mậu: "..."
Tòa nhà dạy học này của trường bọn họ mới xây không lâu, cửa mới lắp mấy năm, sao ông ta lại không biết là phải đổi?
Cảnh Từ vẫn thấy hơi áy náy, luôn miệng nói xin lỗi, sau đó mới đi lên lầu cùng Doanh Kiêu và Hà Chúc.
"Hiệu trưởng." Sau khi hai người đi, Phùng Mậu bất mãn hỏi: "Chờ chút nữa lãnh đạo đến, trông thấy cửa như vậy thì làm sao bây giờ?"
Hiệu trưởng cười híp mắt dỗi lại ông ta một câu: "Yên tâm, các lãnh đạo cũng không phải đến xem cửa.
Thực sự không được, sau khi họ đến cửa thì thầy đứng bên cạnh đỡ một chút."
Phùng Mậu: "..."
Ánh mắt hiệu trưởng rơi xuống vết nứt kia, trong lòng âm thầm nghi hoặc.
Cái cửa này theo lý thuyết rất cứng rắn mà, rốt cuộc là Cảnh Từ đụng thế nào mà khiến nó vỡ ra một vết nứt?
Quả nhiên là tuyển thủ có thể vào đội tập huấn quốc gia sao? Công kích vật lý của đầu óc còn rất lợi hại.
Trong nhà vệ sinh giáo viên tầng ba, Doanh Kiêu không nhìn Hà Chúc bên cạnh, duỗi tay vén tóc trên trán Cảnh Từ lên: "Đừng nhúc nhích, để anh xem."
Cảnh Từ va phải cửa với lực vô cùng lớn, lúc này cục u trên trán đã lớn chừng quả trứng gà.
Doanh Kiêu cúi đầu thổi hai lần, càng xem càng đau lòng: "Vừa rồi chưa kịp hỏi em, khi đó em làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Cảnh Từ cụp mắt, nói khẽ: "Cửa lau quá sạch sẽ, không chú ý nên đụng phải thôi."
Doanh Kiêu nhìn lông mi rũ xuống của cậu, biết cậu không nói thật.
Nhưng có Hà Chúc ở đây, hắn không tiện hỏi quá chi tiết, lại thổi cho cậu thêm mấy lần: "Anh đã nói là anh làm rồi, em còn đứng ra làm gì?"
"Vốn do em đụng mà." Cảnh Từ nhớ lại cảnh tượng Doanh Kiêu đứng chắn trước người cậu, cảm thấy lồng ngực mình đầy ắp: "Hơn nữa sao em có thể để anh gánh được."
Mặc dù cậu không nói rõ, nhưng Doanh Kiêu vẫn hiểu lời cậu chưa nói.
Trong lòng Doanh Kiêu mềm nhũn, muốn ôm cậu vào trong lòng, lại sợ đụng phải chỗ đau của cậu, hắn chỉ đành cố nén, lại gần dịu dàng hỏi: "Sợ anh bị phạt?"
Hà Chúc đứng bên cạnh thật sự nghe không nổi nữa, cậu ta lạnh mặt nói: "Thật xin lỗi, quấy rầy rồi.
Xin hỏi người nặng 100kg