Thư Lê mặt đỏ bừng dẫn Sit về giường hoa.
Cậu đến lạy cái miệng và đầu lưỡi của mình! Trong đầu rõ ràng nghĩ là "Sit", đến khi mở miệng thì lại thành "Dito".
Rốt cuộc thì giữa "nghĩ" và "nói" đã thiếu đi thứ mấu chốt gì mà lại khiến chúng trở nên khác biệt như vậy?
Thư Lê âm thầm thở dài, bay vào giường hoa, nhấc một cái kén tằm lên đưa cho Sit.
Việc quan trọng nhất vẫn là phải làm ra một chiếc quần con đã!
Sit bật cười mà nhận lấy kén tằm, cuối cùng cũng biết Sperion định nhờ anh việc gì.
Trước đó anh đã hứa sẽ giúp cậu lột kén kéo tơ, chỉ là không ngờ cậu sẽ kiên trì như vậy, nhớ nhung từ sáng đến giờ.
Cầm kén tằm trên tay, anh cúi đầu hỏi:"Anh sẽ giúp em xử lý hết chỗ kén này.
Nhưng có thể cho anh biết em định dùng số tơ tằm này làm gì không?".
Thư Lê nghe anh nói một tràng dài, đôi mắt màu cỏ non đầy mờ mịt.
Gì vậy?
Thấy nhiều kén tằm quá nên không muốn giúp sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy không có vẻ gì là mất kiên nhẫn.
Chẳng lẽ....anh ấy đang hỏi tác dụng của tơ tằm?
Thư Lê bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Phải rồi.
Chắc chắn là ý này.
Cậu chỉ là một bé con mới sinh không lâu lại lấy nhiều kén tằm như vậy, đây hẳn là một chuyện rất kỳ lạ.
Nhưng Thư Lê cũng không còn cách nào khác, cậu thật sự rất cần một cái quần con.
Bên trong áo trống hươ trống hoác chẳng khác gì loã thể!
Mắt cậu không tự chủ dời xuống dưới eo của Sit.
Yêu tinh trưởng thành có mặc quần con không nhỉ?
Vạt áo của anh rất dài, lại có nhiều nếp gấp.
Nếu như không cử động mạnh thì rất khó nhìn ra bên trong có mặc hay không.
Sit phát hiện bé con đang nhìn chằm chằm vào nửa thân dưới của mình, nghi ngờ mà cúi đầu.
Có gì không ổn sao?
Vì hôm nay phải tới nhà ấp để dạy các bé con, nên anh đã đặc biệt thay một bộ quần áo mới.
Bộ quần áo này do chính tay đại sư Julia - một yêu tinh dệt may trứ danh làm ra.
Chất liệu cao cấp, kiểu dáng độc đáo mới lạ, có tính co dãn, có thể phóng to thu nhỏ, được yểm ma thuật cao cấp để chống đỡ công kích của đại pháp sư.
Đây là một kiện pháp bào cao cấp.
Anh tự nhận không có chỗ nào là không ổn.
Nhưng vì sao ánh mắt bé con nhìn anh lại kỳ quái như vậy?
Sit mỉm cười:"Sperion, em còn chưa trả lời câu hỏi của anh!".
Thư Lê thu hồi tầm mắt, nhanh chóng động não, nghĩ cách làm thế nào để có thể bày tỏ nhu cầu của mình với yêu tinh trưởng thành.
Cậu nhìn xung quanh, thấy phụ cận có một đoá hoa tươi đang nở rộ, cánh hoa mỏng manh to lớn, màu hoa trắng hồng.
Có nhiều lớp cánh hoa như vậy, thiếu một cánh chắc cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó đâu nhỉ.
Thư Lê dang cánh, nhanh chóng bay qua xé một cánh hoa.
Dưới cái nhìn chăm chú mà kinh ngạc của Sit, cậu bay trở lại giường, thong thả chọc hai cái lỗ trên cánh hoa, sau đó xỏ hai chân vào.
Cuối cùng, vô cùng cẩn thận nắm viền cánh hoa kéo lên----
Tốt lắm, đã mặc xong một chiếc quần con đơn giản.
Thư Lê nắm theo viền cánh hoa, vén vạt áo lên, hào phóng phô bày cho Sit xem.
Vì sao trước đó không dùng cách này để thuyết minh với Aisha?
Bởi vì Aisha là con gái nha!
Cậu là con trai, sao có thể làm chuyện xấu hổ như vậy trước mặt con gái được?
Như vậy thì khác gì bọn lưu manh đâu.
Nhưng Sit thì khác, anh là yêu tinh nam.
Giới tính giống nhau thì không có nhiều cố kỵ như vậy.
Thư Lê khoe quần con ra xong, tràn đầy chờ mong mà ngóng nhìn Sit.
Hiểu chưa? Đã hiểu nhu cầu của cậu chưa?
Bé con chớp đôi mắt to tròn lấp lánh, nhìn đến mức Sit phải bật cười.
Hoá ra nhóc con muốn một cái quần con.
Các bé con mới sinh còn non nớt, năng lực tự gánh vác sinh hoạt kém nên ban đầu chỉ cung cấp quần áo nhẹ nhàng nhất.
Quần con gì đó, có thể giảm được thì giảm.
Trước ngày hôm nay, chưa từng có bé con nào yêu cầu mặc quần con, các yêu tinh trưởng thành chăm sóc bọn họ cũng sẽ không đặc biệt chú ý.
Bởi vậy, khi Sit biết được Thư Lê tìm trăm phương ngàn kế để có được một cái quần con thì không khỏi khiếp sợ.
Em ấy quả nhiên là một tiểu yêu tinh độc lạ.
Sit nở nụ cười dịu dàng, gật đầu với Thư Lê:"Anh sẽ truyền đạt yêu cầu của em với Aisha".
Thư Lê thấy anh gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng câu thông thành công, đúng là không dễ dàng gì!
Sit vỗ cánh, nhanh chóng bay tới bàn mây, nói với Aisha mấy câu.
Aisha lộ ra thần sắc kinh ngạc, quay đầu nhìn Thư Lê đang đứng trên giường hoa.
Thư Lê chống lại cơn buồn ngủ, nằm sấp bên cạnh giường nhìn ra.
Chỉ mong Sit có thể thuyết phục được Aisha.
Chờ mãi, chờ mãi.
Chờ đến khi mắt Thư Lê díu cả lại thì Aisha mới rời đi, để Sit ở lại nhà ấp chăm sóc các bé con.
Sit trở lại bên giường của Thư Lê, thấy cậu mơ màng sắp ngủ bèn duỗi tay xoa mái tóc vàng của cậu.
"Ngoan, mau ngủ đi, Aisha sẽ giải quyết vấn đề của em".
Thư Lê mơ màng gật đầu nhỏ, không biết có nghe hiểu hay không.
Cơ thể nhỏ xíu trượt xuống, bò vào giữa nhuỵ hoa, nằm xuống ngủ luôn.
Ánh mắt Sit trở nên dịu dàng, anh búng tay một cái, cánh hoa tự động đắp lên người bé con.
Nhìn kén tằm chất đầy trên giường, anh khẽ nhướng mày.
Thư Lê trải qua một giấc ngủ trưa thật dài.
Sau khi dần dần tỉnh lại, cậu ngáp một cái, tinh thần sung mãn mà ngồi dậy.
Ấy?
Sao giường hoa lại trở nên rộng rãi như vậy? Đám kén tằm chất trên giường đâu rồi?
Cậu lập tức đi tìm, phát hiện kén tằm không cánh mà bay, thay vào đó là bốn cuộn tơ trắng tinh.
Thư Lê tò mò nâng cuộn tơ lên, tìm được đầu sợi tơ kéo ra.
Sợi tơ trơn mướt mềm dẻo, vô cùng đàn hồi, là chất liệu tốt nhất để đan bện.
Khi cậu ngủ trưa, Sit đã giúp cậu xử lý đống kén tằm này.
Đúng là một người siêu siêu tốt nha!
Trong lòng Thư Lê phát cho Sit một thẻ người tốt.
Giường hoa nở rộ, các bé yêu tinh lục tục tỉnh lại.
Đồng thời, tiếng chuông quen thuộc vang lên, thời gian ăn cơm đến rồi.
Thư Lê buông cuộn tơ, vỗ cánh bay về phía bàn mây.
Trên bàn mây, Sit cầm đàn hạc trên tay, ngón tay gảy một cái, tiếng nhạc ẩn chứa ma thuật vang lên.
Sau khi các bé con nghe thấy tiếng đàn, không hẹn mà cùng giật mình, sau đó chia thành hai nhóm.
Một nhóm là các bé nữ, một nhóm là các bé nam.
Bé nữ tìm Aisha, bé nam tìm Sit.
Hai nhóm cách nhau khá xa, ở giữa có nhánh cây rậm rạp che khuất.
Thư Lê đáp xuống trước mặt Sit, nhìn chiếc rương bên chân anh, tâm trạng có chút kích động.
Trong rương là quần con nhỉ? Đúng không? Đúng không?
Cậu mong chờ nhìn Sit, chỉ hận bản thân không biết tiếng Tinh Linh, nếu không đã sớm mở miệng hỏi.
Sit bị dáng vẻ vội vàng của cậu chọc cười.
Đợi khi các bé nam đến đông đủ rồi mới ngừng gảy đàn, buông đàn hạc xuống.
"Các cục cưng, nhìn xem, đây là cái gì?".
Anh mở rương, lấy ra một chiếc quần đùi nhỏ màu trắng hình tứ giác.
Thư Lê mắt sáng lên, nội tâm gào thét.
Aaaaaa----
Là quần con!
Đúng là quần con rồi!
Thật tốt quá!
Cậu không cần lộ mông nữa rồi!
Các bé con khác mờ mịt lắc đầu, không biết mảnh bé bé này là gì.
"Là quần con".
Sit gọi tên Thư Lê:"Sperion, em lại đây, làm mẫu cho các bạn xem".
"Vâng ạ".
Thư Lê gấp không chờ nổi mà tiến lên.
Cậu nhận lấy quần đùi nhỏ trong tay Sit, ngay trước mặt các bé con khác mà nhanh nhẹn mặc vào.
Kích cỡ quần con vừa vặn, mềm mại thoải mái, ôm sát vào da thịt, vô cùng hoàn mỹ.
Giờ khắc này, Thư Lê yên tâm rồi.
Tóc đỏ và tóc trắng coi Thư Lê như Thiên Lôi sai đâu đánh