Kỳ nghỉ đông qua đi, cuộc sống học tập bận rộn lại khôi phục.
Bọn họ đã lên lớp mười một.
Ngay học kỳ đầu đã tiến hành điền nguyện vọng chia khối, bốn người đều chọn khối tự nhiên nên vẫn học chung.
Trường Nhất Trung xưa nay trọng lý khinh văn.
Khối tự nhiên có tám lớp, còn xã hội chỉ bốn lớp.
Lớp Một là trọng điểm của lớp trọng điểm, đương nhiên sẽ là lớp tự nhiên.
Vị trí ngồi cũng không có nhiều thay đổi, chỉ trống rải rác vài chỗ của những bạn theo khối xã hội chuyển đi lớp khác.
Từ khi Tống Mạn Mạn chuyển trường, số người đến trộm ngắm Dụ Quy Tinh cũng ngày càng nhiều lên.
Khi cô ta còn ở đây, với tính tình nóng nảy như lửa kia ai dám chọc.
Dù rất nhiều nữ sinh thích Dụ Quy Tinh nhưng đều giấu trong lòng không dám nói ra, sợ bị ả nhắm vào.
Giờ ả đã đi, tâm tư mọi người cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Chiều hôm sau, lớp Một và lớp Chín đều có tiết thể dục.
Sau khi giải tán tại chỗ, Mạc Sơ Quyết nhìn đám đông người vây lại đây.
Cậu nhớ trước khai giảng Âu Dương Húc có kể mấy chuyện hóng hớt được, trong lòng khẽ động, buột miệng nhắc nhở ai đó: "Nè, tớ cứ cảm thấy bọn họ đến tìm cậu?".
Dụ Quy Tinh liếc về hướng kia, nhàn nhạt đáp: "Không quen".
Nói đoạn, hắn nhẹ vỗ vào ót Mạc Sơ Quyết: "Đang nghĩ gì đó, theo tôi đến nhà thi đấu".
Hừ, này là muốn mình đứng bên cạnh giữ áo đưa nước giúp đây mà, thật không biết xấu hổ.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Mạc Sơ Quyết vẫn ngoan ngoãn ôm áo khoác Dụ Quy Tinh đi theo sau bọn họ.
Nhưng chưa được mấy bước đã có người cản lại.
Đi đầu là một nữ sinh mặc váy ngắn.
Trời vừa mới vào xuân, thân hình cô nàng trông khá mỏng manh.
Mạc Sơ Quyết nhìn thôi đã thấy lạnh giùm.
Nụ cười trên mặt cô giương cao rạng rỡ, đẹp như ý xuân rợp trời: "Dụ Quy Tinh".
Nhóm người liền dừng bước.
Âu Dương Húc quay đầu ra khẩu hình với Mạc Sơ Quyết, sợ cậu không rõ nên gằn từng chữ: "Trần.
Tiểu.
Mẫn".
Mạc Sơ Quyết cũng đáp lại y chang: "Tớ.
Biết.
Rồi".
Trong lúc bọn họ đang bí mật liên lạc, Dụ Quy Tinh rũ mắt nhìn qua, hờ hững đáp: "Chuyện gì?".
Trần Tiểu Mẫn thấy hắn chịu nói chuyện với mình, tim cũng đập nhanh hơn: "Mình là Trần Tiểu Mẫn ở lớp Chín".
Dụ Quy Tinh nhàn nhạt ừm một tiếng, tựa hồ đang đợi câu nói tiếp theo.
Hành động này như tiếp thêm dũng khí, Trần Tiểu Mẫn đem toàn bộ tâm tư trong lòng nói thẳng ra.
Nghe lời thổ lộ từ đối phương, vẻ mặt Dụ Quy Tinh không chút biến đổi: "Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi".
Trần Tiểu Mẫn không giấu nổi thất vọng, tuy đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối nhưng cô vẫn rất buồn.
Cô nghĩ mình sẽ là đặc biệt.
"Cậu không thể suy xét thêm một chút sao?".
Đối mặt với ánh mắt đầy hi vọng của cô, Dụ Quy Tinh không hề dao động, giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Xin lỗi".
Người bạn đi cùng rất lúng túng và dẫn cô nàng rời đi.
Mãi cho đến khi người vây xem thưa dần, Mạc Sơ Quyết mới bắt đầu chất vấn: "Cậu có người mình thích từ khi nào sao tớ không biết?".
Tống Mạn Mạn vừa đi, một Trần Mạn Mạn lại tới, rõ ràng couple chính cung mới là tuyệt phối.
Dụ Quy Tinh hiểu thấu mà nhìn cậu.
Lại muốn hắn nói lời âu yếm à?
Bạn trai nhỏ thật thích ăn giấm.
Hắn nắm tay đối phương, dịu giọng: "Tôi thích ai chẳng phải cậu đã biết rồi sao?".
Mạc Sơ Quyết: "..." Mình biết cái gì?
Âu Dương Húc và Kỷ Vân bên cạnh lặng lẽ tránh sang một bên.
Hai người này lại nhét cơm chó cho bọn họ, đủ rồi nha!
Sau sự kiện tỏ tình, những tâm tư rục rịch khác cuối cùng cũng lặng xuống.
Trần Tiểu Mẫn là hoa khôi số hai, về mặt nào cũng không thua kém người khác, vậy mà Dụ Quy Tinh còn không ưng.
Lẽ nào hắn thích Thẩm Ánh Thu?
Cộng thêm việc ngày đó hắn nói đã có người mình thích như hòn đá làm dậy muôn lớp sóng hồ.
Nhiều người bắt đầu đồn đoán người này là ai, không ít kẻ đoán là Thẩm Ánh Thu, nhưng phần nhiều hơn cảm thấy kia chỉ là cái cớ để Dụ Quy Tinh chiếu lệ với người khác.
Rốt cuộc xung quanh hắn gần như không có lấy một nhân vật khác giới nào.
Ngay cả Thẩm Ánh Thu ngồi sau vậy mà trong một tuần số lần cùng hắn nói chuyện cũng chẳng quá một câu.
Thời gian vội vã trôi đi, chớp mắt đã qua mấy tháng.
Dụ Vĩ Quang rất lâu không đến trường, mọi người đều cho rằng cậu ta tạm nghỉ học.
Ai ngờ vào buổi tối trước ngày thi cuối kỳ, cậu ta đột nhiên xuất hiện trên hành lang bên ngoài lớp học với ánh mắt nặng nề.
Theo tầm mắt thì người mà cậu ta đang nhìn chằm chằm chính là...!Dụ Quy Tinh.
Nhịp tim Mạc Sơ Quyết dồn dập một cách khó hiểu.
Cốt truyện căn bản không có cảnh này, dù cậu đứng ở góc nhìn thượng đế cũng không biết Dụ Quy Tinh rốt cuộc muốn làm gì.
Dụ Quy Tinh đi ra ngoài.
Mạc Sơ Quyết vươn tay kéo lại nhưng chỉ bắt vào không khí.
Dụ Quy Tinh nhìn trấn an cậu qua ô cửa kính, sau đó quay đầu nói với Dụ Vĩ Quang: "Tôi đến rồi".
Dụ Vĩ Quang yên lặng gật đầu, thật lâu sau mới lên tiếng: "Đã lâu không gặp".
Dụ Quy Tinh quan sát đối phương, so với lần trước Dụ Vĩ Quang càng tiều tụy suy sụp hơn, thoạt nhìn hoàn toàn không giống một người đương tuổi thiếu niên.
Bạn đồng trang lứa vẫn đang vô ưu vô lo dưới mái trường, cả người ngập tràn ban mai và hi vọng, còn cậu ta lại như một ông lão già nua tuổi xế chiều.
Dụ Quy Tinh nói: "Lần này cậu lại muốn nói chuyện gì?".
Dụ Vĩ Quang cười khổ: "Mẹ tôi đang chịu khổ trong bệnh viện tâm thần, lần này Dụ Văn Phong hạ quyết tâm rồi".
Ánh mắt Dụ Quy Tinh vẫn lạnh đạm như một pho tượng thần vô dục vô tình, như thể không có chuyện gì có thể khiến nội tâm hắn dao động: "Chuyện này không liên quan đến tôi".
Đôi mắt Dụ Vĩ Quang đỏ ngầu: "Anh hận mẹ tôi lắm phải không? Anh không muốn đích thân trừng phạt bà ấy sao?".
Dụ Quy Tinh hờ hững đáp: "Tôi ghét bà ta, nhưng tôi càng ghét Dụ Văn Phong hơn.
Tình huống hiện tại chính là hình phạt tốt nhất".
Dụ Vĩ Quang nghiến răng: "Để bà tận mắt nhìn Dụ Văn Phong cùng mẹ anh tái hôn mới là hình phạt tốt nhất, vậy anh có thể thả bà ấy ra ngoài không? Dụ Văn Phong yêu thích anh như vậy, chỉ cần anh nói với ông ta, lão nhất định sẽ đồng ý..."
Dụ Quy Tinh cắt ngang: "Sao tôi phải làm vậy? Tôi sẽ không để mẹ tôi bước xuống vực sâu lần nữa.
Hạng người như Dụ Văn Phong, không cần cậu nói, về sau tôi cũng tự tay đối phó với ông ta".
Chẳng qua không phải bây giờ, hắn và Trần Cửu Cửu hiện tại sống rất hạnh phúc, không cần thiết vì loại cặn bã đó lãng phí thời gian.
Chờ hắn trưởng thành rồi, đối phó với Dụ Văn Phong chẳng phải dễ như trở bàn tay sao.
"Không kịp rồi...".
Mắt Dụ Vĩ Quang như ngân ngấn lệ, "Anh biết mẹ tôi chịu dày vò trong đó như thế nào không?".
Dù Trần Bạch Lộ có là tiểu tam, dù Trần Bạch Lộ hiện tại gần như phát điên, dù thế nào bà ấy vẫn là mẹ ruột có công sinh thành dưỡng dục ra cậu ta.
Dụ Quy Tinh cau mày: