Cảnh Từ nghiêng mặt đi, lông mi rung rung, cố sức giữ bình tĩnh và nói: "Từ, từ trên người tôi."
"Cái gì cơ?"
"Đứng dậy từ trên người tôi..."
Doanh Kiêu cười khẽ, hài lòng, nhân từ buông cậu ra.
Cảnh Từ ngồi trên giường Doanh Kiêu, trên mặt không có cảm xúc gì nhưng hai má hơi ửng đỏ, một lọn tóc cong cong dựng đứng đầy ngốc nghếch trên đỉnh đầu.
Cậu luôn thấy thiếu tự nhiên, tay chân không biết để chỗ nào. Cậu cầm ly trà sữa trong tay mới cảm thấy khá hơn chút.
Di động trong túi kêu "đinh" một cái, Cảnh Từ tức khắc như bắt được cọng rơm cứu mạng, móc ra cúi đầu xem.
Là tin nhắn của Lý Trụ, nói rằng cậu ta đã đến ký túc xá, hỏi Cảnh Từ đang ở đâu.
Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm, đứng lên bảo Doanh Kiêu: "Bạn cùng phòng của tôi về rồi, tôi đi đây."
Doanh Kiêu biếng nhác tựa lên lan can, khi Cảnh Từ đi tới cửa thì gọi cậu lại: "Mai cùng nhau ăn sáng nhé."
Cảnh Từ dừng bước, vô cùng không sẵn lòng.
Cậu không hiểu chỗ nào xảy ra sai sót. Rõ ràng cậu muốn tránh xa Doanh Kiêu, cũng thật sự làm như vậy, nhưng tại sao bây giờ cậu lại cách mong muốn ban đầu ngày càng xa chứ?
"Tôi..." Cậu uyển chuyển biểu đạt ý từ chối: "Tôi dậy rất sớm."
"Thật trùng hợp, ngày nào tôi cũng dậy sớm." Doanh Kiêu toét miệng cười nhìn cậu, "Một mình lén lút vươn lên, lại không cho bạn học làm theo. Bạn học nhỏ, tư tưởng của cậu có chút vấn đề nha."
Cảnh Từ nghẹn họng nhìn hắn, lạnh lùng vạch trần lời nói dối của hắn: "Không phải là buổi sáng cậu thường xuyên trốn học à?"
Truyện gốc miêu tả, Doanh Kiêu cực kỳ xấu tính khi giấc ngủ bị quấy rầy, không ai dám gọi hắn dậy, chỉ đành mặc hắn ngủ tiếp.
Ánh mắt Doanh Kiêu bỗng ngưng lại, theo lý thì Cảnh Từ không nên biết chuyện này mới đúng...
Hắn đè nỗi nghi hoặc trong lòng xuống rồi nghiêng đầu nhìn Cảnh Từ, mỉm cười: "Quả nhiên cậu rất để ý tới tôi."
Cảnh Từ tức giận, xoay người bước đi.
Đằng sau, thanh âm của Doanh Kiêu xa xôi truyền đến: "Tôi vẫn cảm thấy cậu thay đổi rất nhiều, bắt đầu từ khi nào nhỉ? Tôi nghĩ..."
Cảnh Từ cắn răng quay người: "Tôi dậy vào lúc sáu giờ ngày mai."
Doanh Kiêu cười khẽ, vừa lòng: "Được."
Trong lòng hắn càng thêm khẳng định suy đoán khó tưởng tượng kia. Hắn đã thả thính đến mức này, nếu vẫn là Cảnh Từ trước đây, chỉ sợ đã sớm không thể chờ được mà nhào lên.
Một lớp ở Thực nghiệm tỉnh có khoảng bốn mươi người, phòng ký túc xá là do trường học thống nhất phân chia cho các lớp. Vì ký túc xá từng xảy ra việc các lớp ẩu đả tập thể, nên dẫu một lớp không nhét đầy ký túc xá thì cũng không sắp xếp người lớp khác vào ở, để tránh việc lại xảy ra mâu thuẫn.
11/7 có rất ít học sinh nội trú, trong phòng 301 cũng chỉ có Cảnh Từ và Lý Trụ.
"Cậu đi đâu thế?" Thấy Cảnh Từ vào phòng, Lý Trụ hỏi: "Không phải cậu đã nói là về thẳng ký túc xá à?"
"Quên mang chìa khóa, đi phòng khác ngồi một lát." Cảnh Từ qua loa trả lời một câu, sợ Lý Trụ truy hỏi nên vội vàng chuyển chủ đề: "Cậu có nhìn thấy chìa khóa của tớ không?"
Đang nghi hoặc không biết Cảnh Từ có bạn ở phòng ký túc xá khác từ bao giờ, Lý Trụ bị hỏi thế, lập tức quên béng chút nghi vấn trong lòng: "Chắc là trong ngăn kéo ấy, không phải mấy hôm nay cậu không mang chìa khóa à?"
Cảnh Từ nghe vậy bèn mở ngăn kéo ra, quả nhiên thấy một chiếc chìa khóa trắng nằm bên trong.
Cậu thở phào, nhét chìa vào túi để sáng mai đỡ quên.
"Đi thôi, đến phòng nước rửa mặt." Lý Trụ lôi ra một cái chậu nhựa dưới gầm giường, thúc giục Cảnh Từ: "Không là lát nữa có lớp khác trở lại, phòng nước chật ních không thể tưởng tượng nổi đâu."
Khu ký túc của Thực nghiệm tỉnh cũng không có nhà vệ sinh riêng, mỗi tầng đều lắp đặt một phòng nước, học sinh rửa mặt rửa tay. Nếu muốn tắm thì cần đến nhà tắm của trường.
"Được."
Hai người vừa tẩy rửa xong thì mọi người đã trở lại.
Lý Trụ đắc chí vênh mặt nhìn Cảnh Từ: "Cậu xem đi, bây giờ đến phòng nước nhất định không chiếm được chỗ."
Cậu ta vắt chân nằm trên giường, tìm ổ cắm trên tường để sạc điện thoại, lảm nhảm với Cảnh Từ: "Mẹ nó, quản lý thật sự vô cùng đáng ghét, lại còn bịt ổ điện. Không biết lần này có thể kéo dài bao lâu."
Thực nghiệm tỉnh không cho phép mang điện thoại đến lớp, kiểm tra nghiêm ngặt, toàn bộ ổ cắm điện ở ký túc xá đều bị dán kín. Nếu tra ra phòng ngủ nào chọc mở ổ điện thì sẽ bị trừ điểm.
Nhưng nội quy này hữu dụng với học sinh các lớp khác, lại không hiệu nghiệm với thiếu gia tiểu thư lớp 11/7.
Trừ điểm thì trừ đi, ai quan tâm chứ?
Gọi phụ huynh? Càng không thành vấn đề. Điện thoại là do bố mẹ mua, không mang theo chẳng lẽ lại để ở nhà? Nhỡ đâu ra ngoài bị bắt cóc hay bị gì khác, không có di động chẳng phải là chờ chết à?
Vì thế trường học cũng mở một mắt nhắm một mắt, không quản ký túc xá lớp 11/7 mấy. Cùng lắm là khi bọn họ quá càn quấy, thầy quản lý sẽ đến bịt ổ điện lại.
"Cậu sạc không?" Lý Trụ hỏi Cảnh Từ, "Không thì tớ sạc thêm lát nữa."
Cảnh Từ lắc đầu: "Cậu dùng đi, di động tớ còn pin."
Cậu không chơi game cũng chẳng nhắn tin tán gẫu, cầm điện thoại chỉ để xem giờ, nhân tiện liên lạc bạn học lúc cần thiết mà thôi.
Lý Trụ vui vẻ: "Rất tốt, tớ vừa sạc vừa chơi game đây."
Lý Trụ đắm chìm trong game không thể ngừng lại được, đầu chẳng hề ngẩng lên. Cảnh Từ mở tủ ra, làm quen với đồ vật của nguyên thân.
Mười một giờ, toàn bộ khu ký túc xá tắt đèn.
Cảnh Từ nằm trên giường, nhìn chằm chằm chiếc giường lò xo tầng trên, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại.
Ngày mai là một ngày mới, cũng là cuộc sống mới.
Cảnh Từ đã hình thành đồng hồ sinh học, hôm sau chưa chờ chuông báo thức kêu là đã mở mắt. Cậu lấy di động nhìn thời gian, còn chưa tới sáu giờ.
Cậu khẽ khàng đứng lên, đẩy cửa ra ngoài rửa mặt.
Sau khi cậu về, Lý Trụ mới mơ màng ngồi dậy. Thấy bộ dáng toàn thân sạch sẽ của Cảnh Từ, vẻ mặt cậu ta đầy sợ hãi: "Mịa, cậu đã sửa soạn xong rồi? Thật sự định làm học sinh chăm ngoan hả?"
Cậu ta vốn định vò chăn thành một đống ở đầu giường, song ánh mắt vô ý liếc đến chiếc chăn gấp vuông vức của Cảnh Từ, chợt thấy có chút mất thể diện, bèn bắt đầu vụng tay vụng chân gấp chăn.
"Cậu xong rồi thì đi trước đi, không cần chờ tớ." Cậu ta ngáp một cái rồi dụi dụi mắt: "Đến quán cơm sớm thì không cần xếp hàng."
Cảnh Từ lên tiếng hỏi Lý Trụ: "Cần tớ mang bữa sáng giúp cậu không?"
Lý Trụ và Cảnh Từ đã là bạn học hơn một năm, cho tới nay vẫn chưa hưởng thụ loại đãi ngộ này. Cậu ta bỗng cảm thấy Cảnh Từ thay đổi như vậy cũng rất tốt.
Cậu ta đưa thẻ căng tin cho Cảnh Từ: "Được nha, giúp tớ lấy hai cái bánh khoai tây, một quả trứng luộc nước trà, với một cốc sữa đậu nành."
"Được."
Ra khỏi ký túc xá, Cảnh Từ do dự nhưng vẫn đi đến trước phòng 303 và gõ cửa.
Đợi hồi lâu, không có ai mở cửa.
Cảnh Từ đoán Doanh Kiêu vẫn chưa dậy, chần chừ chốc lát rồi lại đưa tay gõ cửa.
Một phút sau, Doanh Kiêu mặc bộ đồ ngủ lùng thùng, mang một thân áp lực bị đè nén ra mở cửa.
"Cậu..." Thấy hắn như vậy, Cảnh Từ mừng thầm, "Vẫn chưa tỉnh à, tôi đi trước nhé?"
"Ai cho cậu đi?" Doanh Kiêu giơ tay kéo cậu vào phòng, ấn cậu