Mười một rưỡi tối, Thư Lê ngồi trước bàn học đọc từ mới tiếng Anh.
Đọc mãi đọc mãi, đầu cúi càng ngày càng thấp, mí mắt không trụ được mà sụp xuống, đầu óc mơ màng sắp ngủ.
"Cộp".
"Ashhhhh...đau quá!".
Thư Lê che cái trán bị cụng, cơn đau đánh bay cơn buồn ngủ.
Khoé mắt cậu ngấn nước mắt, ngáp liên tục hai cái liền.
Thư Lê lắc lắc đầu, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo.
Một tháng nữa là đến kỳ thì đại học, nhưng điểm tiếng Anh của cậu vẫn chẳng đâu vào đâu.
Dù đã mời gia sư nhưng cũng không khá hơn tí nào, có học nữa cũng lại đâu đóng đấy.
Rõ ràng trên lớp vừa học xong, nhưng cứ tan học là cậu quên sạch bách.
Vì chuyện này mà không ít lần cậu bị người ba tổng giám đốc của mình nhắc nhở.
"Anh cả, anh hai, anh ba của con đều là thiên tài ngôn ngữ, tinh thông tiếng Anh, Pháp, Nga.
Ra ngoài làm ăn chưa từng phải dẫn theo phiên dịch, sao đến lượt con lại là đồ ngốc ngôn ngữ vậy chứ?".
Mỗi khi ông ấy nhìn thấy bài thi tiếng Anh dưới trung bình của cậu thì đều hận rèn sắt mà không thành thép.
Thư Lê ấm ức.
Điểm môn văn từ nhỏ đến lớn của cậu đều đạt 100 điểm, sao lại không có thiên phú ngôn ngữ cho được?
"Là do con quá yêu nước!".
Thư Lê không phục mà phản bác:"Ba đã rút liên tục 3 tấm thẻ SSR* rồi, cũng nên đen đủi một lần đi chứ?".
(*Superior super rate (SSR): Thẻ game vô cùng hiếm, xác suất rút được chỉ khoảng 1%.
Ý là ba Thư đã có 3 người con tài giỏi rồi, đứa út dốt tí là chuyện bình thường)
"Thằng nhóc thối, đã không học hành đàng hoàng mà còn lý sự".
Ông giơ chổi lông gà lên đuổi theo đòi đánh cậu.
Đừng hỏi chổi lông gà ở đâu ra.
Tóm lại, ở bên ngoài là tổng giám đốc Thư hùng dũng oai phong, nhưng khi về nhà dạy dỗ đứa con trai có thành tích không tốt của mình cũng chỉ giống những người ba khác.
Hễ nhìn thấy bài kiểm tra chỉ được hơn 10 điểm của con trai là sẽ tức giận đến khó thở.
Thư Lê đương nhiên sẽ không đứng im chịu đòn.
Cậu nhanh trí trốn sau lưng mẹ, hoặc là sau lưng các anh trai.
Là đứa con út của nhà họ Thư, mọi sự cưng chiều đều dồn hết lên người cậu.
Tổng giám đốc Thư cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ, chổi lông gà chưa bao giờ thực sự đánh trúng mông Thư Lê.
"Lê Lê không thích học thì đừng ép con nó, sau này xuất ngoại thì dẫn theo phiên dịch là được, có gì to tát đâu".
Mẹ Thư nói.
"Công ty đã có ba anh em chúng con, ba cứ để Tiểu Lê tự do phát triển đi ạ".
Anh cả nói.
"Tiểu Lê thích âm nhạc, về sau đi theo con đường nghệ thuật, điểm đầu vào đại học không cao lắm đâu ba".
Anh hai nói.
"Nếu thực sự không đỗ thì tặng cho đại học XXX một toà nhà lớn, vẫn không đủ thì hai toà".
Anh ba nói.
Do có người nhà dung túng, nên Thư Lê học tiếng Anh cũng qua loa đại khái.
Đấy, cứ nhìn mà xem, sắp thi đại học rồi mà cậu vẫn ôm tâm lý nước đến chân mới nhảy.
Xoa mặt mấy cái, Thư Lê quyết định chơi vài ván game để lên tinh thần.
Cậu vui sướng cầm điện thoại đăng nhập vào game, cơn buồn ngủ cũng tan theo gió.
Năm phút sau, Thư Lê kích động mở mic.
"Bên trái bên trái.....Cẩn thận!".
"Aaaaaaa....mau cứu tao, mau cứu tao!".
"Phù, sống rồi, cảm ơn người anh em".
"Mau tới cứu viện! Tao bị bao vây rồi!".
"Cốc cốc cốc...".
Tiếng gõ cửa vang lên, tiếng hò hét lập tức dừng lại.
"Tiểu Lê, con còn chưa ngủ sao?".
Ngoài cửa là tiếng ba Thư dò hỏi.
Thư Lê hoảng hốt, vội vàng thoát game, giấu điện thoại vào ngăn kéo bàn học, tắt đèn bàn, luống cuống nhào về phía giường.
Nhưng do cậu quá cuống, bàn chân trượt một cái, cơ thể đột nhiên ngã ngửa ra sau, đụng phải giá sách.
Không may quyển từ điển tiếng Anh dày như cục gạch trên giá rơi xuống, đập trúng đầu cậu.
Toi rồi!
Mắt Thư Lê tối sầm lại, ngất đi.
Nếu có kiếp sau, cậu nhất định, nhất định phải đầu thai đến một thế giới không phải học ngoại ngữ!
____
Thư Lê ngủ rất sâu.
Từ lúc lên cấp ba tới giờ, cậu chưa từng được ngủ ngon đến vậy.
Dưới thân là chiếc giường mềm mại ấm áp rất thoải mái, hương hoa nhàn nhạt lượn lờ ở chóp mũi.
Mùi hương này khiến cậu muốn ngủ nhiều hơn nữa, cảm giác hạnh phúc đong đầy, muốn ngủ đến khi thế gian tận diệt.
Cậu trở mình, duỗi thẳng tứ chi thành hình chữ đại (大), trong miệng phát ra tiếng rầm rì nho nhỏ.
"%@@¥*&%......"
"&&¥¥**#".
Ngôn ngữ xa lạ vang lên bên tai, quẫy nhiễu mộng đẹp của người đang ngủ.
Thư Lê bất mãn mà bĩu môi, nói mớ mấy tiếng.
"%%@#&&¥?".
Âm thanh phiền nhiễu kia to hơn trước, lực xuyên thấu cực mạnh, trực tiếp đánh tan cơn mộng mị của Thư Lê.
Thư Lê có hơi cáu giận.
Cậu vặn người, đổi từ tư thế nằm ngửa sang nằm bò, mông dẩu lên, dùng sức rúc vào trong chăn mềm mại.
Sau đó, mông nhỏ của cậu bị người ta ấn nhẹ một cái.
Thư Lê thực sự tức giận rồi.
Cậu đang ngủ ngon lành, không quậy nháo không làm ồn, sao lại có người xấu xa muốn đánh thức cậu thế?
"#%*@¥, @¥%*......."
Một giọng nam trung* dễ nghe vang lên.
Tuy không hiểu hắn đang nói gì, nhưng không ảnh hưởng đến việc khiến lỗ tai Thư Lê tê dại.
Làm một học sinh theo ngành âm nhạc, từ nhỏ Thư Lê đã là một kẻ cuồng giọng nói, hoàn toàn không có sức kháng cự với những giọng nói đẹp.
(*Giọng nam trung hay Baritone có âm vực nằm giữa giọng Nam trầm (Bass) và giọng Nam cao (Tenor).
Âm sắc của giọng Baritone hơi trầm, khá dày và ấm)
Thư Lê ngọ nguậy, "rút" đầu từ trong chăn ra, hai tay chống đỡ cơ thể, gắng gượng ngồi quỳ dậy, ngáp lớn một cái, vất vả mở to đôi mắt.
Khi gương mặt khổng lồ thình lình xuất hiện trước mắt cậu, cơn buồn ngủ lập tức không cánh mà bay.
Thư Lê cứng còng, hoảng sợ đến mức bất động.
Cuối cũng cậu cũng hiểu ra, trong một bộ hoạt hình nào đó, vì sao mọi người lại sợ hãi người khổng lồ ló đầu trên tường thành như vậy.
Do thị giác bị tấn công quá mãnh liệt đúng không?
Cho dù gương mặt gần trong gang tấc này vô cùng xinh đẹp, cũng không thể nào giảm bớt chứng Megalophobia* của cậu.
(*Nỗi sợ hãi những thứ có kích thước to lớn)
Thư Lê sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, tuyến lệ dồi dào, hai mắt lã chã chực khóc.
Nhưng vì sợ người khổng lồ sẽ mở mồm máu nuốt sống mình mà dồn sức nghẹn lại.
Nhẫn nhịn quá mức vất vả, cơ thể nhỏ bé lại càng run rẩy dữ dội hơn.
"%? &%#@#@?".
Người khổng lồ hoang mang, chìa một ngón tay về phía Thư Lê.
Hai mắt Thư Lê dại ra, hoảng sợ nhìn ngón tay to lớn đang chĩa về phía đỉnh đầu mình.
Giọng nam trung dễ nghe kia lại lần nữa vang lên.
Ngón tay khựng lại, sau đó rút về.
Uy hiếp biến mất, Thư Lê sợ sệt thở phào một hơi, kinh hồn bạt vía mà quay đầu tìm kiếm chủ nhân của giọng nói.
Rất nhanh, cậu nhìn thấy một người khổng lồ đẹp đến mức không gì sánh kịp.
Có lẽ do người khổng lồ kia đang đứng ở xa, nên không tạo thành áp lực tâm lý cho Thư Lê.
Cậu to gan hơn, cẩn thận đánh giá đối phương.
Đó là một người đàn ông nước ngoài trẻ tuổi.
Hắn có một mái tóc vàng suôn dài óng ả, đôi mắt lộng lẫy như phỉ thuý, ngũ quan góc cạnh sắc nét, làn da trắng mịn như tuyết, vóc dáng thon dài.
Hắn khoác lên mình một bộ trường bào màu tím nhạt, cổ tay áo và vạt áo được thêu những hoa văn hoa lệ phức tạp, toàn thân toả ra hơi thở cao quý thánh khiết.
Thư Lê lập tức nảy sinh thiện cảm, tầm mắt dính chặt lên người hắn.
Khi nhìn thấy vương miện màu bạc trên đỉnh đầu người đàn ông, cùng với đôi tai nhọn bắt mắt kia, cậu há hốc miệng kinh ngạc.
Tinh......Tinh linh?
Chỉ có tinh linh mới có đôi tai vừa dài vừa mảnh như vậy.
"&%*¥#@".
Tinh linh tóc vàng mở miệng nói chuyện với cậu, thần sắc thân thiết, trên mặt nở nụ cười nhạt.
Tuy Thư Lê nghe không hiểu chữ nào, nhưng cũng không ảnh hưởng việc cậu nghe tới mê mẩn.
Giọng nói của người này hay quá đi mất!
Hay đến mức lỗ tai muốn mang thai luôn.
Cậu chăm chú nhìn tinh linh tóc vàng, người khổng lồ ngồi bên cạnh lại thăm dò lần nữa, làm mặt quỷ với cậu, trong miệng tuôn ra một tràng liên tiếp.
Hội chứng Megalophobia lại lần nữa ập đến với Thư Lê, cậu co người lại, tiện tay nắm cái chăn bên cạnh phủ lên đầu.
Ý? Ý? Ý?
Thư Lê kinh ngạc phát hiện thứ mềm mại