Ngoại hình Trần Cửu Cửu chẳng thay đổi mấy so với ngày trước.
Hôm nay bà (*) mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ giúp vẻ ngoài trông càng trẻ trung xinh đẹp, khí chất tao nhã.
------------------------------------------
(*) Editor: Các chương trước mình đều gọi ngôi thứ ba của Trần Cửu Cửu và Khương Y Linh là cô, do truyện trải dài từ lúc họ còn trẻ đến bây giờ.
Nhưng từ chương này con trai hai người đều đã trưởng thành, tuổi ba vị phụ huynh cũng đã 40, 50.
Vậy nên để tiện xưng hô, cũng như đồng nhất với ngôi thứ ba cho Dụ Văn Phong và Trần Bạch Lộ, mình sẽ gọi Trần Cửu Cửu/Khương Y Linh là bà, Mạc Hiên Văn là ông nhé.
------------------------------------------
Hành khách từ cửa sân bay ra tới dù vô tình hay cố ý đều ngước nhìn bà, nhưng dường như bà không mấy để ý, tiếp tục mân mê hộp quà trên tay.
Chẳng bao lâu sau, có hai thanh niên đẩy vali đi ra.
Hai mắt Trần Cửu Cửu bừng sáng, mặc kệ ánh nhìn kinh ngạc của những người xung quanh, bà nở nụ cười chào đón thật tươi.
"Dì Cửu Cửu", Mạc Sơ Quyết ngoan ngoãn gọi, "Dì đợi lâu chưa? Dì mặc ít thế này sẽ lạnh lắm".
Trần Cửu Cửu bóp góc áo khoác: "Có lạnh đâu, trong này có lông tơ mà...!Con còn nói dì, con ăn mặc phong phanh thế này cũng không sợ mẹ mắng à".
Mạc Sơ Quyết cười ngượng nghịu: "Đã lâu không gặp, mẹ con không nỡ mắng con đâu".
Khương Y Linh đi tới, khoanh tay nói: "Ai nói mẹ không nỡ?".
Mạc Hiên Văn đi sau Khương Y Linh, nháy mắt với Mạc Sơ Quyết, ý nhắc nhở cậu đừng quá nhây.
Mạc Sơ Quyết lập tức đầu hàng: "Mẹ nỡ, nỡ mà".
Trần Cửu Cửu nhìn họ, mỉm cười.
Bấy giờ Dụ Quy Tinh vẫn luôn đứng một bên mới có cơ hội chen vào: "Mẹ".
Trần Cửu Cửu thu nụ cười, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Ừm".
Bà ngẩng đầu nhìn con trai mình, chợt nhận ra cậu bé ngày nào vốn có thể nhìn thẳng nói chuyện, nay đã phải ngước đầu lên mới thấy được.
Mẹ con hai người đã ba năm không gặp.
Dụ Quy Tinh dang tay cho bà một cái ôm thật chặt.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt Trần Cửu Cửu chậm rãi rơi xuống.
Bà vùi mặt vào bả vai Dụ Quy Tinh lặng lẽ khóc.
Hai mẹ con nhất thời im lặng, thế nhưng những người xung quanh đều cảm nhận được tình cảm ấm áp đang dần lan tỏa trong không khí.
Giữ nguyên cái ôm qua mấy phút, Trần Cửu Cửu điều chỉnh cảm xúc rồi lui ra khỏi vòng tay Dụ Quy Tinh.
Bà lau giọt lệ trên khóe mắt, giọng nghẹn ngào pha lẫn niềm vui không giấu nổi: "Mặc kệ ra sao, trở về là tốt rồi.
Đây là quà mẹ đã chuẩn bị cho con và Tiểu Sơ, hai đứa mở ra xem đi".
"Cảm ơn dì Cửu Cửu".
"Cảm ơn mẹ".
Mạc Sơ Quyết nhận lấy hộp quà, nóng lòng mở lớp giấy gói sặc sỡ bên ngoài ra.
Một hộp sô cô la được đóng gói tinh xảo hiện ra trước mắt, bên trên đều là tiếng nước ngoài, loáng thoáng có thể đoán ra đây là tiếng Ý.
Mạc Sơ Quyết ngắm một lúc, trong đầu chợt lóe: "Con nhớ ra rồi, đây là loại con từng ăn hồi nhỏ!".
Khi còn nhỏ Dụ Quy Tinh từng cho cậu một hộp sô cô la, hương vị siêu ngon.
Đáng tiếc cái kia do Trần Cửu Cửu đi nước ngoài mua về, vốn dĩ không thể tìm mua trong nước.
Mạc Sơ Quyết ăn hết chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc hộp trống không.
Sau này lớn lên cậu cũng quên bẵng đi mất, không ngờ Trần Cửu Cửu vẫn còn nhớ.
Thật ra hiện tại cậu đã không còn quá chấp niệm với sô cô la, nhưng tấm lòng của Trần Cửu Cửu khiến cậu cực kỳ cảm động.
Mạc Sơ Quyết nhào tới ôm bà: "Cảm ơn dì Cửu Cửu".
Trần Cửu Cửu mỉm cười xoa đầu cậu.
Dụ Quy Tinh mở hộp của mình ra.
Một chiếc cà vạt sọc chéo màu xám bạc nằm lặng yên bên trong, trông giản dị nhưng không kém phần thanh lịch, thoạt nhìn vô cùng đắt tiền.
Hắn kinh ngạc nhìn Trần Cửu Cửu.
Trần Cửu Cửu vuốt tóc mai hắn, cười nói: "Mẹ không biết con thích cái gì, nhưng giờ con đã bắt đầu đi làm, cà vạt hẳn là thứ không thể thiếu.
Lần này là mẹ tặng, biết đâu lần sau chính là vợ tương lai của con tặng thì sao".
Dụ Quy Tinh sững người.
Mạc Sơ Quyết nghe thấy cụm từ "vợ tương lai" thì vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Dụ Quy Tinh, ngực như thắt lại, không biết bây giờ hắn sẽ có biểu cảm như thế nào.
Thế nhưng khuôn mặt Dụ Quy Tinh vẫn chẳng mang cảm xúc gì, hắn nhìn Trần Cửu Cửu, một lúc sau mới cười đáp: "Cảm ơn mẹ, con rất thích món quà này".
Trần Cửu Cửu thở phào: "Thích là được, mẹ sợ sở thích con thay đổi nên mua cái màu xám bạc phổ thông nhất".
Chẳng rõ Dụ Quy Tinh vô tình hay cố ý, hắn nói: "Từ xưa đến giờ con vẫn trước sau như một".
Thấy bọn họ càng nói chuyện hăng say, Khương Y Linh thúc giục: "Đừng đứng đây nữa, mau lên xe, lên xe rồi thiếu gì thời gian tâm sự".
Mấy năm không gặp, tính bà càng thêm hấp tấp, Dụ Quy Tinh cười mỉm: "Dì Khương, chú Mạc, đã lâu không gặp".
Khương Y Linh lập tức hạn chế động tác, nháy mắt trở thành dì hàng xóm tốt bụng: "Tinh Tinh càng lớn càng đẹp trai nha, dì sắp không nhận ra nữa rồi".
Mạc Hiên Văn cũng lịch sự gật đầu: "Không ngờ Tinh Tinh lớn lên cao thế này".
Bọn họ chỉ lái một chiếc xe đến.
Sau khi cất vali vào cốp, Mạc Hiên Văn ngồi lên ghế lái, Khương Y Linh ngồi song song trên ghế phụ, ba người còn lại ngồi ở hàng sau.
Không gian trong xe tương đối rộng rãi, ba người lại gầy nên không cần chen chúc.
Có điều