Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Sunny
.
Người đứng ngoài cửa giọng rất lớn, tăng nhân trong chùa nghe xong không dám chậm trễ, vội vàng đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một cấm vệ quân bộ dáng trẻ trung, đầy đầu khắp thân đều bị tuyết phủ, chỉ vào tiểu hòa thượng vừa mở cửa mà mắng: "Chậm chạp cái gì, còn không mau nghênh đón Thánh thượng vào trong! Nếu Thánh thượng bị cảm lạnh thì các ngươi gánh vác nổi không!"
Tiểu hòa thượng tuổi còn nhỏ chưa gặp quan quân bao giờ nghe thế lập tức sợ tới sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, một thanh âm tương đối ôn hòa vang lên ngoài cửa: "Dương Thống lĩnh, đừng dọa vị tiểu sư phụ này."
Cảnh Lê lập tức nhận ra đó là giọng của Đặng Thiên Hữu.
Hồ sen nằm giữa sân, phía trước có một bức tường ngăn cách, không nhìn thấy tình hình ngoài cửa. Cảnh Lê bơi đến gần một chút để nghe được rõ hơn.
Đặng Thiên Hữu giải thích với tiểu hòa thượng: "Tiểu sư phụ đừng trách, ngoài kia đích thực là loan giá của đương kim Thánh thượng. Lần này bệ hạ đến tổ miếu tế tổ, vừa tới gần đây thì đúng lúc trời đổ tuyết, đường sá bị cản trở. Thánh thượng đã sai người đi dọn đường, muốn mượn quý tự một chỗ nghỉ chân."
Hóa ra là như thế.
Từ kinh thành đến tổ miếu phải vượt qua mấy ngọn núi, dù đã tu sửa quan đạo song nhiều nơi vẫn phải trèo đèo lội suối, gặp lúc tuyết rơi gió nổi đường đi rất dễ bị cản trở.
Có điều, tiểu Hoàng đế gặp tuyết ngay gần đây thì cũng trùng hợp ghê nhỉ?
Hơn nữa còn đúng lúc Tần Chiêu đang ở trong chùa...
Cảnh Lê vừa nghĩ vừa nhìn vào đại điện, nam nhân vẫn ngồi yên một chỗ, lẳng lặng thưởng trà, nghe thấy động tĩnh bên ngoài mí mắt cũng chẳng buồn động.
Nhưng lão trụ trì vốn đang trò chuyện với hắn đã nhanh chóng đi ra.
Cảnh Lê vội vàng nấp xuống bên dưới lá sen, chớp mắt đã nghe lão trụ trì khách khí nói: "Hóa ra là Thánh thượng giá lâm. Tiểu tự có chút chậm trễ, mong bệ hạ cùng mấy vị đại nhân lượng thứ..."
Đương kim Thánh thượng đại giá quang lâm, dĩ nhiên không ai dám cản. Có điều xe ngựa không thể đi qua cổng chùa, cả đám cưỡi ngựa ngồi xe ngoài cửa chỉ có thể xuống đi bộ.
Lão trụ trì quy củ đón người vào cửa, cá chép nhỏ ghé vào thành ao, tò mò nhìn ngó xung quanh.
Cuối cùng cũng gặp được vị tiểu Hoàng đế trong lời đồn.
Từ khi nghe thấy quan hệ giữa hai người từ miệng Tần Chiêu, cậu vẫn luôn chờ mong ngày này. Cậu thật muốn xem cái vị Hoàng đế được Tần Chiêu một tay dạy dỗ kia đến tột cùng có dáng vẻ thế nào.
Cá chép nhỏ không thèm ẩn nấp nữa, cố sức ngẩng đầu nhìn lên từ trong nước, chỉ lo bản thân bỏ lỡ cơ hội.
Xuất hiện trước mắt cậu đầu tiên là mấy gã thị vệ đeo đao.
Sau đó là một người trẻ tuổi mặc áo gấm màu đen, tóc dài đội phát quan.
Người trẻ tuổi hoàn toàn không có thần sắc của người bệnh, bị một đám người vây quanh, hoàn toàn khác với hình tượng Hoàng đế trong suy nghĩ của Cảnh Lê.
Tiểu Hoàng đế năm nay mới hai mươi ba, ngũ quan tuấn tú, thoạt nhìn ôn hòa vô hại. Khi nghe lão trụ trì giới thiệu tình hình trong chùa y còn tò mò nhìn quanh.
Đứng giữa đám người kia chẳng khác nào thỏ trắng nhỏ bị đàn sói dữ vây hãm.
Cảnh Lê: "..."
Khó trách Tần Chiêu không chịu tin tiểu Hoàng đế ra tay với hắn.
Người này vừa thấy đã biết đến gϊếŧ gà cũng không có gan...
Trong đại điện, Tần Chiêu cũng đang nhìn chăm chú vào thân ảnh kia.
Đã sáu năm rồi hắn chưa gặp Kỳ Tuyên, rất nhiều thứ đã thay đổi. Thiếu niên cao lên nhiều, mặc bộ áo đen thêu rồng khiến khuôn mặt trông cũng trưởng thành hơn.
Có điều vẫn khuyết thiếu dáng vẻ của một quân vương.
Đường đường là vua một nước, sao lại không có chút uy nghiêm nào!
Y tưởng mình đang dạo phố chắc?
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, chỉ một lát sau mấy gã thị vệ đeo đao đã bước vào đại điện của chùa.
Liếc mắt một cái liền thấy Tần Chiêu đang ngồi ở đó.
"To gan! Thánh thượng giá lâm, còn không mau tới hành lễ!" Thống lĩnh thị vệ họ Dương cao giọng quát.
Vị Dương Thống lĩnh kỳ thực lớn lên không tệ, thân hình cao lớn cường tráng, chân mày lộ vẻ anh khí bức người. Nhưng dù sao gã cũng chỉ là người luyện võ thô tục, giọng thì lớn, vừa rống một tiếng đã làm chúng tăng hoảng sợ.
Nhưng không thể trách gã.
Mấy thuộc hạ Tần Chiêu dẫn theo đang ở hậu viện cho ngựa ăn, tăng nhân đều đứng trước cửa nghênh đón Thánh thượng, trong đại điện chỉ còn mỗi mình Tần Chiêu khí định thần nhàn ngồi đó, nhìn thật chướng mắt.
"Dương Thống lĩnh bớt giận, đừng quát tháo ầm ĩ." Tiểu Hoàng đế lên tiếng, thái độ vô cùng kiên nhẫn. "Chúng ta đến tránh tuyết, một lát liền đi, không nên quấy rầy khách hành hương khác."
Y vừa mới bước lên thềm đá ngoài đại điện, lực chú ý đều đặt cả trên người Dương Thống lĩnh, bởi vậy chưa để ý người trong điện kia dáng vẻ thế nào.
Dương Thống lĩnh lại không phục: "Bệ hạ, kẻ này dám bất kính với ngài..."
Tần Chiêu nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống bàn nhỏ, chén đụng vào mặt bàn phát ra một tiếng vang nhỏ.
Thanh âm này đúng lúc ngắt lời Dương Thống lĩnh.
Tần Chiêu đứng lên, bước ra ngoài nửa bước. Chính nửa bước chân này cuối cùng đã khiến tiểu Hoàng đế chú ý tới nam nhân ăn mặc giản dị, toàn thân đầy mùi thảo dược này.
Vừa nhìn thoáng qua, huyết sắc trên mặt Kỳ Tuyên đã mất sạch.
Dưới cái nhìn chăm chú của đương kim Thánh thượng, Tần Chiêu vén vạt áo lên, thẳng lưng quỳ xuống.
"Thảo dân tham kiến bệ hạ."
Thanh âm Tần Chiêu trong trẻo, lời nói quanh quẩn trong đại điện trống vắng, tuy nhẹ nhàng song lại phảng phất tràn đầy thâm ý.
Tiểu Hoàng đế không đáp lại.
Sắc mặt y trắng bệch, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cánh môi giật giật nhưng một câu cũng chẳng thể thốt ra.
Tần Chiêu cũng không nói thêm, yên tĩnh cúi đầu quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lẳng lặng chờ đợi.
Không khí trong điện có phần ngưng trọng.
Nhóm văn thần đã theo sát Thánh thượng đi tới trước điện.
Bọn họ gặp tuyết trong sơn cốc cách ngôi chùa này không xa. Gió tuyết đột ngột ập tới cản trở con đường phía trước, đoàn xe đi tới tổ miếu đứt đoạn từ khúc giữa. Đại bộ phận đoàn xe, bao gồm cả phượng liễn của Thái hậu, đã thuận lợi vượt qua sơn cốc, chỉ sót lại đương kim Thánh thượng và đám hộ vệ bên cạnh cùng với mấy vị văn thần đi cuối đội ngũ.
Bây giờ, đám người mắc kẹt đa phần đang ở trong sơn cốc dọn dẹp chướng ngại vật trên đường, chỉ có Dương Thống lĩnh hộ tống Thánh thượng và mấy vị đại nhân tới chùa này tránh tuyết.
Đặng Thiên Hữu đi giữa đám văn thần, liếc mắt một cái liền nhận ra Tần Chiêu đang quỳ gối trước mặt Thánh thượng.
Đây... Đây là làm sao vậy?
Chẳng lẽ hắn ta bị hoa mắt?
Vì kế hoạch đại điển tế tổ này, Đặng Thiên Hữu đã trằn trọc rất nhiều, ngày ngày suy đoán đủ loại vấn đề phát sinh. Thất bại ở quán trà, dọc đường bị tuyết chặn, lòng hắn ta thật ra đã nguội lạnh hơn một nửa, cho rằng kế hoạch lần này gần như đã thất bại rồi.
Nhưng mà ai có thể cho hắn ta biết, vì cớ gì chỉ đến tránh tuyết cũng chó ngáp phải ruồi mà để Thánh thượng gặp được Vương gia hay không?
Đừng nói kế hoạch trước đó của họ không có đoạn này, chỉ e trong thoại bản cũng không dám viết như vậy!
Đặng Thiên Hữu nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, cũng may hiện tại hắn ta cũng không cần phải làm gì. Nhiếp Chính Vương đã sáu năm không xuất hiện tại kinh thành, những triều thần được Nhiếp Chính Vương tuyển chọn năm đó kẻ bị điều nhiệm, người bị xử tử, trong số những người có mặt tại đây chỉ có Đặng Thiên Hữu và Thánh thượng là nhận ra gương mặt này.
Tiểu Hoàng đế gần như đã quên ở đây còn có Đặng Thiên Hữu, y hít một hơi thật sâu, nâng bước tiến về phía trước, lại bởi vì chân mềm mà suýt nữa ngã từ trên thềm đá xuống.
Dương Thống lĩnh tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ được y.
"Trẫm không sao... Không có việc gì..." Thanh âm của tiểu Hoàng đế nghẹn ngào, y nhắm mắt, thấp giọng nói: "Trẫm mệt, trụ trì đưa trẫm tới khách phòng đi."
Hắn không nhìn lại Tần Chiêu, thậm chí không bước vào trong đại điện, trực tiếp vòng qua đại điện đi tới nội viện.
.
Mãi đến giữa trưa gió tuyết trong núi mới dịu đi.
Tần Chiêu đi qua hành lang gấp khúc trong chùa vào nội viện được canh gác nghiêm ngặt, mới đến ngoài sân đã bị ngăn lại.
Vẫn là vị Dương Thống lĩnh kia.
"Sao lại là ngươi?" Dương Thống lĩnh không vui, hỏi. "Thánh thượng đang nghỉ ngơi bên trong, ngươi tới đây làm gì?"
Tần Chiêu đáp: "Thảo dân muốn cầu kiến Thánh thượng."
"Thánh thượng là người ngươi muốn gặp là gặp à?" Dương Thống lĩnh không thể kiên nhẫn nổi. "Cút mau, bằng không ta sẽ coi ngươi như thích khách mà bắt lại!"
Tần Chiêu thong thả nói: "Xin nhờ ngài thông báo một tiếng, tại hạ là Tần Chiêu, Giải nguyên phủ Giang Lăng năm nay, am hiểu y thuật, nghe nói Thánh thượng bệnh nặng mấy tháng, nguyện vì Thánh thượng chẩn trị."
Dương Thống lĩnh không thèm nghe hắn nói, xua tay bảo: "Thánh thượng không muốn gặp ai. Cút!"
Gã vừa dứt lời, cửa gian nhà chính đối diện sân ngoài bỗng nhiên hé mở, một thị tỳ bước ra: "Dương Thống lĩnh, Thánh thượng nói mời vị tiên sinh này vào."
"Cái gì?"
Thị tỳ thân truyền khẩu dụ cũng như mệnh lệnh của Thánh thượng, Thống lĩnh Thị vệ chỉ có thể nghe theo.
Nhưng Dương Thống lĩnh chẳng những không nghe, còn bác bỏ: "Thánh thượng bệnh thể suy yếu, sao có thể tùy tiện gặp người ngoài! Nếu xảy ra chuyện ngươi có gánh nổi không?"
Tần