Chuyển ngữ: Long
Chỉnh sửa: Sắc
Tần Chiêu hồi lâu không trả lời, Cảnh Lê nhíu mày tiếp tục đọc chữ: "Đây là mật trong bí mật sao? Vậy chữ này là..."
"Là Vi." Tần Chiêu rút quyển sách từ tay cậu, mặt không đổi sắc nói dối, "Đây là sách tham khảo cho cuộc thi hội mùa xuân, hầu hết ghi chép bên trong đều là quy tắc và phương pháp ứng xử, ngươi không cần đọc quyển này."
"Hóa ra chữ "Vi" viết như thế, vậy ta không đọc cái này, nghe chán quá."
Cảnh Lê không hề nghi ngờ, cũng không nhìn quyển sách trong tay Tần Chiêu, quay đầu đi: "Ta đọc Luận Ngữ được không? Ta vẫn còn nhớ vài câu..."
Cậu vừa nói vừa bắt đầu tìm kiếm trên giá sách.
Tần Chiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi mua quyển sách này về, hắn vẫn chưa có thời gian và cơ hội để đọc, chỉ tùy tiện đặt trên giá sách, không ngờ lại bị cá nhỏ tìm thấy.
May mắn trong Thiên Tự Văn không có chữ "Khuê", cũng không có chữ "Vi".
Ít hơn một nét, nghĩa lại khác biệt rất nhiều.
*Khuê 闺 trong khuê phòng, Vi 闱 trong trường thi.
Cảnh Lê học thuộc Thiên Tự Văn cũng không phí công, rất nhanh đã tìm được quyển Luận Ngữ giữa đống sách. Tần Chiêu nhét quyển sách viết chuyện xấu đỏ mặt kia vào góc trong cùng của giá sách, dẫn cậu trở lại trước bàn.
Như thường lệ, trước tiên Tần Chiêu sẽ đọc một lượt cho Cảnh Lê, sau đó dạy cậu từng câu từng chữ một.
Cùng tiếng mưa rơi ngoài phòng, tiếng đọc sách của Tần Chiêu chậm rãi truyền đến, giọng nói trầm nhẹ: "... Vi chính dĩ đức, thí như bắc thần, cư kì sở, nhi chúng tinh củng chi."
*Khổng tử nói: "(Vua nhà Chu) dùng đạo đức giáo hóa để trị lý (cai trị, xử lý) chính sự, giống như sao Bắc thần vậy, bản thân ở tại một phương vị cố định, mà các sao khác đều vây xung quanh chuyển động." (Diễn giải câu – Dương Bá Tuấn)
Đọc đến đây, hắn hơi dừng lại.
– "Vì chính dĩ đức, thí như bắc thần, cư kì sở, nhi chúng tinh củng chi, thử nãi quốc chi căn bản."
– "... Ngươi phải nhớ kỹ, làm quân lấy lễ đãi người, cần chính yêu dân, triều thần tự nhiên sẽ mọi sự trung thành, đây là đạo lý Khổng thánh nhân đã từng nói."
– "A Tuyên..."
Tần Chiêu đột nhiên hoàn hồn, mới chú ý đến Cảnh Lê đang gọi hắn: "Tần Chiêu, ngươi sao vậy?"
"Không, không sao." Sắc mặt Tần Chiêu tái nhợt đến đáng sợ, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, "Ta hình như... nhớ ra một số việc."
Cảnh Lê giật mình: "Ngươi nhớ ra cái gì rồi?"
Tần Chiêu không trả lời.
Hắn nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên cuốn sách, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: "Rất mơ hồ, không nhớ rõ được."
"Nhớ không rõ thì không cần nghĩ nữa, nếu tiếp tục nghĩ nữa sẽ đau đầu." Cảnh Lê rót cho hắn cốc nước, cầm lấy sách trong tay hắn đặt lên bàn, "Đọc đến đây thôi, ta đỡ ngươi nằm xuống một lúc nhé?"
Tần Chiêu liếc nhìn cậu, cười lắc đầu: "Ngươi chính là muốn lười biếng."
"Không phải nhá..." Cảnh Lê nhỏ giọng lẩm bẩm, đỡ Tần Chiếu nằm lên giường.
Tần Chiêu vừa nằm xuống, ngoài sân truyền đến tiếng gõ cửa, nghe có chút mơ hồ không rõ trong tiếng mưa rơi tí tách. Cảnh Lê không để Tần Chiêu đứng đậy, tự mình cầm ô ra mở cửa.
Là trưởng thôn.
Cảnh Lê nói: "Cơ thể Tần Chiêu không thoải mái, đã ngủ rồi, trưởng thôn tìm hắn có việc gì sao?"
"Không có việc gì quan trọng, nếu thân thể hắn không khỏe, vậy ngươi giúp ta chuyển lời cho hắn, không cần đánh thức hắn." Trưởng thôn vẫy vẫy tay nói, "Sáng sớm mai ta sẽ khởi hành đi huyện thành, tới nói với hắn một tiếng."
Cảnh Lê hỏi: "Bản kiến nghị tu sửa bờ đê đã ký xong rồi?"
"Đúng vậy." Trưởng thôn nói, "Trận mưa tối qua rơi xuống, nước dâng lên suýt nữa vượt bờ đê, mấy hộ không chịu nhượng bộ nhìn thấy tình hình như vậy, sáng nay đã đồng ý rồi. Chỉ là hôm nay mưa quá lớn, trời cũng muộn rồi, chỉ đành đợi sáng mai lại xuất phát."
"Làm phiền trưởng thôn." Cảnh Lê nói.
Thật ra tuổi tác ông đã cao, mấy ngày nay bận rộn, nhìn càng tiều tụy hơn so với lúc trước.
Trưởng thôn cười cười: "Làm hết sức mình, nghe theo ý trời, đây là việc ta phải làm."
Trưởng thôn không ở lại lâu, đội mưa rời đi.
Cảnh Lê vẫn cứ nhìn theo tấm lưng hơi còng của ông đến khi biến mất trong màn mưa mới thu hồi ánh mắt, đóng cửa.
Mưa vẫn không nhỏ đi, Cảnh Lê trở lại nhà chính, Tần Chiêu im lặng nằm trên giường, hai mắt khẽ nhắm.
Cảnh Lê nhẹ nhàng đi tới, Tần Chiêu ho khan hai tiếng, hỏi: "Là ai?"
"Ngươi không ngủ à." Cảnh Lê nói, "Là trưởng thôn, ông ấy nói các hộ trong thôn đều đã đồng ý với đề nghị của ngươi. Sáng mai ông ấy sẽ xuất phát đi huyện thành."
Tần Chiêu nhẹ giọng đáp lại.
"Chuyện này ngươi không cần lo lắng thêm nữa, đợi trưởng thôn trở lại tu sửa bờ đê, nhất định có thể bình an trải qua mùa lũ."
"Không dễ dàng như vậy đâu." Giọng nói của Tần Chiêu rất nhẹ, tựa như không còn có chút sức lực nào, "Trưởng thôn xem trọng việc thuyết phục thôn dân hơn, nhưng trên thực tế, sau đấy mới là khó khăn trùng trùng. Bên phía huyện lệnh có đồng ý bỏ nhân lực và vật lực để hỗ trợ thôn Lâm Khê hay không còn chưa biết, nếu như không đồng ý..."
"Đừng lo lắng nhiều như vậy." Cảnh Lê quỳ bên giường, cắt ngang nói, "Trưởng thôn nói làm hết sức mình, nghe theo ý trời, việc có thể làm ngươi đã làm hết sức rồi, về phần ý trời, không phải còn có ta sao?"
Tần Chiêu mở mắt ra, quay đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cuối cùng cũng tin tưởng mình là cá chép gấm rồi?"
"Tin lần cuối." Cảnh Lê nói, "Nếu như ta thật sự có thể mang lại may mắn, vậy ta hy vọng chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, hy vọng năm nay thôn Lâm Khê không bị lũ lụt, hy vọng..."
Cảnh Lê dừng dại, nhìn chằm chằm vẻ mặt Tần Chiêu, nghiêm túc nói: "Hy vọng ngươi mau khỏe lại."
Tần Chiêu dời tầm mắt đi, nhẹ giọng gọi: "Cá nhỏ."
"Ừ?"
Tần Chiêu: "Nếu quá khứ của ta khác với tưởng tượng của ngươi..."
"Khác nhau?" Cảnh Lê chớp chớp mắt, "Khác ở chỗ nào?"
Tần Chiêu rũ mắt xuống, lắc đầu: "Không, không có gì..."
"Ngươi không cần lo lắng cho ta. Ta quen biết là ngươi của hiện tại, không phải ngươi của trước đây, bất kể trước đây ngươi làm gì, vậy cũng đều là việc đã qua. Vả lại..." Cảnh Lê dừng lại, một lúc lâu sau mới lấy hết can đảm nói, "Bất kể trước đây ngươi có như thế nào, ta cũng..."
Mấy chữ cuối cùng cậu nói cực kỳ nhỏ, Cảnh Lê dời mắt, không dám nhìn biểu cảm của đối phương. Nhưng người kia hồi lâu cũng không đáp lại, Cảnh Lê ngẩng đầu nhìn lên, Tần Chiêu đã nhắm mắt lại, hô hấp vững vàng đều đặn.
Cảnh Lê: "..."
Sớm không ngủ, muộn không ngủ, cố tình lại ngủ lúc này.
Đáng ghét!
Cảnh Lê thở dài nặng nề, gối đầu lên cánh tay ghé vào bên giường, một tay khác vươn ra, lặng lẽ nắm lấy bàn tay Tần Chiêu đặt bên người.
Trong phòng yên tĩnh.
Nhưng không ai ngờ rằng, sau khi trưởng thôn trở về lại đổ bệnh.
"... Là cảm lạnh." Tần Chiêu đặt tay trưởng thôn xuống, đứng lên, "Hơn phân nửa là do thời gian gần đây mệt nhọc quá sức, nhiễm phải gió độc. Ta kê đơn, các ngươi tìm người đến chỗ Cát đại phu lấy mấy gói thuốc, dùng vài ngày sẽ không sao."
Người nhà trưởng thôn vây quanh căn phòng, một nam tử trung niên nói: "Được, giờ ta đi một chuyến qua Hòe Hạ thôn luôn."
"Khụ khụ..." Trưởng thôn vẫn còn sốt, nóng đến đỏ da, chật vật ngồi dậy, "Thuốc này bao lâu sẽ có tác dụng, ta còn phải đi huyện thành..."
Tần Chiêu vội vàng đỡ ông: "Ngài như vậy không thích hợp đi xa mệt nhọc, chăm sóc cơ thể khỏe mạnh trước."
"Nhưng, khụ khụ... nhưng hiện giờ không thể trì hoãn được."
Để thuyết phục thôn dân đồng ý tu sửa bờ đê, đã trì hoãn mấy ngày, nếu lại kéo thêm nữa, chỉ sợ không có cách nào tu sửa xong trước mùa lũ đến.
Nếu như vậy là bại trong gang tấc.
Tần Chiêu nói: "Để ta đi."
Trưởng thôn lắc đầu: "Vậy làm sao