Nhưng Dụ Quy Tinh không cho cậu cơ hội hỏi rõ ràng.
"Được rồi, tôi đưa cậu về trường".
Dụ Quy Tinh xoa đầu cậu, vốn muốn hôn hai cái nhưng nơi này là trung tâm đường phố tấp nập người qua lại, tính cách hắn kín đáo, không thích làm mấy chuyện kia giữa nơi công cộng.
Mạc Sơ Quyết vuốt phần tóc bị đối phương xoa rối: "Không cần, tớ đi cùng bạn, cậu ấy..."
Mạc Sơ Quyết im bặt nhìn về sau, Lão Hầu đã sớm chạy mất tăm.
Dĩ nhiên Dụ Quy Tinh cũng phát hiện, hắn khẽ cười: "Đi thôi, tôi đưa cậu về".
Mạc Sơ Quyết không còn cách nào đành chậm chạp bước lên xe.
Thấy động tác đối phương lề mề, Dụ Quy Tinh bất đắc dĩ thở dài, trực tiếp đoạt lấy dây an toàn trong tay cậu nhanh chóng cài vào.
Mạc Sơ Quyết như chú hamster sợ hãi dính sát lấy thành ghế, kinh hãi nhìn hắn.
Khoảng cách giữa hai người đang rất gần.
Cộng thêm câu nói trước đó, đáy lòng Mạc Sơ Quyết dấy lên cảm giác kỳ lạ không thể nói thành lời.
Dụ Quy Tinh từ từ tiến lại gần.
Hô hấp hai người hòa quyện, ánh mắt vấn vít như tơ.
"Bíppp—", tiếng còi đột ngột vang lên cắt đứt bầu không khí ám muội trong xe, vang vọng thật lâu khắp bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Dụ Quy Tinh nhíu mày lùi lại một chút, quay người nhìn ra cửa sổ.
Thì ra nguyên nhân là do chủ nhân của hai chiếc xe đang tranh giành vị trí đậu xe.
Bấy giờ Mạc Sơ Quyết mới hoàn hồn dán vào cửa sổ xe, mặt đỏ bừng.
Aaaa vừa rồi Dụ Quy Tinh muốn làm gì!
Dụ Quy Tinh thu hồi tầm mắt, phát hiện ai kia trên ghế phụ hận không thể hóa thành chiếc bánh kếp dính lên cửa kính.
Hắn liếm hàm trên, trong lòng ngứa ngáy, cười nói: "Nướng bánh đấy à, có cần tôi lật mặt cho không".
Mạc Sơ Quyết càng hoảng sợ, nhìn hắn như ác ma.
Dụ Quy Tinh bóp má cậu: "Không đùa nữa.
Ngồi ngay ngắn vào, tôi chở về".
Mạc Sơ Quyết che lại chỗ bị véo, nước mắt lưng tròng nhìn đối phương với vẻ bán tín bán nghi.
Nhưng về sau Dụ Quy Tinh thật sự quy củ.
Hắn im lặng suốt cả quãng đường, mãi đến khi đưa cậu về tới ký túc xá mới lên tiếng: "Mua vé máy bay chưa?".
Mạc Sơ Quyết mở giao diện mua vé đưa hắn xem: "Mua rồi".
Cậu mua vé hạng phổ thông, hai ghế liền nhau.
Dụ Quy Tinh nói: "Cậu để xa vậy sao tôi thấy rõ?".
Mạc Sơ Quyết mím môi lộ vẻ không vui, tiến về trước một chút.
Dụ Quy Tinh nhướng mày, định vươn tay cầm lấy.
Mạc Sơ Quyết giật mình hoảng sợ, bất cẩn đánh rơi điện thoại xuống khoảng trống giữa hai ghế.
Lần này Dụ Quy Tinh chắc chắn Mạc Sơ Quyết đang cố tình tránh né mình.
Nhưng mà vì sao?
Lẽ nào vẫn còn ghen?
Hắn không nói gì, chỉ đưa tay xuống khe hở nhặt điện thoại lên.
"Cầm chắc vào".
Mạc Sơ Quyết nhận lấy, cố ý tránh ngón tay người kia, cúi gầm mặt gật đầu: "Ừm".
"Nhớ ăn uống đúng giờ, đừng thức khuya".
Dụ Quy Tinh muốn quan sát biểu cảm đối phương nhưng chỉ thấy được phần ót xù xù, trên đỉnh đầu còn có hai xoáy tóc.
"Ò".
Như người máy chấp hành mệnh lệnh, ngay khi nghe Dụ Quy Tinh nói, Mạc Sơ Quyết lập tức tháo dây an toàn, nhanh chóng xuống xe.
Cậu không dám ngẩng đầu, chỉ quăng câu "tạm biệt" rồi co giò bỏ chạy như sói đuổi, thẳng đến khi vào ký túc xá cũng không ngoái đầu nhìn lại.
Bên cửa kính ô tô, Dụ Quy Tinh khẽ híp mắt.
Chiếc SUV màu đen dừng dưới lầu chừng vài phút rồi rời đi, Mạc Sơ Quyết nhìn theo bóng xe dần khuất khỏi khuôn viên trường mới thở phào một hơi.
Đầu óc cậu rối bời không nghĩ được gì.
Cậu hoang mang trở về phòng, vừa vào đã nghe mùi rượu nồng nặc.
Trên sàn đầy vỏ bia xanh, còn Lão Hầu thì nằm bất tỉnh nhân sự trên bàn.
Mạc Sơ Quyết suýt nữa đã quên mất chuyện kia.
Cậu bước qua lay bả vai hắn: "Hầu Tử (*), dậy đi.
Đừng ngủ nữa, cảm lạnh bây giờ".
(*) 猴子: con khỉ.
Lão Hầu mơ màng mở mắt, miệng lầm bầm: "Cậu, cậu về hồi nào?".
Mạc Sơ Quyết hỏi: "Sao uống nhiều rượu thế này?".
Không hỏi thì thôi, hỏi đến Lão Hầu lại khóc lóc: "Tớ hỏi cô ấy rồi, cô ấy bảo không có hảo cảm với tớ, còn khuyên tớ mau cuộc đi.
Tớ muốn cùng đi thực tập với cô ấy cơ mà, nhà cũng đã thuê rồi huhuhu..."
Mạc Sơ Quyết mấp máy môi, lời muốn nói quanh quẩn nơi đầu lưỡi, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
Lão Hầu khóc xong thì vùi đầu ngủ.
Mạc Sơ Quyết bất đắc dĩ vỗ mặt hắn: "Muốn ngủ thì về giường, nằm đây cảm lạnh bây giờ".
Lão Hầu mơ màng đáp lại rồi ngủ tiếp.
Mạc Sơ Quyết thử kéo một phen nhưng không kéo nổi.
Vẻ ngoài Lão Hầu trông cường tráng mà thực tế cũng vậy, toàn thân hắn đều là cơ bắp, cho hai người đến kéo cũng không kéo nổi một ngón tay.
Hết cách, cậu đành ôm chăn Lão Hầu xuống quấn hắn thành con sâu.
Sau khi xử lí đâu vào đấy, cậu lê tấm thân đầy mồ hôi vào phòng tắm rồi lên giường nằm.
Nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Những chuyện xảy ra ban ngày lướt qua đầu như thước phim, mỗi một chi tiết hiện lên trước mắt khiến cậu không cách nào tự lừa mình dối người.
Sự tình thật quá khó xử.
Ai ngờ nam chính chính trực thế kia lại hiểu lầm hành vi của cậu đến mức ấy.
Cậu mà là người ghen tỵ?
Lúc ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Dụ Quy Tinh thật sự định hôn cậu.
Cậu thấy rõ ràng dụ/c vọng dâng trào trong mắt hắn.
Nếu không có tiếng còi kia, có lẽ bọn họ đã...
Shhhh.
Mạc Sơ Quyết ngắt một cái lên đùi để chặn dòng suy nghĩ chạy loạn như ngựa hoang.
Nhưng trái tim vẫn đập thình thịch như sắp thoát ra khỏi lồng ngực, làm thế nào cũng không chậm lại.
"Ưmm—".
Chợt có tiếng r.ên rỉ dưới giường, Mạc Sơ Quyết ló đầu ra thấy Lão Hầu đã tỉnh.
Hắn duy trì tư thế sâu con, mơ màng nhìn căn phòng tối om.
"Cậu tỉnh rồi à?".
Mạc Sơ Quyết xuống giường bật đèn lên.
Ánh sáng chói mắt nhất thời khiến hai người không kịp thích ứng.
Mạc Sơ Quyết dụi mắt, đến bên cạnh giúp hắn tháo tấm chăn được quấn hết vòng này đến vòng khác ra.
Cả người Lão Hầu nồng nặc mùi rượu, hắn mỏi mệt hỏi: "Mấy giờ rồi?".
Mạc Sơ Quyết nhìn đồng hồ: "Mười một giờ".
"Vừa rồi làm phiền cậu.
Tớ đi tắm cái đã, người ngợm hôi quá".
Lão Hầu ném chăn lên giường rồi xỏ dép lê đi vào phòng tắm.
Xem ra trạng thái hiện tại của hắn cũng không tệ lắm, Mạc Sơ Quyết yên tâm đi ngủ.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên trong phòng tắm, cậu xuôi tâm trí ngẫm nghĩ về vài chuyện, thoáng chốc đã ngủ mất.
Mấy hôm trước cậu thức khuya đọc truyện, đồng hồ sinh học bị đảo lộn.
Hiếm khi có dịp ngủ sớm như hôm nay, mới mười một giờ cậu đã vào giấc, ngủ một giấc dậy cảm thấy tinh thần vô cùng phấn chấn.
Tinh thần khỏe mạnh thì tâm trạng cũng tốt lên, Mạc Sơ Quyết nhanh chóng quẳng chuyện hôm qua ra sau đầu.
Cậu thuộc dạng tới đâu hay tới đó, chỉ cần không phải chuyện khẩn cấp, cậu đều giữ được thái độ bình tĩnh.
Hôm sau, bình minh ló dạng, nắng mùa đông vàng hoe nhưng chẳng hề ấm áp.
Dẫu vậy, tắm mình dưới ánh nắng mặt trời vẫn khiến tâm tình vui vẻ.
Mạc Sơ Quyết định đi dạo nên kéo theo Lão Hầu.
Đúng lúc Lão Hầu đang tổn thương vì thất tình, rất cần cảnh đẹp thiên nhiên để chữa lành vết thương.
Nhưng bất tri bất giác hai người lại đi đến khu ký túc xá nữ.
Các tòa ký túc xá trong trường được phân bố rải rác.
Một số ký túc xá nữ ở ngay trung tâm khuôn viên, một số lại nằm cách đó rất xa.
Nơi bọn họ đến tương đối hẻo lánh, hoặc là cố ý tới chứ không có khả năng chỉ tình cờ đi ngang qua.
Lão Hầu đánh phủ đầu: "Không ngờ cậu lại là loại người này, dám dẫn tớ tới đây!".
Mạc Sơ Quyết: "..."
Mạc Sơ Quyết: "Không phải cậu nói đi đường này sao?".
Hai người vừa đi vừa cãi lộn.
Tòa này là ký túc xá nữ của khoa họ, đi được giữa chừng, đột nhiên có một bóng người quen thuộc từ trong đi ra.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Mạc Sơ Quyết đương kinh ngạc chợt bị Lão Hầu kéo vào trốn sau một gốc cây.
Mạc Sơ Quyết hỏi: "Cậu trốn làm gì? Chứng minh tụi mình là đạo tặc à?".
Từ mặt đến cổ Lão Hầu đỏ bừng: "Bây giờ tớ không muốn gặp cô ấy.
Lỡ cô ấy nghĩ tớ cố tình đến tìm thì sao? Tớ không muốn cô ấy nghĩ tớ là hạng "chó liếm"(*) mặt dày mày dạn bị từ chối mà vẫn bám riết không buông".
- -----------------------------------------
(*) Thiểm cẩu (chó liếm): từ lóng trên mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ yêu đương biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn cố chấp bám theo.
- ------------------------------------------
Mạc Sơ Quyết nghe vậy cũng thấy có lý, thế là cả hai cùng trốn sau gốc cây quan sát động tĩnh phía trước.
Thẩm Ánh Thu bước đi vội vàng, Mạc Sơ Quyết hiếm khi thấy cô hoảng loạn như vậy nên không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Hôm qua cô và Dụ Quy Tinh cùng dùng bữa, Dụ Quy Tinh bảo bọn họ đang bàn chuyện công việc, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?
Trước khi cậu đoán ra kết quả, Thẩm Ánh Thu đã dừng lại dưới một cái cây ven đường.
Lát sau, một chiếc xe thể thao đỏ chóe gầm rú chạy tới dừng lại bên cạnh Thẩm Ánh Thu.
Một cô gái mặc váy đỏ từ trên xe bước xuống.
Người này mang giày cao gót màu đỏ, toàn thân gần như đỏ rực khiến cô ta càng trắng hơn, làn da phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tay cô gái kẹp một điếu thuốc lá, ả lười nhác dựa vào một bên xe nói gì đó với Thẩm Ánh Thu.
Sắc mặt Thẩm Ánh Thu nháy mắt trở nên lạnh lẽo, đôi môi khép mở, nhưng vì khoảng cách khá xa, Mạc Sơ Quyết không nghe được bọn họ nói gì, nhưng cậu có thể nhìn ra cô gái kia chính là Tống Mạn Mạn đã trưởng thành.
Ả vẫn tùy tiện như trước, không, phải là ngày càng ngạo mạn hơn.
Hai người nói qua nói lại mấy câu, Thẩm Ánh Thu tựa hồ không muốn để ý tới, trực tiếp xoay người rời đi.
Tống Mạn Mạn hoảng hốt dập tắt điếu thuốc, mang đôi giày cao chót vót vội đuổi theo, tiếng giày cộp cộp vang vọng khắp con đường vắng vẻ.
Lão Hầu ngẩn người: "Cô gái kia là ai thế?".
Mạc Sơ Quyết nói: "Sao? Chưa gì mà đã vội thay lòng đổi dạ rồi à?".
Lão Hầu lắc đầu: "Cậu nghĩ tớ là loại người gì? Cái tớ để ý là chiếc xe của cô ta kia kìa! Cậu biết chiếc đó quý cỡ nào không?!".
Mạc Sơ Quyết đáp: "Không biết".
Lão Hầu cạn lời, quyết tâm phổ cập kiến thức: "Chiếc đó phải hơn mười triệu, mà hình như được tân trang lại rồi, chả biết tốn bao nhiêu nữa? Vậy mà cô nàng dám bỏ mặc nó ở đây!"
Mạc Sơ Quyết nhìn biểu cảm đầy phấn khích của hắn: "Đừng bảo cậu muốn qua sờ thử đấy nhé?".
Lão Hầu: "Đương nhiên! Cậu không muốn à?".
Mạc Sơ Quyết lắc đầu.
Cậu không hứng thú với siêu xe, giày hiệu này nọ.
Có lẽ do kiếp trước cậu sống trong cô nhi viện thiếu thốn đủ đường nên chỉ một lòng lo cơm ăn áo mặc.
Mỗi lần nhìn thấy người ta phát cuồng vì những thứ kia, cậu đều không hiểu nổi.
Dù cho đời này được sống sung túc, điều kiện gia đình đạt trên mức khá giả, cậu vẫn giữ nguyên tắc tiết kiệm hết sức có thể.
Đương nhiên, ăn uống là ngoại lệ.
Thiếu gì cũng được chứ không thể thiếu đồ ăn ngon.
Lúc bọn họ nói chuyện, Tống Mạn Mạn đã đuổi kịp Thẩm Ánh Thu.
Ả giả vờ bị trật chân, ai ngờ Thẩm Ánh Thu nghe ả kêu đau cũng không mảy may mềm lòng, vẫn rảo bước về trước.
Hết cách, ả chỉ có thể cởi giày cao gót, để chân trần vội vã đuổi theo.
"Thẩm Ánh Thu, cô có ý gì?".
Tống Mạn Mạn chặn phía trước, che cả lối đi.
Thẩm Ánh Thu nói: "Tống đại tiểu thư à, bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện với cô.
Tôi còn có công việc, sắp trễ rồi".
Tống Mạn Mạn không quan tâm: "Cô làm một tháng được bao nhiêu, tôi trả cho cô.
Tôi báo cho cô biết, cô không được tiếp cận anh Tinh Tinh của tôi!".
Thẩm Ánh Thu phớt lờ ả, tiếp tục đi: "Đồ điên".
Tống Mạn Mạn xách giày cao gót lên: "Cô có ý gì, có tin tôi kêu bác Dụ đuổi việc cô không!".
Thẩm Ánh Thu mỉa mai cười khẩy.
Tống Mạn Mạn cả giận, lời nói ra càng cay nghiệt: "Cô bây giờ có gì hay ho hả, chẳng qua chỉ làm thuê cho kẻ khác.
Xuất thân quyết định tất cả đấy.
Dù cô nỗ lực đến đâu cũng không thể so với tôi.
Nhìn váy của tôi đi, đây hàng cao cấp của hãng Y, lại là phiên bản giới hạn toàn cầu, thứ mà cô có làm lụng cả đời cũng không mua nổi".
"Ồ".
Thẩm Ánh Thu nhìn đồng hồ, đứng ven đường bắt một chiếc xe rồi báo địa chỉ cho tài xế.
Chiếc xe nhanh chóng lao đi thả lại làn khói đen phía sau.
Lúc này Tống Mạn Mạn mới sực nhớ ban nãy mình đã để xe ở trường, ả mang giày cao gót đi bộ về.
Xa xa, ả thấy một người đứng cạnh xe mình hết sờ đông rồi lại sờ tây.
Lửa giận lại bốc lên, vừa rồi không thể trút giận lên Thẩm Ánh Thu, vừa khéo tìm được đối tượng xả giận thay, ả bèn xông tới: "Anh là ai! Mau tránh xa xe tôi ra, dơ muốn chết!".
Lão Hầu hoảng hồn lui về sau mấy bước.
Hắn vốn định xin lỗi nhưng không nhịn nổi thái độ quá mức ngạo mạn của đối phương: "Chạm có tí thôi mà, có làm hỏng xe cô đâu, bộ có tiền là ngon lắm chắc?".
Tống Mạn Mạn chống nạnh mắng: "Đồ nghèo khổ nhà anh sờ cái gì mà sờ, lỡ hư rồi có tiền đền không?".
Lão Hầu lần đầu tiên gặp phải loại người quá quắt như vậy.
Hắn giận đỏ mặt, thiếu điều xắn tay áo đánh tay đôi với đối phương một trận.
Nhưng hắn chưa bao giờ đánh con gái nên cố gắng nén cơn tức xuống, nhìn ả trừng trừng.
Tống Mạn Mạn bị nhìn không khỏi lui lại mấy bước, sau đó ả nhanh chóng nhận ra người trước mặt chỉ là một sinh viên bình thường, chắc chắn không dám ra tay đánh người giữa đường giữa sá.
Nhưng khi đảo mắt qua, ả thoáng sửng sốt.
"Mạc Sơ Quyết?"
Lão Hầu quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt khó tin như thắc mắc sao cậu có thể quen biết loại người như vậy.
Mạc Sơ Quyết đã đoán trước lửa sẽ lan đến đầu mình nên không mấy ngạc nhiên: "Làm sao?".
Tống Mạn Mạn nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt đánh giá trắng trợn: "Cậu học ở đây á hả?".
Mạc Sơ Quyết bĩu môi đáp: "Liên quan gì cô".
Tống Mạn Mạn cười khẽ: "Không phải cậu học giỏi lắm à? Sao lại đậu vào trường thế này?".
Mạc Sơ Quyết còn chưa tỏ thái độ,