Bọn họ ở lại viên trang suối nước nóng hai ngày, đến chiều tất niên mới về nhà.
Vì không kịp nấu cơm nên hai gia đình ra ngoài ăn tối.
Cũng có nhiều người ra ngoài ăn tối đón giao thừa giống bọn họ.
Thực đơn trong nhà hàng vô cùng phong phú, suốt bữa ăn Mạc Sơ Quyết chưa từng ngẩng lên mà vùi đầu ăn ngon lành.
Cả năm mới có ngày này, Khương Y Linh cũng tùy ý cậu.
Chẳng những không quản thúc mà còn cho phép mua một chiếc bánh mousse sô cô la nho nhỏ ở tiệm bánh đối diện.
Mạc Sơ Quyết vui đến nỗi hai mắt hiện đầy sao nhỏ lấp lánh, vừa ăn cơm xong đã nóng lòng mở hộp múc một miếng bánh bỏ vào miệng.
Dụ Quy Tinh xoa cái bụng tròn tròn đáng yêu kia, cười nói: "Heo con".
Mạc Sơ Quyết hừ một tiếng coi như kháng nghị rồi phớt lờ hắn.
Khương Y Linh bên cạnh cười hỏi: "Mấy tháng nay Tinh Tinh thay đổi rất nhiều, có phải có chuyện gì vui không? Dì thấy dạo này con hay cười lắm nha".
Nhắc đến đây, Trần Cửu Cửu cũng sực tỉnh.
Khó trách cô luôn cảm thấy kỳ quái, con trai nhà mình từ nhỏ đến lớn chỉ trưng mỗi bản mặt liệt như núi băng, số lần cười đếm trên đầu ngón tay.
Khoảng thời gian này rốt cuộc là thế nào?
"Không phải đang yêu đương đấy chứ?", Mạc Hiên Văn cười ha hả đùa một câu.
Nhưng lời vừa dứt, không khí trên bàn ăn đột nhiên im lặng lạ thường.
Trần Cửu Cửu và Khương Y Linh nhìn nhau rồi chuyển hướng lên người Dụ Quy Tinh: "Tinh Tinh, con đang yêu phải không?".
Dụ Quy Tinh quét mắt qua chỗ Mạc Sơ Quyết, thấy tên nhóc vô tư này vẫn đang phồng má ăn bánh mà không mảy may lo lắng chuyện bọn họ sắp bị cha mẹ phát hiện.
Hắn bất lực thở dài.
Một khi quyết định ở bên Mạc Sơ Quyết, hắn đã chuẩn bị sẵn tình huống come out, nhưng không phải bây giờ.
Hiện tại thời cơ chưa đủ chín muồi.
Cả hai còn đi học, chưa tự chủ kinh tế và cũng không có khả năng chống lại ánh mắt khác lạ của người đời.
Sau trăm mối lo nghĩ, Dụ Quy Tinh bình tĩnh cất lời: "Không có.
Mẹ đừng nghĩ nhiều".
Nói xong, hắn vô thức nhìn về phía Mạc Sơ Quyết, sợ cậu nghĩ rằng hắn không dám thừa nhận quan hệ của bọn họ rồi giận dỗi.
Mạc Sơ Quyết nhận được ánh mắt "cầu cứu" từ ai kia, trong bụng liền tỏ ngay.
Trước đây cậu từng gặp chuyện này nhiều lần.
Nam sinh tuổi dậy thì mà, nhất định tâm tư sẽ sinh chút xao động không yên, khi cha mẹ hỏi tới khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Dụ Quy Tinh đây chắc là đang xấu hổ rồi.
Chuyện giải vây cho anh em cứ giao cho cậu!
Mạc Sơ Quyết bừng bừng nhiệt huyết, nuốt miếng bánh trong miệng xuống, hùng hồn nói: "Mỗi ngày con đều ở cùng cậu ấy, nếu cậu ấy yêu đương sao có thể không biết.
Dì Trần cứ yên tâm, cậu ấy không yêu sớm được đâu, có con bên cạnh trông chừng đây mà".
Trần Cửu Cửu bị cậu chọc cười.
Nghi ngờ vừa rồi chỉ là thoáng qua, cô nhanh chóng gạt bỏ ý niệm kia đi.
Dù sao cũng là con trai mình, không ai hiểu tính con bằng mẹ.
Thằng bé này chẳng những bề ngoài lãnh đạm mà trong lòng còn thiết lập một tầng phòng vệ dày đặc.
Bao nhiêu năm qua, ngoài Mạc Sơ Quyết, cô chưa từng thấy ai có thể chân chính bước vào trái tim nó, khiến nó lưu tâm.
Vậy nên cô không tin Dụ Quy Tinh sẽ yêu sớm, nhưng mà Mạc Sơ Quyết đáng yêu như vậy, ngược lại có thể trêu chọc một chút: "Thật sao, vậy còn Tiểu Sơ thì sao? Con có thích cô gái nào không?"
Mạc Sơ Quyết choáng váng, sao đột nhiên chĩa mũi pháo lên người cậu thế này.
Khương Y Linh và Mạc Hiên Văn cũng tỏ vẻ ngồi xem náo nhiệt, hứng thú dạt dào.
Mạc Sơ Quyết quay đầu, phát hiện Dụ Quy Tinh đang khoanh tay nhìn cậu như đang xem kịch hay nên hung hăng trừng lại hắn.
Thật không có nghĩa khí! Nếu không phải nói đỡ cho tên này, cậu có bị dì Trần nhắm đến không?
Đôi mắt Dụ Quy Tinh cong cong, ánh đèn vàng ấm áp chiếu trên gương mặt hắn, ấy vậy mà trông dịu dàng vô bờ bến.
Mạc Sơ Quyết sửng sốt, lập tức trả lời Trần Cửu Cửu: "Dì Trần đừng chọc con, con chỉ có hứng thú với học tập thôi".
Khương Y Linh không lưu tình vạch trần: "Con mới đọc mấy trang sách đã ngủ gật, bày đặt chỉ có hứng thú với học tập cơ đấy".
Mạc Sơ Quyết giận dỗi: "Mẹ!".
Chẳng qua thỉnh thoảng buồn ngủ quá mà thôi, nếu cậu thấy sách là ngủ, vậy sao có thể ngồi ổn định ở vị trí thứ hai trong lớp?
Mạc Hiên Văn cười mấy tiếng: "Haha, Y Linh, em giữ chút mặt mũi cho con trai chúng ta đi".
Thời gian còn lại trôi qua trong bầu không khí nhẹ nhàng.
Người lớn có chủ đề riêng, Mạc Sơ Quyết rảnh đến phát chán, nghịch điện thoại một lúc thì đột nhiên buồn đi vệ sinh.
Cậu đứng dậy thưa mọi người rồi đẩy cửa ra ngoài.
Sau khi cậu rời đi không lâu, Dụ Quy Tinh cũng lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi bàn.
Mạc Sơ Quyết giải quyết xong định giũ chim nhỏ, nhác thấy Dụ Quy Tinh bước vào, cậu luống cuống kéo quần lên.
Đáng tiếc Dụ Quy Tinh đã trông thấy.
Hắn nhếch miệng cười nhạt, hơi cúi người thì thầm vào tai cậu: "Ngại cái gì? Nhỏ cũng không sao, rất đáng yêu".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Đáng yêu em gái cậu!
"Lớn thì ngon lắm chắc?".
Mắt Mạc Sơ Quyết dâng một tầng hơi nước, cậu vừa thẹn vừa giận, mặt và tai đều đỏ chót.
Khóe môi Dụ Quy Tinh cong lên, xoa đầu an ủi: "Đừng tức giận.
Dù sao của tôi cũng là của cậu".
Hắn nhìn xuống, hình ảnh vừa nãy chợt thoáng qua tâm trí.
Động tác Mạc Sơ Quyết tuy nhanh nhưng thị lực hắn quá tốt đã nhìn thấy rõ ràng vật nhỏ màu hồng nhạt kia.
Lời của Dụ Quy Tinh không phải nói dối.
Trước đây hắn chưa từng chú ý cái của người khác, duy nhất xem qua chỉ có cái của bản thân và Mạc Sơ Quyết.
Nếu so ra, cái của Mạc Sơ Quyết thực sự rất dễ thương.
Mạc Sơ Quyết sững sờ: "Cái gì?".
Này là ngôn ngữ sài lang (*) gì vậy?
- ---------------------------------
(*) 虎狼之词: Một từ mới trên mạng, nó có nghĩa là "những câu từ bình thường không biểu thị bất kỳ thông tin khiêu dâm nào, nhưng nếu suy nghĩ sâu xa chút sẽ hiểu ngay nó liên quan tới tì.nh dục.
Tức là kiểu chơi chữ khiêu dâm".
- ---------------------------------
Gì mà "của tôi chính là của cậu", Mạc Sơ Quyết rùng mình nổi da gà đầy người.
Tên này có vấn đề!
Bị đối phương nhìn chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ, Dụ Quy Tinh ung dung đi sang một bên, bình tĩnh kéo khóa xuống.
Mạc Sơ Quyết trừng to mắt, nhưng chỉ nhìn thoáng qua liền rời mắt, quên mất vừa rồi mình định hỏi cái gì.
Không hổ danh nam chính một đêm bảy lần, thiết lập này khiến cậu phải nể một câu lợi hại.
Âm thanh vách bên cạnh giống như tiếng súng nước áp lực cao, dù Mạc Sơ Quyết xoay người đi nhưng cũng không cách nào ngăn âm thanh truyền đến.
Cậu cố nén ngưỡng mộ, hỏi: "Sao cậu ra đây?".
Dụ Quy Tinh xả nước xong, sửa sang lại quần: "Đi vệ sinh, cậu không thấy à?".
"Tớ đương nhiên biết cậu đi vệ sinh".
Mạc Sơ Quyết thấp giọng lẩm bẩm, cùng hắn sóng vai đi ra ngoài.
Dụ Quy Tinh hỏi: "Còn đói không?".
Radar ăn uống trên đầu Mạc Sơ Quyết lập tức dựng đứng, cậu quay ngoắt lại, giọng phấn khích: "Đói, muốn ăn đồ nướng".
Dụ Quy Tinh tìm thấy lương tâm rồi sao?!
"Vậy tiếp tục nhịn đói đi.
Không được ăn quá no, không tốt cho sức khỏe".
Dụ Quy Tinh điềm tĩnh đáp.
Mạc Sơ Quyết: "...!Vậy mà còn hỏi tớ có đói không!".
Quá đáng, biết ngay Dụ Quy Tinh là hạng tiểu nhân nham hiểm xảo quyệt, hắn căn cản không có lương tâm!
Hai người tiếp tục đi về phía