Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Trong thư phòng tràn ngập bầu không khí áp bách khiến người ta không thở nổi, Quý Tri Phi nhìn Tần Chiêu, lại nhìn Cố Trường Châu đứng cạnh bàn, đại não trống rỗng dần dần thanh tỉnh, bắt đầu nhận ra cục diện hiện tại.
Gã đã chọc phải người không nên dây vào.
Vị Tần tiên sinh này hiển nhiên không phải thư sinh nghèo kiết hủ lậu như gã từng nghĩ, ngược lại hắn có địa vị rất cao, đến nỗi ngay cả chủ xưởng dệt Giang Lăng là Cố Trường Châu cũng chỉ có thể đứng hầu một bên.
Rốt cuộc người này là ai?
Quý Tri Phi mất một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình, ngập ngừng lên tiếng: "Ngươi... Ngươi là ai?"
Tần Chiêu khép quyển sách trước mặt lại, tầm mắt đảo qua bìa sách thanh nhã giản dị, khóe miệng giương lên ý cười nhợt nhạt.
"Có quan trọng không?"
Có quan trọng, nhưng với Quý Tri Phi mà nói lại không quan trọng đến vậy.
Bởi dù thân phận thật sự của Tần Chiêu là gì, Cố Trường Châu rõ ràng là người của hắn, lần này Quý Tri Phi thật sự đã đá phải ván sắt.
Suy nghĩ trong đầu Quý Tri Phi rối loạn, gã cố gắng ép bản thân bình tĩnh lại.
Địa vị của Quý gia tại Giang Lăng không bằng Cố gia, thế nhưng người khác cũng khó lòng lay chuyển. Huống chi sự việc lần này chẳng qua là vì một tiệm sách nho nhỏ, không đáng để Cố Trường Châu trở mặt với Quý gia.
Trước đây gã nghĩ quá đơn giản, nhưng nếu tình thế đã đi tới bước này, ngoài cúi đầu nhận sai thì còn cách nào nữa?
Thức thời là điều quan trọng nhất mà Quý Tri Phi học được trong mấy năm nay.
Gã nhanh chóng hiểu rõ lợi và hại, nhắm mắt suy tính, tới khi mở mắt ra đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều: "Tần tiên sinh, là tại hạ có mắt không tròng, mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tại hạ lần này."
Nói xong thì lập tức khom lưng, hành lễ theo quy củ với Tần Chiêu.
Đỉnh đầu truyền tới câu trả lời của đối phương: "Được thôi."
Quý Tri Phi mừng thầm, gấp không chờ nổi mà ngẩng đầu, lại nghe đối phương nói tiếp: "Vậy bây giờ ngươi đến nha môn, thừa nhận ngươi đã dùng tiền thuê hung thủ giết người."
Đùa gì vậy?
"Tần tiên sinh đang nói giỡn với tại hạ sao?" Quý Tri Phi miễn cưỡng cười cười, "Gì mà dùng tiền thuê hung thủ giết người chứ, chuyện mình không làm sao tại hạ có thể nhận được?"
Tần Chiêu cúi đầu thưởng trà, không thèm đáp lại.
Quý Tri Phi nhìn Cố Trường Châu đang đứng bên cạnh hắn, ngỏ lời cầu xin: "Cố bá bá, người nói giúp tiểu chất một câu đi! Tiểu chất tuyệt đối không dám làm loại chuyện dùng tiền thuê hung thủ giết người kia!"
Cố Trường Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nặng nề thở dài, nhìn sang phía khác.
"Không sao, Quý công tử không muốn đi cũng được." Tần Chiêu giương mắt nhìn gã, "Ta có thể cho ngươi lựa chọn thứ hai." Hắn thản nhiên nói, "Ngày mai trời vừa sáng, sản nghiệp của Quý gia ở phủ thành sẽ do người khác tiếp nhận. Mà Quý gia các người, ta mong rằng toàn bộ sẽ biến mất khỏi Giang Lăng, không bao giờ quay trở lại nữa."
"Ngươi..."
Sắc mặt Quý Tri Phi thay đổi.
Đâu phải cho gã lựa chọn, rõ ràng là uy hiếp!
Nếu tới nha môn thừa nhận bản thân dùng tiền thuê hung thủ giết người, kết cục của Quý Tri Phi chỉ có một, chính là bị xiềng xích giam cầm, thậm chí còn bị xử tử theo luật. Nhưng nếu gã không chịu, gã sẽ phải trả giá rất đắt, khiến Quý gia táng gia bại sản.
Người này... Người này thật sự có khả năng làm tới mức đó sao?
Chỉ là một tiệm sách nho nhỏ thôi mà!
Quý Tri Phi ngay cả một nụ cười miễn cưỡng cũng không nặn ra nổi, gã hít sâu một hơi, thay đổi khẩu khí, trầm giọng nói: "Xem ra Tần tiên sinh đã nhận định những việc kia đều do tại hạ làm... Ngươi có chứng cứ không?"
Đừng hòng có chứng cứ!
Người Quý Tri Phi tìm tới là sát thủ ở chợ đen, làm việc gọn gàng sạch sẽ, đã lấy không biết bao nhiêu mạng người, sao dễ dàng bị bắt cho được.
Hơn nữa, nếu quan phủ tra ra chứng cứ, với tính tình của Tri phủ đại nhân, người của nha môn đã sớm tới Quý gia bắt người.
Làm gì còn sóng êm gió lặng thế này?
Nghĩ đến đây, Quý Tri Phi thoáng yên tâm, gã nói tiếp: "Ngươi dùng Quý gia ép ta nhận tội, chẳng lẽ không sợ ta đến quan phủ tố cáo ngươi mưu đồ vu hãm?"
"Quý Tri Phi!" Cố Trường Châu trầm giọng quát lên, "Nếu ngươi còn muốn sống thì làm theo lời Tần tiên sinh đi!"
"Là hắn không cho ta đường sống trước!" Quý Tri Phi cảm thấy máu trong người toàn bộ đều xộc lên đầu, gào lớn, "Chỉ là một tiệm sách nhỏ nhoi mà thôi, Cố bá bá, mấy năm nay cha ta vì ngươi cúc cung tận tụy, lẽ nào không bằng một cửa hàng hay sao?!"
"Khốn nạn!"
Cố Trường Châu đá một cước vào ngực Quý Tri Phi làm gã ngã xuống đất, "Ta nói cho ngươi biết, nếu ta không nể mặt cha ngươi thì từ khi ngươi bắt đầu trêu chọc Tần phu nhân, cái mạng nhỏ của ngươi đã khó mà giữ nổi rồi!"
Quý Tri Phi sững sờ.
"Trường Châu, bình tĩnh một chút." Tần Chiêu đặt chén trà xuống, cúi đầu nhìn chằm chằm Quý Tri Phi đang ngồi bệt dưới sàn, "Ngươi đoán đúng, quả thật ta không có chứng cứ. Chính vì nguyên nhân đó nên ta mới bằng lòng cho ngươi cơ hội lựa chọn. Quý gia trên dưới tổng cộng có ba mươi tư người, nếu ngươi không muốn tất cả bọn họ đều chết oan chết uổng, ta khuyên ngươi hãy làm theo lời ta."
"Ngươi dựa vào cái gì... Ngươi dựa vào cái gì chứ..." Sắc mặt Quý Tri Phi tái nhợt, môi gã run run, "Có còn vương pháp hay không?"
Tần Chiêu nhàn nhạt hỏi: "Lúc ngươi lập mưu cướp đoạt cửa hàng, thuê người giết hại kẻ vô tội, ngươi có từng nghĩ tới vương pháp chưa?"
Quý Tri Phi không trả lời.
Gã vốn cho rằng những gì gã làm chỉ vì một cửa hàng nho nhỏ, chưa hề nghĩ thực ra bản thân đã hại chết một mạng người, phá hủy một gia đình.
Chẳng phải trong cái thế đạo này, mạng người rẻ rúng thấp kém lắm sao? Từ khi nào mọi chuyện lại trở nên như vậy?
Trước mắt Quý Tri Phi là một mảng mơ hồ, đầu óc hỗn độn, gã thấy một bóng dáng đi tới trước mặt mình, nâng gã dậy.
"Tri Phi, nghe lời Cố bá bá đi." Cố Trường Châu nói, "Đến quan phủ tự thú, thừa nhận hành vi của mình, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ sự an ổn của Quý gia."
Quý Tri Phi ngơ ngác nhìn Cố Trường Châu.
Gã tưởng sẽ nhìn ra ý tứ đe dọa hoặc uy hiếp trên mặt đối phương, nhưng lại thấy trong mắt Cố Trường Châu không có những thứ đó, mà chỉ có thương xót và bất đắc dĩ.
Trong gian phòng này, Cố Trường Châu không phải người có thể nắm giữ chuyện sinh tử của Quý gia, càng không phải người có thể quyết định tha thứ hay không tha thứ cho gã.
Quý Tri Phi không kiềm chế được, toàn thân run rẩy, từ từ nhìn về phía nam nhân ngồi sau bàn, trong cơn hoảng hốt đã hỏi lại vấn đề kia: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai..."
"Chuyện này quan trọng sao?"
Nam nhân kia chăm chú nhìn gã, vẻ mặt vẫn bình thản, trầm tĩnh như trước. Từ khi Quý Tri Phi bước vào phòng tới giờ, gương mặt tái nhợt ốm yếu của hắn thậm chí chưa từng biểu lộ chút cảm xúc nào. Hắn cứ thản nhiên như vậy mà đưa ra hai lựa chọn, đồng thời cắt đứt đường lui của Quý Tri Phi.
Chuyện đã tới nước này, đáp án cho câu hỏi đó càng không còn quan trọng nữa.
Quý Tri Phi chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều tiêu tán hết, gã phải bám vào Cố Trường Châu mới miễn cưỡng đứng vững được, run giọng nói: "Sáng mai... Ta sẽ tới nha môn tự thú."
Cố Trường Châu như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.
Tần Chiêu gật gật đầu: "Tốt, ngươi có thể đi rồi."
Quý Tri Phi hoảng hốt: "Cứ... Cứ như vậy?"
"Phải, cứ như vậy." Tần Chiêu nói, "Mong rằng Quý công tử không nói cho