Chuyển ngữ: Long
C
hỉnh sửa: Sắc
.
Động tác của Cảnh Lê nhanh nhẹn, đánh một hồi vẫn chưa bõ tức, đuôi cá vung nhanh tát liên tiếp vài cái vào mặt Trần Ngạn An.
Nước bắn đầy mặt Trần Ngạn An đến nỗi hắn không thể mở mắt ra nhìn xem thứ gì đang đánh mình. Chỉ nghe thấy một tiếng tõm, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần thì mặt nước trước mặt đã bình lặng trở lại, đến nửa cái bóng cũng không nhìn thấy.
"Ngươi, ngươi có nhìn thấy không, vừa rồi là cái gì?!"
Chỗ bị đánh trên mặt vẫn còn nóng rát, Trần Ngạn An rất hoảng sợ, bị dọa cả người run cầm cập. Tần Chiêu bất lực xoa xoa ấn đường, vươn tay ra: "Lên trước đã."
Trần Ngạn An không dám tiếp tục ở trong nước, vội vàng nắm chặt tay Tần Chiêu leo lên bờ, thân hình béo lùn cố gắng trốn sau lưng Tần Chiêu: "Vừa rồi ngươi có nhìn rõ không, rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy?!"
"Không có." Tần Chiêu liếc mắt nhìn đuôi cá đỏ tươi lóe lên bên cạnh đá ngầm, mặt không đổi sắc nói dối, "Ta bị dọa sợ, không nhìn rõ."
Trần Ngạn An nhìn y như gặp quỷ.
Người này có chút dáng vẻ nào bị dọa sợ sao?!!
Nhưng bây giờ hắn cũng không để ý được nhiều như vậy, Trần Ngạn An cả người ướt nhẹp, run rẩy: "Không, không lẽ là quỷ nước, ta nghe nói có loại quỷ nước sẽ biến thành mỹ nữ câu dẫn người xuống nước, vĩnh viễn không thoát được. Không phải là ta bị quỷ nhắm tới rồi chứ?!"
Tần Chiêu: "..."
Trần Ngạn An không chú ý đến sắc mặt khó lòng diễn tả nổi của Tần Chiêu, suy sụp nói: "Ngươi đã từng chép kinh phật, mau dạy ta phải làm thế nào bây giờ!"
"..." Tần Chiêu dùng sức gỡ bàn tay Trần Ngạn An đang nắm chặt lấy cánh tay mình, bình tĩnh nói: "Về nhà ăn chay bảy ngày, mỗi sáng tụng kinh một giờ, đi đi."
"Cái này... cái này có tác dụng sao?" Trần Ngạn An bán tín bán nghi, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của người đối diện mới nói, "Ta tin ngươi một lần, ngươi đừng có lừa ta. Nếu như ta bị quỷ nước bắt đi, người đầu tiên không bỏ qua chính là ngươi!"
Hắn run rẩy nói xong liền vội vàng chạy đi.
Tần Chiêu đứng lặng im một lúc mới nói: "Người cũng đi rồi, còn không ra sao?"
Cá chép nhỏ bơi ra từ sau đá ngầm.
Cậu nổi lên trên mặt nước, đuôi nhỏ vểnh cao, nghểnh đầu nhìn Tần Chiêu.
Trên môi Tần Chiêu hiện lên ý cười: "Sao nào, còn đợi ta khen ngươi?"
Cảnh Lê đắc ý vẫy đuôi.
Cậu vốn dĩ cũng không muốn như vậy, nhưng ai bảo người vừa rồi nói chuyện quá đáng ghét. Tần Chiêu tính tình quá tốt, như vậy cũng không tức giận, nên mới bị những người này bắt nạt.
Tần Chiêu có thể nhịn, nhưng cậu không muốn.
Tần Chiêu cong eo, đưa tay vào trong nước, cá chép nhỏ ngoan ngoãn cọ cọ ngón tay hắn.
"Cơ thể không lớn, nhưng tính tình lại không nhỏ." Tần Chiêu thuận thế xoa đầu cậu, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Không cần cảm ơn.
Cảnh Lê lắc lắc vây cá về phía hắn.
"Chỉ có điều..." Tần Chiêu ngập ngừng, do dự một chút mới nói, "Dọa cậu ta chút là được rồi, lần sau đừng trêu trọc cậu ta nữa."
Động tác của Cảnh Lê dừng lại, có chút không vui.
Không đánh trả, chẳng lẽ lại để cho tên đó bắt nạt?
Tần Chiêu không giải thích thêm, bỏ thùng gỗ vào trong nước để cá chép nhỏ bơi vào.
Hắn ôm cá chép nhỏ đi về.
"Ngạn An bản chất không xấu, ta và cậu ta chỉ là có chút hiểu lầm." Tần Chiêu chậm rãi nói trên đường trở về.
Cảnh Lê hừ lạnh một tiếng trong lòng, quay lưng về phía Tần Chiêu chìm vào trong nước, đuôi cá không vui vẫy qua vẫy lại.
"Nghe ta nói hết đã." Tần Chiêu nói, "Ba năm trước ta trôi dạt đến đây, là Trần Ngạn An cứu ta từ trong nước lên. Thiếu niên đó có ân cứu mạng với ta."
Cảnh Lê ngớ ra.
Tần Chiêu: "Lúc đó ta ốm nặng nằm liệt giường, may nhờ có nhà họ Trần cưu mang chăm sóc. Sau này còn cho ta thuê căn nhà cũ, ta mới có thể ở lại trong thôn."
Hóa ra là như vậy.
Nhưng sao bây giờ lại...
"Bọn họ có thể cưu mang một người xa lạ không rõ thân phận, vốn đã là một việc thiện hết sức to lớn." Tần Chiêu nói, "Việc thiện có thể làm một lúc, nhưng không thể đòi hỏi cả đời. Chuyện này cuối cùng là do ta sai."
Gia cảnh nhà họ Trần trong thôn Lâm Khê khá tốt, nhưng không thể so sánh với hộ lớn ở trấn trên. Họ cho Tần Chiêu thuê lại căn nhà cũ với giá thấp hơn rất nhiều giá thị trường, đây là sự giúp đỡ lớn cho Tần Chiêu, đồng thời cũng vô hình trung làm tổn lại đến lợi ích của chính họ.
Trên đời này, người người đều sống không dễ dàng, mỗi người đều có những khó khăn riêng, ai lại nguyện ý giúp đỡ một người xa lạ lai lịch không rõ ràng mãi chứ?
Cảnh Lê hiểu rõ ý trong lời nói của Tần Chiêu, an tĩnh lại dưới nước.
Tần Chiêu nhận thấy ánh mắt của cá chép nhỏ, cười nhẹ: "Đời người không thể việc gì cũng suôn sẻ được, ta không cảm thấy xấu hổ khi cầu cứu người khác. Có người sẵn lòng đối xử tử tế với ta, ta rất biết ơn, sau này nhất định sẽ báo đáp, nhưng nếu như không sẵn lòng, càng không thể trách móc gì, ta sẽ không ép buộc."
"Sao có thể coi việc thiện của người khác là điều đương nhiên được."
Khi hắn nói những lời này giọng điều rất bình ổn, Cảnh Lê nhìn hắn qua làn nước, khuôn mặt đẹp đẽ dưới ánh mặt trời tái nhợt như không có chút máu nào.
Cảnh Lê không ngờ tới, suy nghĩ của Tần Chiêu lại thấu đáo như vậy.
Cậu đã từng cho rằng Tần Chiêu bản chất lạnh nhạt, không quan tâm đến cách nghĩ của người khác, nhưng sự thật đã chứng minh ngược lại.
Thật ra hắn rõ hơn bất cứ ai khác.
Trên đời này có thể có bao nhiêu người thực sự không quan tâm thiệt hơn, đứng trên vị trí của người khác mà suy nghĩ, nếu như Cảnh Lê lưu lạc đến mức này, trong lòng hẳn cũng không thể không có chút khúc mắc nào.
Nhưng Tần Chiêu làm được.
Sự nhẫn nhịn của hắn không phải là nhân nhượng tránh phiền hà, càng không phải là nhút nhát sợ sệt, trong cơ thể ốm yếu bệnh tật này cất giấu một tâm lý mạnh mẽ và đạo lý làm người mà người khác khó lòng tưởng tượng được.
"Về phần Ngạn An..." Trên mặt Tần Chiêu hiện ra một tia bất lực, nhẹ giọng nói, "Ta cũng là gần đây mới biết, phòng cũ nơi ta đang ở, vốn dĩ là bà nội Trần chuẩn bị cho cậu ta đọc sách."
Cá chép nhỏ bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Trần Ngạn An dù sao vẫn còn là một thiếu niên, vui giận đều thể hiện rõ trên mặt.
Ba năm trước cứu Tần Chiêu là do bản tính thiện lương, nhưng người sau khi được cứu lại chiếm phòng ở của mình, còn ở những ba năm, đổi lại là ai khác đều sẽ tức giận.
Cậu ta không chịu nói thẳng, ôm hết mọi chuyện trong lòng, dẫn đến khúc mắc với Tần Chiêu càng ngày càng trầm trọng.
Điều này... điều này thực sự là một sự hiểu lầm.
Tần Chiêu nói: "Chuyện này ta cũng mới biết không lâu, nhưng lúc đó bệnh quá nặng, cho dù có biết cũng không có sức lực để dọn ra khỏi phòng. Nhưng nếu bây giờ đi giải thích những điều này với Ngạn An, lại có chút..."
Được lời còn khoe mẽ.
Cảnh Lê nghĩ trong lòng, nếu như đổi lại là cậu, có lẽ còn tức giận hơn.
Tần Chiêu: "Ta biết ngươi có thể hiểu, bản tính cậu ta không xấu, chỉ là nói năng có hơi khó nghe. Sau này nhịn được thì nhịn, nhường cậu ta chút."
Cảnh Lê hơi không tình nguyện, phun bong bóng dưới nước.
Cho dù Trần Ngạn An và người nhà họ Trần có ân với Tần Chiêu, nhưng đó cũng không phải là lý do để cậu ta nói năng lỗ mãng, sỉ nhục Tần Chiêu.
Hiện giờ cậu chỉ là một con cá, sao phải nghĩ mọi chuyện thông suốt như vậy.
Bắt nạt Tần Chiêu là không được.
Tên mập bị đánh là xứng đáng.
Tần Chiêu tất nhiên không biết suy nghĩ nghĩ của cậu, ôm Cảnh Lê về đến nhà, quét mắt một vòng nhìn xung quanh, chậm rãi thở dài.
"Bây giờ... nên làm thế nào cho tốt đây."
Vài ngày sau, Tần Chiêu trở nên bận rộn.
Ban ngày thời tiết tốt thì vào núi hái một ít thảo dược, cũng may trước đó hiệu thuốc đã đồng ý tăng giá, sau này thu nhập sẽ khả quan hơn, những thời gian khác thì ở trong nhà tiếp tục sửa lại mấy cuốn sách đang làm.
Chỉ là Tần Chiêu không thể ngừng thuốc, cho nên muốn đạt được mục tiêu của bọn họ vẫn không dễ dàng.
Buổi tối hôm nay, Tần Chiêu ngồi bên cửa phân loại những thảo dược hái được mấy ngày nay.
Đây là công viêc rất tỉ mỉ, trước tiên phải loại bỏ đất thừa, sau đó lại loại bỏ những phần không dùng được hoặc hư hỏng trong lúc hái, cuối cùng lại chia chúng thành các loại, thuốc có thể dùng trực tiếp phân thành một loại, thuốc cần phơi hay sao khô lại phân thành một loại, dùng dây mây buộc lại.
Cảnh Lê rốt cuộc cũng hiểu tại sao hiệu thuốc lại đồng ý tăng giá cho Tần Chiêu.
Những nông dân bình thường sẽ không xử lý thảo dược tỉ mỉ như này, đối với những nông dân cục mịch, họ chỉ cần nhận biết được những thảo dược mà đại phu cần là được, còn sau khi hái về phải xử lý như nào, chỗ nào dùng được chỗ nào không, đã có dược đồng thực hiện phân loại chọn lựa.
Người này... hiểu biết nhiều ghê.
Hoàng hôn đằng xa như ánh lửa, chiếu lên gò má của Tần Chiêu, như nhuộm lên một tầng ánh sáng ấm áp.
Đôi tay thật đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, hiển nhiên đây không phải là đôi tay lao động nặng nhọc, nhưng cũng không gầy yếu như những người đọc sách bình thường.
Tiếc rằng không có huyết sắc, nhìn nhợt nhạt gần như trong suốt.
Thùng gỗ nhỏ đặt cạnh chân, Cảnh Lê ngẩng đầu yên lặng nhìn y trong nước, có chút lo lắng.
Người này đã mấy ngày không nghỉ ngơi tốt, cơ thể chịu được sao?
Tần Chiêu bỏ bó thuốc bắc cuối cùng vào trong giỏ, ôm Cảnh Lê vào nhà: "Bây giờ ta phải đi sang thôn bên đưa thuốc, trở về sẽ cho ngươi ăn, ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé."
Cá chép nhỏ nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Vị đại phu ở thôn bên cứ mỗi nửa tháng lại cử đồ đệ đến lấy thuốc, bây giờ chưa đến lúc, muốn bán thuốc chỉ có thể tự đi