Đôi mắt đen láy ươn ướt ấy đong đầy ánh sáng rực rỡ, tựa ánh đèn đường bị ai nghiền nát, sau đó khảm từng mảnh vào trong, xinh đẹp đến nao lòng.
Dụ Quy Tinh rời mắt, giọng điệu vẫn lãnh đạm: "Tại sao không muốn về nhà?".
"Tớ uống rượu, mẹ biết được sẽ mắng tớ".
Mạc Sơ Quyết lắc cánh tay, giọng hơi nũng nịu.
Vì động tác trên, vạt áo Dụ Quy Tinh bị kéo tuột ra một mảng lớn, để lộ một phần eo thon gọn săn chắc.
Dụ Quy Tinh yên lặng rút góc áo ra, nhét lại vào lưng quần: "Cậu mới uống năm ly cocktail, tương đương một chai rưỡi".
"Biết tửu lượng không tốt mà vẫn thích thể hiện, quên chuyện hồi cấp ba rồi à?".
Mạc Sơ Quyết khịt mũi hai cái, không trả lời.
Dụ Quy Tinh biết cậu lại giở thói bướng bỉnh nên không để ý, tiếp tục lái xe về nhà.
"Lần sau không được uống rượu".
Mạc Sơ Quyết ôm áo khoác đổi hướng quay ra cửa sổ, vẻ mặt không phục: "Cậu quản tớ à, tớ thích thì cứ uống đấy".
Dụ Quy Tinh: "Dì Khương nhờ tôi trông chừng cậu".
Mạc Sơ Quyết âm thầm nghiến răng, đúng là cáo mượn oai hùm, mẹ cậu dám cho hắn trông chừng cậu cẩn thận, không cho cậu yêu sớm, còn hắn thì được.
Đúng như câu nói của người xưa – chỉ cho quan châu đốt lửa chứ không cho dân chúng đốt đèn.
"Dù sao tớ cũng không về, cậu có đưa tớ về thì tớ cũng không xuống xe".
Dụ Quy Tinh im lặng một chốc, rồi lên tiếng lần nữa, giọng nói mang theo chút bất lực: "Vậy cậu muốn đi đâu?".
Giờ thì hắn hiểu rồi, đừng bao giờ cố gắng giảng đạo lí với một con mèo say.
Dù sao cũng chỉ là giấc mộng, Mạc Sơ Quyết mạnh dạn hơn hẳn.
Cậu lần nữa kéo vạt áo Dụ Quy Tinh vừa mới nhét vào, hung dữ nói: "Tớ muốn ngủ bên ngoài".
Đúng lúc xe đi ngang một khách sạn, hai mắt cậu sáng rỡ, đột ngột la lên: "Ở đây!".
Dụ Quy Tinh nhìn ra bên ngoài với vẻ mặt phức tạp: "Cậu chắc chưa?".
Mạc Sơ Quyết nắm tay nắm cửa, gật đầu lia lịa: "Chắc như đinh đóng cột, cậu mau dừng xe đi".
Quần áo vẫn đang bị người kia giữ lấy, Dụ Quy Tinh hết cách đành lái xe vào bãi giữ xe khách sạn.
Xe vừa dừng, Mạc Sơ Quyết hấp tấp nhảy xuống, trên tay vẫn ôm áo khoác của Dụ Quy Tinh.
Dụ Quy Tinh cau mày: "Chậm thôi".
Mạc Sơ Quyết đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã mất hút.
Dụ Quy Tinh không vội, nhịp bước bình thản đi phía sau, vào đến nơi thì thấy Mạc Sơ Quyết nằm bò trước quầy lễ tân nghiêng đầu nói gì đó khiến chị gái tiếp tân đỏ cả mặt.
"Chị gái đẹp thật nha, nếu em muốn đặt phòng nhưng quên đem chứng minh thư thì phải làm sao đây?".
Dụ Quy Tinh đến gần, chỉ nghe rõ mỗi câu này.
Không đợi chị gái tiếp tân trả lời, hắn đã nhanh tay túm lấy cổ áo ai kia: "Mở điện thoại quét chứng minh điện tử".
Mạc Sơ Quyết vung tay về phía sau nhưng không thể thoát, chỉ đành ngoan ngoãn đưa điện thoại lên: "Nè, rồi sao nữa?".
Dụ Quy Tinh buông cậu ra, cầm điện thoại bấm mấy cái, sau đó nói với chị gái ở quầy lễ tân: "Cho hai phòng deluxe suite".
Khách sạn do Mạc Sơ Quyết chọn ngẫu nhiên này vốn chỉ là một khách sạn ba sao bình thường, phòng deluxe suite là phòng đắt nhất ở đây.
Bình thường Dụ Quy Tinh quen ở khách sạn năm sao, đương nhiên sẽ không để bản thân thiệt thòi.
Nhưng Mạc Sơ Quyết lại mím chặt môi, hỏi tiếp: "Bên trong phòng deluxe suite có bao nhiêu phòng ngủ ạ?".
Chị gái tiếp tân nói: "Hai phòng ngủ và một phòng khách".
Mạc Sơ Quyết nhìn Dụ Quy Tinh bằng ánh mắt trách móc: "Bên trong có hai phòng ngủ lận đó, sao cậu lại muốn thuê hai phòng, quá lãng phí".
Dụ Quy Tinh: "..."
Dụ Quy Tinh yên lặng nhìn cậu: "Cậu bây giờ rốt cuộc là say hay tỉnh?".
Mạc Sơ Quyết trộm ngó hắn một tẹo, lẩm bẩm: "Điệu bộ lúc nói chuyện cũng y như thật".
Giấc mơ này chân thực thật đó!
"Cậu vừa nói gì?".
Mạc Sơ Quyết lắc đầu: "Không có gì, tụi mình đặt một phòng thôi nha, tiết kiệm tiền".
"Ừm".
Dụ Quy Tinh không quan tâm, dù sao bọn họ cũng không ngủ chung phòng.
Sau khi nhận thẻ phòng, hai người đi vào thang máy.
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
Dụ Quy Tinh nhìn hình ảnh phản chiếu của Mạc Sơ Quyết trên bề mặt kim loại, nói: "Lúc nãy tôi đã gọi điện cho dì Khương bảo cậu sẽ không về nhà".
"Ò".
Mạc Sơ Quyết nhìn hắn, càng siết chặt chiếc áo khoác trong tay: "Mẹ tớ nói sao?".
Nếu là lúc thường, cậu đã hoảng sợ, tức tốc lao ra khỏi thang máy chạy về nhà nhận lỗi, nhưng hiện tại chỉ là giấc mơ, lá gan cậu lớn hơn gấp mấy lần.
Dụ Quy Tinh đáp: "Dì hỏi tôi tại sao không về, tôi bảo cậu uống...".
Dưới ánh mắt trừng to như thỏ con của đối phương, hắn khéo léo sửa lời: "Ra ngoài chơi game thâu đêm với bạn học".
Mạc Sơ Quyết trầm mặc.
Cậu đang nghĩ xem giữa uống rượu và chơi game cái nào sẽ bị mẹ đánh dữ hơn.
Trong lúc cậu đương ngơ ngẩn, Dụ Quy Tinh đã đưa cậu ra khỏi thang máy, quét thẻ mở cửa phòng.
Bấy giờ Mạc Sơ Quyết mới hoàn hồn.
Nghĩ bụng, đây là mơ cơ mà, chờ khi tỉnh dậy chẳng lẽ mẹ cậu có thể xé mộng bước ra đánh cậu được sao?
Đinh