Thư Lê cố nén dạ dày đang đảo loạn. Cậu bỏ tay che miệng ra, quơ quơ tai nhọn tinh xảo.
Vừa rồi nghe Tinh Linh Vương niệm chú, hình như có nhắc tới Thần Đất.
Lúc trước bị chim ngốc "bắt cóc", cậu có cầu nguyện với chúng thần, hình như.....đọc sai tên của Thần Đất thì phải?
Hoá ra tên của Thần Đất không phải là Helfeg Lot, mà là Hedfaith Lauvergne!
Thư Lê chột dạ vuốt mũi, lặng lẽ xin lỗi với Thần Đất, bảo đảm lần sau nhất định sẽ đọc đúng.
Sau đó cậu tự ngẫm lại một lát, tên của các vị thần khác đã đúng hết chưa nhỉ?
Thư Lê ngồi khoanh chân trong lòng bàn tay của Tinh Linh Vương, rơi vào trầm tư.
Tinh Linh Vương xoè bàn tay, thấy bé con đang ngồi chống cằm, khẽ hỏi:"Sperion, em còn ổn chứ?".
Thư Lê nghe vậy thì lập tức hoàn hồn. Cậu duỗi cổ nhìn xuống bãi cỏ, kinh ngạc phát hiện chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà các mảnh thi thể đã tan thành cát bụi, đến vệt máu cũng không chừa. Nếu như đống áo giáp trống rỗng kia không nằm rải rác trên mặt đất thì cậu còn nghi ngờ liệu những xác chết đó có thực sự tồn tại hay không.
"Em....em không sao". Cậu chỉ vào thiếu niên và người thầy dạy, chần chừ hỏi Tinh Linh Vương:"Bọn họ còn cứu được không ạ?".
Bị hắc kỵ sĩ đánh thành ra như vậy, lại còn mất máu quá nhiều, xác xuất sống được là cực kỳ nhỏ bé.
Thư Lê khẽ nhíu mày.
Thật ra cậu rất mong bọn họ có thể sống tiếp.
Bởi vì tiếng khóc bi thương của thiếu niên khiến cậu nhớ tới người thân ở một thế giới xa xôi khác.
Tinh Linh Vương hiền lành nói với bé con:"Bọn họ gặp may rồi, gặp trúng thời kỳ sinh trưởng của cỏ trăng".
"Cỏ trăng?". Thư Lê mờ mịt. Cỏ trăng là cái gì? Ở đâu cơ?
Tinh Linh Vương cưỡi thú một sừng tiến về phía trước vài bước, để cho bé con nhìn xuống mặt cỏ.
Thư Lê bám vào ngón tay của Tinh Linh Vương, cúi đầu cẩn thận quan sát.
Mới đầu còn chưa nhìn thấy gì, sau khi nhìn kỹ một lúc, dần dần thấy có vài chấm sáng đang loé lên. Rất nhanh, cậu nhìn thấy vô số ánh sáng tụ lại như một dải ngân hà bao la lộng lẫy.
Thư Lê dụi mắt, nghi ngờ bản thân mình hoa mắt rồi. Cậu không kìm được mà dang cánh, bay ra khỏi bàn tay Tinh Linh Vương để tới gần mặt cỏ.
Cuối cùng, cậu cũng thấy được nguồn gốc của những đốm sáng ấy.
Đó là những ngọn cỏ tươi non mơn mởn, lá cây nhỏ xíu được phủ một lớp lông mịn. Lông tơ hấp thụ ánh trăng rồi phản xạ ngược lại những vệt sáng bàng bạc.
Đây là cỏ trăng sao?
Chúng nằm giữa những bụi cỏ dại khác, trông chẳng có gì bắt mắt. Nếu như không nhìn kỹ thì không thể phát hiện ra được.
Thư Lê tò mò chạm vào cỏ trăng, khiến bàn tay dính đầy lông mịn óng ánh như kim tuyến.
Cậu bay tới bên cạnh Tinh Linh Vương, xoè bàn tay lấp lánh ra, ngạc nhiên hỏi:"Vương, cỏ trăng có thể cứu bọn họ sao?".
Tinh Linh Vương gật đầu, giải thích:"Cỏ trăng là món quà mà Thần Mặt Trăng Myrtle Lena ban tặng cho khu rừng Yêu Tinh. Vào mỗi đêm trăng tròn, sau khi được tắm dưới ánh trăng, chúng sẽ vươn mình mọc thành từng mảng. Cho đến khi ánh bình minh đầu tiên ló dạng, cỏ trăng sẽ lại thu mình ngủ sâu dưới mảnh đất này".
Thư Lê "oa" lên một tiếng, kinh ngạc cảm thán trước sự thần bí của cỏ trăng.
Tinh Linh Vương nhìn hai nhân loại nằm trên thảm cỏ, nói:"Lông tơ của cỏ trăng là loại thuốc trị thương tốt nhất, chỉ cần bôi một chút là có thể chữa lành vết thương".
"Tuyệt quá!". Thư Lê xoa "bột kim tuyến" dính trên tay. "Vậy là bọn họ sẽ không phải chết nữa đúng không?".
Tinh Linh Vương mỉm cười:"Khu rừng Yêu Tinh sẽ không làm hại tới những kẻ ngoại lai lương thiện vô tội".
Thư Lê chớp chớp mắt, nhìn thiếu niên và đồng bạn của hắn. Cậu kinh ngạc phát hiện trên người bọn họ đã phủ kín bụi sáng.
Hoá ra cỏ trăng đã bắt đầu chữa trị vết thương cho bọn họ từ sớm.
Tinh Linh Vương duỗi tay về phía Thư Lê. Thư Lê hiểu ý, nhẹ nhàng đáp xuống đầu ngón tay.
Sau đó, Tinh Linh Vương đặt cậu lên vai, Thư Lê theo bản năng nắm lấy sợi tóc của hắn.
Thú một sừng đong đưa cái đuôi bung xoã, "khịt khịt" mấy tiếng rồi nâng chân trước, hai bên sườn bỗng mọc ra một đôi cánh lớn trắng muốt.
Thư Lê không thể tin nổi mà trợn tròn mắt, nhìn thú một sừng xinh đẹp, thần thánh và cao quý, tạm thời quên đi hành vi nhe răng vừa nãy của nó.
Thú một sừng vẫy cánh bay lên không trung.
Thư Lê đứng trên vai của Tinh Linh Vương, tay nắm chặt sợi tóc của hắn. Cậu nhìn mặt cỏ đang xa dần, kinh ngạc hỏi:"Cứ....để mặc bọn họ vậy sao?".
Tinh Linh Vương nói:"Ta sẽ phái tinh linh tới dẫn bọn họ rời khỏi khu rừng".
"Ò.....". Thế thì cậu yên tâm rồi.
Đôi cánh to lớn của thú một sừng vỗ một cái, chỉ trong nháy mắt đã bay vút qua những ngọn cây. Không có tán lá che chắn, vầng trăng lớn như một viên ngọc quý lộ ra trước mắt. Ánh trăng vằng vặc, quầng sáng mờ ảo nhuộm các tầng mây xung quanh thành một màu vàng kim.
Thư Lê chưa bao giờ ở gần mặt trăng đến thế, dường như chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới.
Ánh trăng như nước chiếu xuống người Tinh Linh Vương, như dát lên thân hắn một lớp sáng màu bạc, đến cả màu tóc cũng mờ dần. Những sợi tóc vàng nhạt như tơ tung bay trong cái mơn trớn của gió đêm, toả sáng rực rỡ.
Thư Lê đón nhận làn gió dịu nhẹ lướt qua, thoải mái mà nhắm mắt lại, cảm thấy linh hồn mình như được gột rửa, trở nên bình yên vô cùng.
Thú một sừng cưỡi gió đạp trăng bay về phía cây thần.
Thư Lê tỉnh lại từ trong cảnh đẹp, đột nhiên cậu nghĩ tới điều gì đó, "ây da" một tiếng, giật giật sợi tóc của Tinh Linh Vương, sốt sắng nói:"Vương.....em quên không từ biệt Doris mất rồi, em còn định tặng quà cảm ơn cho cậu ấy nữa!".
Bị cỏ trăng thần kỳ và thú một sừng xinh đẹp hấp dẫn sự chú ý, bản thân lại quên mất chú chim béo kia.
Cậu không khỏi quay đầu, phát hiện không thể nhìn thấy cây đại thụ nơi chim béo làm tổ đâu nữa.
Tinh Linh Vương dùng lòng bàn tay chạm vào đầu cậu, an ủi:"Ta đã tặng quà cho Doris rồi".
Thư Lê chạm vào chỗ trán bị đụng, do dự nói:"Nhưng mà.....em muốn tự mình tặng cho cậu ấy".
Vương là vương, cậu là cậu, không thể gộp làm một được.
Có vẻ như chim béo rất thích hạt giống của hoa hồng tinh, trước khi đi, Thư Lê muốn mời cậu ấy cùng tới cây thần với mình. Trong nhà cậu có rất nhiều hạt giống, có thể tặng chim béo làm quà cảm ơn.
Kết quả.....đến lời từ biệt cũng bỏ lỡ.
Hai tai Thư Lê rũ xuống, lòng rối như tơ vò, cậu cũng ngại bảo thú một sừng quay trở lại đó.
Tinh Linh Vương như đoán được ý nghĩ của cậu, dịu dàng nói:"Doris sẽ hiểu cho em mà. Sau khi trở lại cây thần, em có thể tới phố chợ tìm người đưa thư, trả một chút thù lao để họ giúp em một chuyến".
Thư Lê kinh ngạc.
Khu rừng Yêu Tinh "tiên tiến" tới vậy cơ à, đến nghề "chuyển phát nhanh" cũng có rồi!
Thế thì tốt quá!
Vậy là cậu có thể đưa hạt giống hoa hồng tinh cho chim béo rồi!
Thư Lê vui vẻ trở lại, thoải mái ngồi trên vai của Tinh Linh Vương. Càng tới gần cây thần, cậu lại càng mong ngóng được về nhà.
Không biết đám Disio thế nào rồi, thấy cậu bị con chim ngốc kia bắt đi thì có khóc nhè hay không?
Chris và Docia biết cậu mất tích thì sẽ làm thế nào? Liệu họ có vào rừng tìm cậu không?
Và.....Tinh Linh Vương xuất hiện ở đó, là trùng hợp sao?
Tuy Elsa từng nói, cứ cách một khoảng thời gian, yêu tinh và tinh linh sẽ thay phiên nhau tuần tra khu rừng để đảm bảo an toàn, nhưng đến Tinh Linh Vương cũng phải tham dự thì đúng là không thể tin được.
Tinh linh và yêu tinh đều là đứa con của ánh sáng, bọn họ không phân biệt giai cấp, toàn bộ tộc đàn đoàn kết yêu thương lẫn nhau, phân công nhiệm vụ rõ ràng, vô cùng hoà hợp.
Thư Lê cảm thấy may mắn vì mình xuyên thành bé con yêu tinh mà không phải chủng tộc nào khác.
Trải qua chuyện đêm nay, cậu đã khắc sâu trong đầu mình rằng, bên ngoài khu rừng này mới khốc liệt và nguy hiểm đến nhường nào.
Chỉ cần sơ sẩy là có thể mất mạng như chơi.
Trước khi có đầy đủ năng lực, cậu sẽ không bước chân ra khỏi khu rừng này nửa bước.
Thư Lê âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Vừa nắm liền chạm phải chiếc nhẫn trữ vật trên ngón trỏ. Cậu chợt nhớ ra bản thân vẫn luôn đợi ngày gặp lại Tinh Linh Vương để trả chiếc nhẫn lại cho ngài ấy.
Xét thấy cây thần đang gần ngay trước mắt, giờ mà không nói thì không kịp nữa rồi.
Cậu do dự một lúc rồi buông sợi tóc vàng của Tinh Linh Vương ra, ấp úng mở miệng:"Cái đó....Vương ơi....lúc trước ngài có phái một con chíp mập đến gửi thư em ấy".
Tinh Linh Vương nghe thấy từ "chíp mập" thì khoé miệng khẽ giương lên:"Sao thế em?".
Mặt Thư Lê nóng bừng, thẹn thùng nói:"Cảm ơn nhẫn trữ vật mà ngài tặng..... Nhưng thứ đó quý giá lắm, em không thể nhận được".
Tinh Linh Vương rũ mắt, thản nhiên nói:"Có quý giá cỡ nào mà không dùng thì cũng là đồ bỏ đi mà thôi".
Thư Lê kinh ngạc đến rớt cằm.
Đây là cách tiêu tiền của Tinh Linh Vương sao?
Thật.....thật là xa xỉ quá thể!
Vậy mà lại nói nhẫn Gu....gunara (?) quý hiếm là không dùng được thì là đồ bỏ đi.
Nếu như bị người làm ra nó nghe thấy thì chắc tức giận phải biết.
Thư Lê cúi đầu nhìn nhẫn bạc trên ngón trỏ, nói nhỏ:"Nhưng mà.....em không muốn mình không làm mà hưởng.... Hơn nữa, Vương còn cứu mạng em, em không biết nên báo đáp ngài như thế nào".
Nếu lấy thêm chiếc nhẫn trữ vật này nữa thì ơn nặng như núi, cậu lấy gì để trả ơn đây?
Hiện tại cậu chỉ là một bé con nghèo rớt mùng tơi, nghèo rơi nước mắt mà thôi.
Khó xử quá hà!
Tinh Linh Vương bỗng duỗi tay, đặt bé con lên lòng bàn tay, để cậu đối mặt với mình.
Vị trí đột nhiên bị thay đổi, Thư Lê hơi choáng một chút. Cậu vội vàng giữ vững cơ thể, câu nệ mà đứng thẳng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn tinh linh tóc vàng đang gần ngay trước mắt.
"Nếu như muốn báo đáp ta.....". Tinh Linh Vương được ánh trăng bao phủ trông càng thêm cao quý và thuần khiết. Hắn dùng âm thanh hay nhất thế gian nói với bé con trong lòng bàn tay:"Vậy thì hãy lớn lên thật mau".
"Hả?". Thư Lê mờ mịt mà chớp con mắt màu lá non, vẻ mặt đầy bối rối.
Ngay lúc cậu muốn hỏi xem Tinh Linh Vương có ý gì thì đối phương đã dời tầm mắt, nhìn về phía trước, mỉm cười nói:"Nhìn kìa, bọn họ tới đón em đấy".
Thư Lê lập tức xoay người, kinh ngạc phát hiện, không biết từ lúc nào mà bọn họ đã tới gần cây thần, vô số yêu tinh loé sáng như những con đom đóm đang bay về phía này.
Gần, gần hơn, rồi gần hơn nữa.....
Thư Lê thấy rất nhiều dáng hình quen thuộc.
Elsa, Sit, Leah, Docia, Ores, Chris....
Giữa một nhóm các yêu tinh trưởng thành là các tiểu yêu tinh nhỏ bé.
Disio, Angel, Budno, Lois, Kumandi.....
Thư Lê thấy sống mũi cay cay, rơm rớm nước mắt.
Cuối cùng, cậu không chờ được nữa, còn chưa kịp chào Tinh Linh Vương thì đã dang cánh, vội vàng bay về phía các yêu tinh.
Rời khỏi lá chắn bảo vệ của Tinh Linh Vương, gió đêm thổi phần phật khiến cậu lảo đảo, nhưng rất nhanh cậu đã ổn định cơ thể, cánh đập liên hồi, bay ngược gió về hướng các yêu tinh tới đón mình.
Thú một sừng cũng ngừng bay, đứng lơ lửng giữa không trung. Tinh Linh Vương ngồi trên lưng nó, lẳng lặng nhìn một chấm sáng nhỏ hợp lại với vô vàn chấm sáng khác, hoà thành một vùng sáng.
"Sperion.... Oa huhuhu! Cuối cùng thì cậu cũng trở lại rồi!".
Disio ôm chầm lấy Thư Lê, nước mắt rơi như mưa.
Angel và Budno cũng nhào tới, bốn bé con ôm chặt lấy nhau.
"Sperion... Xin lỗi cậu nhiều lắm! Mình còn nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa! Huhuhuhu.....". Budno ôm Thư Lê, nước mắt nước mũi tùm lum.
"Tụi mình đã rất lo cho cậu đấy, Sperion!". Angel dùng sức cọ cọ khuôn mặt của Thư Lê, nghẹn ngào nói:"Thật may quá, cậu đã trở lại rồi!".
Thư Lê bị ba người bạn ôm chặt lấy, nghe những lời quan tâm của họ mà không khỏi ngấn lệ, vòng tay ôm ngược lại.
"Đúng vậy, mình đã về rồi đây, khiến mấy cậu phải lo lắng rồi".
May là cậu đã sống sót quay về, nếu không thì không biết họ