Địa phương họp chợ là ở Khổ Trúc thôn nằm cạnh Thẩm Gia Ốc.
Thẩm Gia Ốc là một thôn gia tộc, trong thôn hơn phân nữa là người họ Thẩm, gia tộc thẩm gia nhiều đời đọc sách, người trong thôn đa số điều rất giàu có, trong đó còn có người được làm quan ở Kinh thành.
Thẩm gia ngày càng phát đạt, gần mười mấy năm, dần dần có người dời nhà đến Thẩm Gia Ốc. Hiện giờ làng trên xóm dưói hình thành thẩm gia thôn như hiện tại.
Ngày 16, Trần a cha cùng Trần Ngọc Bình sớm đã lên trấn, không chỉ mua móng heo, thuận đường đem đồ dùng trong nhà bổ sung.
Trần Ngọc Bình trong tay tiền không nhiều, chỉ có 200 văn, cậu cầm tiền, chạy đến y quán, đi qua ba nhà, cuối cùng cũng mua được thất thất bát bát, phân lượng đều không nhiều lắm, không có biện pháp, quá thiếu tiền.
An xong cơm chiều, bắt đầu làm móng heo. Trước lúc ngủ mới tắt lửa, trên bếp còn than nóng, liền lưu lại, chậm rãi nấu móng heo.
Ban đêm nhiệt độ không khí thấp, rất mát mẻ, cũng không ảnh hưởng mùi vị của móng heo trong nồi, ngược lại có thể càng ngon hơn.
Trần a cha sáng sớm làm màn thầu, giờ Thìn mở chợ, ông thức dậy sớm, hoàn toàn có thể làm kịp màn thầu.
Cơm sáng cũng là màn thầu, ăn cùng mắm tôm.
Tương móng heo cũng nhiều, Trần Ngọc Bình lấy ra một ít, trong nhà mỗi người một phần, ăn cùng màn thầu cũng rất ngon.
Nhìn đã gần đến giờ, Trần a cha bắt đầu thu xếp việc vặt trong nhà, chọn cái sọt cùng con thứ ba đi về hướng Thẩm Gia Ốc.
Một cái cái sọt đựng móng heo cùng mắm tôm, một cái cái sọt đựng màn thầu.
Tương móng heo mùi hơi nồng, hòa vào gió nhẹ buổi sáng, đã có vài người đến hỏi.
"Đây là gì? Sao lại thơm như vậy."
"Chuẩn bị đi bán màn thầu? Ta cũng có làm màn thầu để bán nhưng bán được rất ít, ngươi đây là bán cái gì? Thật là thơm."
"May mắn ta đã cơm sáng rồi mới đi, ngửi mùi hương này, ta cũng thèm."
Trần a cha rất ôn hòa, có người hỏi ông, hắn liền vui tươi hớn hở mà trả lời, cũng không giấu giếm: "Là tương móng heo, màn thầu cùng với mắm tôm để lát nữa bán. Là Bình ca nhi nhà ta làm, hắn tay nghề rất tốt, mỗi món ăn đều ngon."
"Thì ra là tương móng heo, món này lạ, trong trấn cũng có người bán giò heo kho, mùi cũng không có thơm như vậy đi. Tương móng heo này ngươi tính bán như thế nào?"
"Ba văn một phần." Móng heo mua cũng tiện, trong trấn một móng heo bán sáu văn, tam đại gia trong thôn bán năm văn một cái. Bình ca nhi định tạm giá là tám văn tiền, Trần a cha thấy có chút mắc, nhưng nghĩ lại mùi vị nàu, cũng cảm thấy rất đáng giá.
"Ba văn một phần?" Người nói chuyện rõ ràng có chút ngốc, mắt nhìn cái sọt, trong sọt có bốn cái, bên trong không phải móng heo thì là cái gì.
Trần Ngọc Bình cười vạch vải bố ra.
Móng heo không lớn cũng không nhỏ, phần nào cũng to, vừa béo vừa thơm, tay liền hận không thể cầm lên ăn, cắn một miếng to, nhai nhai rất là sảng khoái nha.
Thôn dân nhìn không chớp mắt, có chút phản ứng không kịp, Trần Ngọc Bình liền đem vải bố che lại.
Liền thấy người nọ nuốt nuốt nước miếng, khô cằn mà cười: "Cũng không quá mắc." Nói xong, hắn khiêng đòn gánh vội vã chạy đi, làm như có cái gì đuổi theo hắn vậy.
Nếu không đi, hắn sợ khống chế không được chính mình, móc túi ra ba văn tiền mau một phần để ăn, nương tử ở nhà không một gậy đập chết tươi hắn sau, ba văn tiền đó! Nghĩ lại thì mạng vẫn quan trọng hơn.
Đến Thẩm Gia Ốc, xung quanh đã có không ít sạp hàng, vừa có chút ầm ĩ, vừa có quy cũ.
Trần a cha dẫn con trai đi vào chỗ của Khổ Trúc thôn, thấy được chỗ tốt, liền nhanh nhẹn bày sạp.
Ở chỗ này, cũng không phải bán bữa bãi mỗi một thôn sẽ có địa phương riêng, có lớn có nhỏ, đan xen nhau bày sạp, chỗ cũng không phải cố định, bất luận là ai cũng có thể đến.
Bởi vì phân công rất tốt, thôn dân đến bày chợ, đều rất vui lòng chiếu cố gia quy của Thẩm gia.
Trần bình ngọc có chút không biết làm sao, Trần