Chuyển ngữ: Aki
Chỉnh sửa: Sunny, Diên
.
"Khụ khụ!" Phản ứng của Kỳ Tuyên còn lớn hơn Cảnh Lê, đang uống trà xong sặc gần chết, ho mãi không ngừng.
Tần Chiêu vẫn còn giữ được bình tĩnh, đi tới ngồi xuống bên cạnh Cảnh Lê. Tiêu Việt cũng đi theo trở về chỗ cũ, rót thêm một chút trà vào trong ly của Kỳ Tuyên, ghét bỏ: "Tiền đồ..."
Cảnh Lê: "..."
Cảnh Lê cứng cả người ngồi thẳng lưng, Tần Chiêu không nhắc đến chuyện vừa rồi mà chỉ lấy bình trà Tiêu Việt vừa để xuống rót cho mình thêm một ly.
Trong lúc hắn giơ tay lên, Cảnh Lê ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.
... Đã giải quyết rồi sao?
Cảnh Lê lặng lẽ quan sát vẻ mặt của đối phương, nét mặt hắn vẫn như thường, không nhìn ra bất kỳ manh mối nào. Kỳ Tuyên cũng không nhắc lại đề tài vừa rồi, tán gẫu với Tần Chiêu những chuyện mới xảy ra trong kinh.
Sau đó chủ yếu là tiểu Hoàng đế nói, những người khác lẳng lặng nghe.
Tính tình tiểu Hoàng đế không giống với tưởng tượng của Cảnh Lê lắm.
Bên ngoài nhìn như y rất sợ Tần Chiêu và Tiêu Việt, nhưng lúc nói chuyện cùng nhau Cảnh Lê mới thấy y bây giờ còn ung dung thoải mái hơn so với lúc đứng trước thuộc hạ hộ vệ.
Có lẽ là vì y tín nhiệm bọn họ.
Tiêu Việt mời Tần Chiêu đến nhà hắn dùng cơm chiều rồi tranh thủ trước khi trời tối phái xe ngựa đưa hai người về. Bây giờ bọn họ ở xa, một lần đi là mất hai ba canh giờ, muộn quá không tiện đi đêm.
Cảnh Lê ăn hơi no, xe ngựa lắc lư nên không thoải mái nên vùi trong ngực Tần Chiêu để hắn xoa bụng cho.
"Đã bảo ngươi ăn ít chút đi rồi." Tần Chiêu bất đắc dĩ nói.
"Ăn ngon mà." Cảnh Lê lầm bầm.
Cảnh Lê không cảm thấy đây là lỗi của cậu. Ai bảo tiểu Hoàng đế cố ý kêu đầu bếp trong cung tới chứ, tay nghề đấy thường ngày đâu dễ kiếm, không thưởng thức nhiều thêm thì lại chả phí quá.
Tần Chiêu cười khẽ: "Nếu ngươi thích thì cứ nói với tiểu Hoàng đế, để y sai người làm cơm giao đến không phải là được rồi sao?"
Chút chuyện nhỏ này hẳn là Kỳ Tuyên sẽ không từ chối.
"Ngươi nói có lý." Cảnh Lê đồng ý.
Cậu không nói gì nữa, hơi khép mắt tựa đầu vào vai Tần Chiêu, mùi máu tanh lúc trước đã được thay bằng mùi thảo dược quen thuộc.
Cảnh Lê không hỏi Tần Chiêu xử lí tên phản đồ kia ra sao.
Xưa giờ hắn vẫn luôn tự biết cách xử lí sao cho phù hợp nhất, bất kể hắn đưa ra quyết định thế nào thì Cảnh Lê vẫn sẽ chấp nhận và ủng hộ.
Cậu đã luôn tin hắn như thế kể từ lần gặp đầu tiên ở thôn Lâm Khê.
Mặt trời ngả về tây, đang độ xuân đến nên hai bên đường núi nở đầy hoa dại, hương hoa tràn vào trong xe ngựa.
Cảnh Lê ngửi mùi hoa kia, bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Mùa xuân đến rồi."
"Đúng vậy, mùa xuân đến rồi."
"... Năm nay ngươi không đi thi Hội thật à?" Cảnh Lê vẫn muốn hỏi lại.
Thi Hội được tổ chức vào tháng hai, cũng sắp đến hạn báo danh dự thi.
Cảnh Lê nhìn ra được hắn vẫn chưa yên tâm với tiểu Hoàng đế. Thái Hậu rơi đài nhưng thế lực đằng sau bà thì không dễ loại bỏ như thế, Tiêu Việt thì lại am hiểu hành binh đánh giặc hơn là quản chuyện triều chính, giờ là lúc tiểu Hoàng đế đang thiếu người tài bên cạnh nhất.
"Nếu ngươi không muốn lấy lại thân phận Vinh Thân vương thì vẫn có thể giật một danh Trạng nguyên mà." Cảnh Lê nói.
Tần Chiêu rũ mắt nhìn y: "Ngươi muốn ta trở lại quan trường thật à?"
"Ta hy vọng ngươi có thể làm chuyện mà ngươi muốn." Cảnh Lê vươn tay nghịch lọn tóc xõa xuống của Tần Chiêu, nhìn thẳng vào hắn, "Lần trước ngươi nói ngươi đưa ra quyết định này là vì bản thân, nhưng mà ta vẫn muốn hỏi một câu, buông bỏ cơ hội thăng quan vào triều rồi về quê trồng rau nuôi gà sống an nhàn, ngươi có vui vẻ mà sống thật không?"
Tần Chiêu trầm mặc.
"Ta biết mà." Cảnh Lê tròn mắt nhìn, "Ngươi từng nói lúc trước đồng ý làm Nhiếp chính vương là do bị cám dỗ bởi quyền thế, nhưng mà ta lại thấy không phải như vậy. Ngươi tài hoa như thế, lại có hoài bão, vậy thì ngươi nên đứng ở nơi có thể thể hiện bản thân, được vạn người kính ngưỡng mới phải. Làm chuyện mình thích không thể gọi là sa vào quyền lực được."
"Nhưng ta..."
"Ngươi sợ ta lo lắng đúng không?" Cảnh Lê nói, "Tất nhiên ta sẽ lo lắng cho ngươi, thế nên ta có yêu cầu, ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt, không được để mình bận tới mức không màng ăn uống như trước kia, nếu không ta sẽ ầm ĩ với ngươi, giận dỗi với ngươi."
"... Ngươi cười cái gì chứ?"
Tần Chiêu nhìn qua chỗ khác, tà dương chiếu xuống khuôn mặt vương nét cười nhàn nhạt trông vô cùng tuấn mỹ.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi rất đáng yêu."
Cảnh Lê: "Ngươi cảm thấy ta ngốc chứ gì?"
Tần Chiêu: "Ta không nói thế."
Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng.
Tần Chiêu thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Dẫu có ra sao thì năm nay ta cũng sẽ không tham gia thi hội. Khó lắm mới trút bớt được một nỗi lo, ta sẽ chuyên tâm nghỉ ngơi cho thật tốt."
Cảnh Lê gật đầu: "Cũng được, chờ ngươi khỏe hơn rồi bàn tiếp cũng không muộn."
Thi Hội ba năm tổ chức một lần, mặc dù bỏ qua lần này có chút đáng tiếc nhưng sức khỏe của Tần Chiêu mới là quan trọng nhất. Thực tế thì nếu hắn muốn quay lại làm quan không chỉ có mỗi con đường khoa cử.
Cảnh Lê nghĩ tới đây thì cũng không thấy tiếc nữa.
"Oa!" Cá con vốn đang yên lặng ngồi hóng bên cửa sổ chợt kêu lên.
Đương nhiên là bé không nghe rõ hai vị phụ thân đang nói chuyện gì, cũng không có hứng thú nên chỉ chuyên tâm nhìn ngó cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Vừa hay lúc này xe ngựa quẹo qua sơn đạo, giữa những dãy núi xa xa là tầng tầng mây mù lượn quanh, khúc xạ ra ánh sáng màu vàng kim.
Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn theo, nắng vàng phủ lên đôi mắt đẹp trông càng thêm dịu dàng.
Cậu còn chưa kịp thưởng thức cảnh đẹp trước mắt thì đã bị ai đó cản lại.
Tần Chiêu cúi đầu xuống hôn lên môi cậu.
"A!" Cảnh Lê giật thốt, nhịn không được mà kêu lên.
Cá con ở ngay bên cạnh đấy!
Vì không muốn gây ảnh hưởng xấu tới con nên Cảnh Lê cấm tiệt không cho Tần Chiêu cư xử quá mức thân mật với cậu trước mặt con, ấy mà xem này, hắn đang làm gì đây?
Cảnh Lê sợ bị cá con trông thấy nên không dám phát ra âm thanh gì, theo bản năng vươn tay nắm lấy vạt áo Tần Chiêu lại bị người nọ nắm lấy, lặng lẽ kéo dài nụ hôn sâu hơn.
Cá con bị cảnh đẹp thu hút hết sự chú ý nên hoàn toàn không biết sau lưng đang xảy ra chuyện gì.
Kết thúc nụ hôn dài, Tần Chiêu hơi ngẩng đầu lên, đoạn hôn nhẹ thêm một cái nữa lên đôi môi bị hôn đến đỏ hồng của Cảnh Lê rồi cố ý nhỏ giọng hỏi: "Giận à?"
"..." Cảnh Lê không muốn để ý đến hắn, nói: "Thế mà nói chưa trêu chọc ta bao giờ, thì ra là ta nhìn nhầm người."
"Nói tới chuyện này ấy à..." Tần Chiêu vuốt ve tóc Cảnh Lê, để tóc hai người quấn vào nhau, "Lúc gặp tiểu Hoàng đế ngươi gọi ta thế nào nhỉ? Gọi lại một tiếng cho ta nghe đi."
Cảnh Lê nghiêng đầu tránh đi thì bị hắn nắm cằm giữ lại hôn nhẹ lên khóe môi.
"Đừng làm rộn, bị con thấy bây giờ!" Cảnh Lê muốn ngồi dậy cho đàng hoàng lại bị Tần Chiêu giữ chặt trong lòng không thể động đậy.
Tần Chiêu: "Gọi một tiếng đi rồi ta sẽ tha cho ngươi."
"..."
Bình thường Cảnh Lê không gọi hắn như thế, bên nhau sớm chiều nhiều năm đã vơi bớt độ sến sẩm rồi.
Không biết hôm nay Tần Chiêu uống lộn thuốc gì nữa.
Gò má Cảnh Lê nóng bừng, thấy Tần Chiêu chuẩn bị hôn thêm cái nữa thì cắn răng nói: "Đừng, phu, phu quân..."
Tần Chiêu lập tức được voi đòi tiên: "Không nghe rõ."
Cảnh Lê giận quá quên mất phải nhỏ giọng, gằn từng chữ: "Phu! Quân!"
Cá con bị giọng nói của cậu làm cho hoảng hồn quay đầu lại. Bé con không hiểu gì tròn mắt nhìn xem hai người cha đang làm gì.
Đoạn, bé cau mày nói: "Không được cãi nhau!"
Cảnh Lê: "..."
Cũng may nó không hiểu hai tiếng phu quân nghĩa là gì.
Cảnh Lê nhân cơ hội tránh khỏi vòng tay Tần Chiêu, dụ dành nó: "Bọn ta không cãi nhau đâu, thật đó."
"Ừm." Cá con gật đầu hài lòng rồi tiếp tục