Nhà hàng trong khách sạn theo dạng buffet.
Mạc Sơ Quyết gắp chỗ này một món, chỗ kia một món, chẳng mấy chốc đĩa đã đầy ú ụ.
Dụ Quy Tinh nhìn đĩa đồ ăn chất như núi mà đối phương đem tới, thái dương hơi co giật: "Cậu chắc mình ăn hết không? Đừng lãng phí thức ăn".
Mạc Sơ Quyết giận phồng má: "Cậu xem thường tớ à?".
Dụ Quy Tinh cười cười, giây sau lại khôi phục dáng vẻ nghiêm túc: "Không dám".
Quan hệ giữa hai người tựa hồ quay về trạng thái ban đầu.
Nếu như lúc ăn Mạc Sơ Quyết không bất cẩn đụng phải vết thương trên miệng, chắc bọn họ đã quên mất tình cảnh lúng túng tối qua.
Dụ Quy Tinh cũng để ý thấy, vẻ mặt khó xử: "Đợi chút nữa tôi đi mua thuốc".
Mạc Sơ Quyết đau nhăn mặt: "Không cần đâu, tại ăn trúng ớt thôi".
Không có gì đau đớn hơn việc miệng vết thương gặp phải đồ cay, cậu dùng lưỡi liế.m qua, cảm giác đỡ hơn nhiều.
Dụ Quy Tinh nhìn chằm chằm đầu lưỡi hồng hồng chui ra chui vào, hơi mất tập trung.
"Cậu nhìn gì đó?".
Mạc Sơ Quyết ngậm thìa, nghiêng đầu hỏi.
Dụ Quy Tinh giật mình, hoảng loạn cúi đầu: "Ăn nhanh đi, ăn xong tôi đưa cậu về trường".
"Cậu không đi làm à? Tớ có thể tự bắt xe về".
Mạc Sơ Quyết dùng đũa cuộn mì hải sản cho vào miệng.
Dụ Quy Tinh trả lời: "Không đi, hôm nay xin nghỉ".
Thực ra là vì chuyện tối qua.
Kế hoạch vạch trần thân phận Tống Mạn Mạn bị Dụ Văn Phong phát hiện, ông ta nổi giận lôi đình xách hắn ra mắng một trận.
Hắn đương nhiên sẽ không nhẫn nhịn, thế là cãi cọ với ông ta một hồi, sau đó bị đối phương cho "nghỉ phép dài hạn".
Nhưng chuyện này không cần nói cho Mạc Sơ Quyết, hắn cười cười: "Đổi chuyến bay đi, chúng ta về nhà sớm hơn dự kiến".
Mạc Sơ Quyết ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả?".
Ăn sáng xong, hai người vào thang máy xuống hầm đậu xe.
Ngồi lên ghế lái, Dụ Quy Tinh xoa trán, bỗng cảm thấy đầu óc ong ong.
Hôm qua hắn uống không nhiều, mùi rượu nồng nặc là do hắn làm đổ một ít lên người, nhưng hôm sau tỉnh lại vẫn khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Mạc Sơ Quyết lo lắng: "Có sao không? Hay để tớ lái".
Dụ Quy Tinh lắc đầu: "Không sao".
Xe chạy vào đường quốc lộ, Mạc Sơ Quyết liên tục ngoái đầu nhìn.
Cũng may suốt đoạn đường đều ổn, xe bình an vô sự chạy đến trường.
Dụ Quy Tinh dừng xe ở bãi đậu xe của trường rồi sóng vai cùng Mạc Sơ Quyết đi trong khuôn viên.
Ngoại hình hai người đều xuất chúng, dọc đường thu hút kha khá ánh nhìn.
Mạc Sơ Quyết vốn là nam vương đã nổi tiếng trong trường, còn Dụ Quy Tinh là gương mặt mới.
Hai anh đẹp trai với nhan sắc đỉnh cao đồng thời xuất hiện, dù là ai cũng sẽ sinh lòng hiếu kỳ.
Tuổi Dụ Quy Tinh cũng xêm xêm bọn họ nhưng khí chất vô cùng chững chạc, hắn lại khoác lên mình bộ vest đen nghiêm chỉnh, thoạt nhìn không giống sinh viên của trường.
Kiểu tương phản này là hấp dẫn nhất.
Giữa đường có vài cô gái đánh bạo đến xin phương thức liên lạc nhưng đều bị từ chối, không có ngoại lệ.
Nếu là trước kia, nhất định Mạc Sơ Quyết sẽ trêu chọc vài câu, nhưng hiện tại thì...!cậu không dám.
Cậu sợ sẽ vô tình khơi lại chủ đề xấu hổ kia.
Lúc lên đến ký túc xá, cả căn phòng chìm trong yên tĩnh, hai bạn cùng phòng kia đã dọn đồ về, bên trong trống hoác, chỉ còn sót lại đống vụn bánh trái trên sàn, trông khá bừa bộn.
Mạc Sơ Quyết nghiến răng nghiến lợi nhìn mấy gói quà vặt chất thành đống.
Nhất định là của Lão Hầu, cái tên này chả chịu dọn dẹp gì cả.
Sực nhớ tới tính sạch sẽ cao độ của Dụ Quy Tinh hồi học cấp ba, cậu vội vàng kéo ghế đẩu của mình qua, vỗ lên mặt ghế: "Cậu ngồi đây đi, tớ đi quét dọn chút".
Dụ Quy Tinh định nói gì đó, giường trên bỗng thò ra cái đầu.
Ngôn Tình Xuyên Không
Lão Hầu mắt nhắm mắt mở, có vẻ còn đương ngáy ngủ, giọng mũi khản đặc: "Cậu còn biết về à?".
Mạc Sơ Quyết đã ra ban công lấy chổi, trong phòng chỉ còn một mình Dụ Quy Tinh, hắn không biết đáp thế nào nên quyết định im lặng.
Bấy giờ Lão Hầu mới phát giác có điều không đúng.
Hắn dụi mắt, sau khi nhìn rõ người bên dưới thì giật bắn suýt ngã lăn quay xuống giường.
"ĐM! Cậu là ai?".
Nghe thấy cách dùng từ của đối phương, Dụ Quy Tinh cau mày.
Ngày nào Tiểu Sơ cũng ở chung với người này, bị dạy hư thì biết làm sao?
Đúng lúc này, Mạc Sơ Quyết cầm chổi đi vào, nhanh tay quét dọn rồi bỏ vào túi rác.
Sau khi thả túi rác trước cửa, cậu ngửa đầu lên, phát hiện Lão Hầu đang quấn chăn, bộ dạng như bị làm nhục, bèn buồn cười hỏi: "Cậu làm gì đó?".
Lão Hầu chỉ vào Dụ Quy Tinh, vẻ mặt sợ hãi: "Đây đây đây đây không phải là người kia..."
Dụ Quy Tinh lạnh lùng liếc hắn một cái.
Lão Hầu lập tức sửa miệng: "Anh đẹp trai này, cho hỏi anh đẹp trai đến ký túc xá của bọn tôi có việc gì không?".
Mạc Sơ Quyết phát hiện ra một điều rất thần kỳ.
Từ đó đến giờ, bất kể là bạn cùng phòng nào, hễ gặp mặt Dụ Quy Tinh lần đầu đều bị dọa sợ.
Trước đây là Âu Dương Húc và Kỷ Vân, bây giờ là Lão Hầu.
"Đây là bạn thân từ bé của tớ", Mạc Sơ Quyết giải thích, "Tớ đổi vé máy bay, chiều nay về luôn, cậu ấy qua phụ lấy đồ đạc".
"Hả?".
Lão Hầu cả kinh chui ra khỏi chăn, phô hết lồng ngực màu lúa mạch: "Cậu đi rồi tớ biết làm sao?".
Mạc Sơ Quyết còn chưa phản ứng, Dụ Quy Tinh đã lạnh lùng lên tiếng: "Chú ý dáng vẻ của cậu".
Lời vừa dứt, cả ba người đều sửng sốt.
Lão Hầu: (`Д*) Cậu ta quản tớ có mặc quần áo hay không làm gì?
Dụ Quy Tinh: Thôi xong, quên mất bây giờ mình là người không có bạn trai =_=
Mạc Sơ Quyết: Chả trách hồi đó luôn cảm thấy quái quái, cứ thắc mắc tại sao Dụ Quy Tinh hay để ý bạn cùng phòng cậu có mặc quần áo không.
Thì ra là vậy! (°ー°〃)
Bầu không khí chìm vào im lặng, lát lâu sau, Mạc Sơ Quyết đằng hắng một tiếng, nói với Lão Hầu: "Cậu đừng để ý, người này là khiết phích tinh chuyển thế".
Dụ Quy Tinh tủi thân nhìn qua.
Tiểu Sơ vậy mà giúp người ta chỉ trích hắn.
Mạc Sơ Quyết hiếm khi cảm thấy tội lỗi.
Kể từ khi xa nhau, đã rất lâu rồi cậu không nói "nặng lời" với Dụ Quy Tinh: "Đừng có mà nhìn tớ, ai kêu cậu nhiều chuyện".
Tuy Mạc Sơ Quyết bảo không cần nhưng Lão Hầu vẫn ngồi trong chăn mặc áo hẳn hoi, chả hiểu sao mỗi khi hắn nhìn thấy Dụ Quy Tinh đều như nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục.
Mặc xong áo, Lão Hầu nhảy xuống giường, vững vàng tiếp đất: "Sao gấp thế, tớ sợ ở một mình trong ký túc xá".
Mạc Sơ Quyết đáp: "Ngay từ đầu tớ ở lại trường chính là để đợi cậu ấy.
Giờ cậu ấy xong việc, bọn tớ có thể về sớm hơn".
Một đóa hoa dại