Editor: spring | Beta: lnc
Từng ngày trôi qua, cường độ học tập của đội tập huấn cũng không ngừng gia tăng.
Cách mỗi ngày sẽ có một bài thi dài bốn tiếng rưỡi, thi xong ăn bữa cơm lại tiếp tục đi học, không có một chút thời gian nhàn rỗi nào.
Ban đầu Vương Quỳnh còn phàn nàn với Cảnh Từ, về sau ngay cả sức lực để phàn nàn cũng không có.
Buổi tối, sau khi về phòng qua loa rửa mặt, cậu ta không nói không rằng, đặt lưng xuống giường liền ngủ.
Nhưng mà sự mỏi mệt kéo dài này chẳng thể biến mất sau khi ngủ một giấc, mà không ngừng tích lũy về mặt tâm lý.
Càng về sau, bầu không khí của đội tập huấn càng ngột ngạt.
Tiêu hao nhiều calo khiến sức ăn của Cảnh Từ lớn hơn không ít, ngay cả thói quen buổi sáng không ăn nhiều cũng sửa lại, đến tối về còn muốn tìm thêm đồ ăn vặt ăn lót dạ.
Nhưng dù là vậy, cậu vẫn gầy đi.
Nộp bài thi lần cuối cùng xong, Cảnh Từ thở phào nhẹ nhõm.
Những người khác trong phòng học cũng giống cậu, như là cuối cùng cũng trút được gánh nặng, nằm dài trên bàn.
Rõ ràng đã có thể đi ra ăn cơm, nhưng nhất thời không có ai động đậy.
Bài thi của đội tập huấn sẽ không trả lại cho đội viên, giáo viên cũng sẽ không giảng bài thi.
Trước khi kết quả cuối cùng công bố, ai cũng không biết mình thi thế nào.
Cảnh Từ cất kỹ bút, sắp xếp ngay ngắn hộp bút, đi đến trước chỗ ngồi của Vương Quỳnh: "Đi ăn cơm không?"
"Kéo tôi một phát." Vương Quỳnh mềm oặt ngồi trên ghế, giơ lên một cánh tay với Cảnh Từ.
Cảnh Từ bật cười, duỗi tay kéo cậu ta dậy: "Đi thôi."
Vương Quỳnh gật gật đầu, sóng vai đi ra ngoài.
Trong nháy mắt bước ra khỏi phòng học, Vương Quỳnh bỗng nhiên "A!" một tiếng không hề báo trước, giống như là đến tận lúc này mới kịp phản ứng lại, sung sướng nói: "Sống qua hôm nay là kết thúc rồi!"
Lần nào đội tập huấn cũng thi vào buổi sáng, buổi chiều và buổi tối bọn họ còn có hai giờ tự học.
Buổi sáng ngày mai là nghi lễ bế mạc, đồng thời công bố danh sách tuyển chọn vòng một, sau khi kết thúc là có thể rời khỏi đội.
"Ừ." Cảnh Từ lên tiếng, trong lúc tập huấn cậu thật sự đã ép khô tất cả sức lực của mình, phát huy toàn bộ tiềm năng có thể, cho nên mặc kệ kết quả thế nào, cậu đều có thể bình tĩnh đón nhận.
"Giờ tôi chỉ muốn mau mau về nhà, ngủ ba ngày ba đêm." Vương Quỳnh xòe bàn tay của mình ra, nhìn về phía Cảnh Từ: "Tôi cảm thấy mình gầy đi, quá tra tấn người."
Cậu ta thở dài: "Hóa ra khi con người bị ép bức đến tận cùng, ngay cả thịt mỡ cũng đành phải nhường bước."
"Tôi cũng muốn về nhà." Cảnh Từ nhấc màn cửa, đi vào nhà ăn.
Mấy ngày đầu cậu còn có thời gian rảnh gọi điện thoại cho Doanh Kiêu nói mấy câu.
Về sau chỉ có thể liên lạc qua Wechat, hơn nữa thường thường là Doanh Kiêu nhắn mấy tiếng cậu mới rảnh đáp một câu.
Cậu thật sự rất rất nhớ Doanh Kiêu, nhớ đến mức dù xung quanh bị toán học quấn lấy cũng không thể quên đi loại cảm giác này.
"Sau này đừng quên liên lạc với tôi đấy." Vương Quỳnh nhanh chóng đến cửa gọi món, bưng đĩa ăn chờ bên cạnh Cảnh Từ, căn dặn cậu: "Hai ta không chỉ là chiến hữu, về sau còn cùng trường cùng hệ nữa."
"Chắc chắn sẽ không." Cảnh Từ bảo dì chia thức ăn tăng cho cậu thêm hai lạng cơm, đi đến bàn ăn cùng Vương Quỳnh.
"Nè, lớp mười hai cậu định sống thế nào?" Vương Quỳnh kẹp một miếng xương sườn nhét vào miệng, tò mò nhìn về phía Cảnh Từ: "Dù sao tôi cũng không có ý định ru rú mãi ở trường, thỉnh thoảng ló mặt điểm danh là được, thời gian còn lại sẽ ở nhà chơi game, bù lại toàn bộ những năm tháng mình đã bỏ qua."
Trước đó Cảnh Từ thật sự không hề nghĩ đến vấn đề này.
Cậu chăm chú suy nghĩ một chút, đáp: "Tiếp tục đi học."
Nhưng trọng điểm hẳn sẽ chuyển từ học tập thành đốc thúc Doanh Kiêu học tập.
Nghĩ đến Doanh Kiêu, trên mặt Cảnh Từ không kìm được mà mỉm cười.
Vương Quỳnh nhìn mà suýt chút nữa tự hoài nghi bản thân, đi học thật sự hạnh phúc như vậy sao? Hay là trường học tỉnh Đông Hải của bọn họ có điểm gì đặc thù?
Bên này Cảnh Từ đang bình tĩnh chờ đợi kết quả tuyển chọn, bên kia nhà họ Cảnh không hài hòa như vậy.
Sau khi tin tức không chu cấp tiền sinh hoạt của con trai của vợ trước bị tuôn ra, ông Cảnh thực sự chịu không nổi ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp, xin từ chức với lãnh đạo công ty.
Mặc dù trong công ty ông Cảnh cũng xem như một quản lý cấp trung, nhưng không phải không thể thay thế.
Lãnh đạo nhanh chóng đồng ý lời từ chức của ông ta, đồng thời trong lúc chuyển giao công việc thì tuyển mộ người mới.
Ban đầu, ông Cảnh xin từ chức do muốn tìm một công ty không ai biết ông ta để bắt đầu lại từ đầu.
Công ty hiện tại của ông ta có danh tiếng không tệ, bình thường đi ăn máng khác trên cơ bản tiền lương đều sẽ tăng rất nhiều.
Nhưng ông ta coi thường lực lượng dư luận.
Cảnh Từ đẹp trai, thành tích học tập tốt, lại là học sinh thi đấu đầu tiên của tỉnh Đông Hải tiến vào đội tập huấn quốc gia, xứng đáng là tấm gương của tất cả học sinh.
Một đứa nhỏ phụ huynh cả nước ai ai cũng muốn lại bị bố ruột của mình ngược đãi.
Tin tức tương phản mãnh liệt như vậy há không khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Ít nhất trong ngành Internet truyền bá tin tức nhanh chóng, ông Cảnh bị ghi vào sổ đen.
Đối với con ruột của mình còn có thể nhẫn tâm như vậy, ai dám nhận vào công ty? Ngộ nhỡ ngày nào đó không cẩn thận chọc ông ta, ông ta cú lên rồi đầu độc vào máy lọc nước trong văn phòng thì biết làm thế nào?
Tiền lương bình quân ngành Internet cao, văn hóa doanh nghiệp thoải mái, phúc lợi đãi ngộ tốt.
Người từng làm trong công ty Internet hoàn toàn không thể thích ứng với ngành nghề khác.
Cứ như vậy, ông Cảnh bắt đầu con đường chờ việc dài đằng đẵng của mình.
Mà từ khi ông ta không đi làm không kiếm tiền, mâu thuẫn với Kim Phượng cũng dần dần nổi lên.
Cho nên, trong khoảng thời gian này nhà họ Cảnh gà bay chó sủa.
Hai ngày một trận cãi vã nhỏ, ba ngày một trận cãi nhau lớn.
Còn chưa hết, ông Cảnh mất mặt ở chỗ Cảnh Từ, nên hung ác thề phải bồi dưỡng ra một sinh viên Thanh Hoa Bắc Đại, thế là Cảnh Miểu liền gặp nạn.
Ngày ngày bị nhìn chằm chằm học tập không nói, ngay cả thời gian vốn để giải trí cũng không có.
Cảnh Miểu vốn đang trong thời gian phản nghịch, bị ông Cảnh trông giữ chặt chẽ như vậy, thành tích chẳng những không nâng cao, ngược lại giảm xuống không ít.
Ngày này, Cảnh Miểu không nhịn được lén lút vào diễn đàn trường cấp bá đọc tin tức về Cảnh Từ, vừa mở ra một bài đăng, điện thoại đã bị ông Cảnh cướp đi.
"Điểm cuối kỳ có từng ấy mà còn có mặt mũi chơi điện thoại?" Ông Cảnh tức giận nhìn Cảnh Miểu: "Tranh thủ thời gian về phòng làm bài tập đi!"
Cảnh Miểu sầm mặt ném gối ôm xuống đất, dùng dằng bỏ về phòng.
"Đứa nhỏ này càng lớn càng kỳ cục." Ông Cảnh oán trách một câu, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động.
Ông Cảnh cười lạnh một tiếng, ụp điện thoại xuống bàn trà.
Triệu Kim Phượng vừa hay nhìn thấy, cau mày hỏi: "Ông lại cáu giận cái gì?"
"Không có việc gì." Ông Cảnh xoa mặt: "Thấy có người đang nói chuyện đội tập huấn, còn bảo Cảnh Từ nhất định có thể đi vào vòng tiếp theo."
Ông Cảnh khinh miệt nói: "Bằng nó?"
Sau lần trước bị thầy Lưu trào phúng, ông Cảnh đã bù đắp lại tri thức về thi đấu Olympic Toán, cuối cùng hiểu rõ vị trí trước mắt của Cảnh Từ.
"Chẳng phải chỉ là một trận thi đấu không ra gì sao, còn xem nó thành của quý." Triệu Kim Phượng ghen ghét vô cùng, chua xót nói: "Xem lần này nó không được tuyển thì phải làm sao."
Tết xuân năm nay các họ hàng thân thích đến chúc Tết toàn âm thầm nghe ngóng tin tức về Cảnh Từ, chẳng có ai quan tâm Cảnh Miểu.
Triệu Kim Phượng