Chuyển ngữ: Diên
Chỉnh sửa: Sunny
Kỳ Đông Thảo nằm xen lẫn trong mớ hạt giống Cảnh Lê mua về trồng lên.
Loại hạt giống thập cẩm này phần lớn là do những nông dân chuyên trồng hoa vào núi thu nhặt, chủ yếu là các loài hoa dại, ngay cả người bán cũng không rõ bên trong có những loại hạt giống nào. Hơn nữa gần như mọi người không ai biết Kỳ Đông Thảo, lại càng không biết giá trị của nó, nên cho dù có nhặt được cũng không để ý.
Hẳn là hạt Kỳ Đông Thảo đã bị lẫn vào như thế.
“Nếu miêu tả trong sách là đúng thì đây chính xác là Kỳ Đông Thảo.” Tần Chiêu ngồi xổm xuống bên tường, ngón tay chạm lên phiến lá xám bạc, “Hiện tại nó còn chưa đủ lớn, hai ba ngày nữa mới hái được.”
Người đứng sau hồi lâu không nói chuyện, Tần Chiêu quay đầu nhìn, Cảnh Lê hoảng hốt hỏi: “Ta… Ta lợi hại thế à?”
Tùy tiện mua hạt giống về trồng cũng trồng ra thảo dược hiếm có khó tìm?
Lại nảy mầm đâm chồi đúng lúc này nữa?
Dù Cảnh Lê có hoài nghi thể chất của mình hơn nữa, thì lần này cũng không thể không tin.
Tần Chiêu cười cười.
Hắn kéo Cảnh Lê đứng dậy, quay về nhà chính.
Cảnh Lê: “Làm, làm gì thế?”
“Đi ngủ.” Tần Chiêu nói, “Ngươi đã bao lâu không nghỉ ngơi cho tốt rồi, hiện tại còn sớm, ngủ thêm chút đi.”
“Ồ…”
Cảnh Lê ngoan ngoãn theo Tần Chiêu trở về giường, cởi áo ngoài bò lên giường rồi nằm xuống.
Được một lúc, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng ngồi dậy: “Vậy nghĩa là mấy ngày nay ta chạy lên núi công cốc hả?”
Tần Chiêu: “…”
Cái gọi là phúc vận cá chép đúng là không phải giả, nhưng ngươi vĩnh viễn không đoán được nó sẽ xuất hiện khi nào và xuất hiện ra sao.
Tâm trạng Cảnh Lê như đổ nát.
Tần Chiêu bất đắc dĩ cười cười, ôm người vào trong chăn.
Từ lúc Cảnh Lê về thôn đến bây giờ, đầu tiên là Tần Chiêu đổ bệnh, sau đó lại lên núi tìm thảo dược, tính ra đã thật lâu cậu không nghỉ ngơi tử tế rồi.
Có lẽ là tâm sự trong lòng vơi đi, một giấc này của Cảnh Lê kéo dài tới tận giữa trưa, ngủ đến tận khi bị cảm giác đói bụng đánh thức.
Cảnh Lê mở mắt ra, Tần Chiêu đã không còn ở trên giường.
Cậu lập tức bị dọa tỉnh, vội vàng xuống giường: “Tần Chiêu!”
“Ta ở đây.” Tần Chiêu ngẩng đầu lên từ sách vở, nói: “Tỉnh rồi à?”
Cảnh Lê cau mày: “Sao ngươi lại dậy?”
“…” Tần Chiêu đặt sách xuống, đứng dậy đi tới bên giường, “Ta đã nằm gần hai mươi ngày rồi.”
“Nhưng mà…”
Lời còn chưa nói xong, bụng đã phát ra tiếng ọt ọt.
Cảnh Lê: “…”
Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Chiêu, vô tội chớp chớp mắt.
Ý tứ rất rõ ràng: Cá ngươi nuôi đói bụng.
Tần Chiêu xoa đầu cậu, cười nói: “Đi rửa mặt đi, ta nấu hai bát mì.”
Hơn nửa tháng Tần Chiêu sinh bệnh, ngày ba bữa đều là Cảnh Lê tới phụ trách. Nhưng mà bởi vì trình độ nấu ăn của con cá nào đó chỉ đến nấu cháo, nên hầu hết đồ ăn có được là cậu mang đồ trong nhà hoặc tiền qua hàng xóm trao đổi.
Mặc dù no bụng cũng không thành vấn đề, nhưng hiển nhiên không thể so với đồ ăn Tần Chiêu nấu.
Lâu lắm rồi Cảnh Lê mới được ăn đồ Tần Chiêu nấu, bụng lại đói nên xì xụp húp hết cả nước dùng mới đặt bát xuống, chân thành nói: “Tần Chiêu.”
Tần Chiêu chậm rãi ăn mì, nhẹ nhàng đáp lại: “Sao thế?”
“Trước đây ta không tin có người cái gì cũng biết.” Cảnh Lê thở dài, lại một lần nữa ý thức được sự chênh lệch giữa hai người, “Sao mà ngươi có cái đầu hay thế…”
Tần Chiêu cười: “Ta đâu phải cái gì cũng biết.”
“Hả?”
“Ví dụ như ta đâu biết chăm hoa.”
“Đó là vì ngươi chưa từng học!” Cảnh Lê nói, “Ngươi vừa học là biết ngay.”
Tần Chiêu lắc đầu: “Những việc liên quan đến trồng trọt ta đều không thạo, so ra kém ngươi.”
Dù biết là Tần Chiêu đang an ủi cậu nhưng nghe hắn nói thế Cảnh Lê vẫn rất vui vẻ. Cậu cười ngu, bỗng lại nhớ đến chuyện khác: “Nguy rồi!”
“Lại làm sao nữa?”
Cảnh Lê: “Hôm qua ta hẹn Lý Hồng Vũ gặp nhau ở cổng thôn, quên nói với hắn một câu rồi!”
Tần Chiêu nhìn Cảnh Lê, rũ mắt: “Không cần lo lắng, hắn về rồi.”
Cảnh Lê: “???”
Tần Chiêu nhạt tiếng nói: “Lúc nãy ngươi đang ngủ hắn có tới tìm, ta đã nói chuyện với hắn rồi. Cả mấy vị thôn dân muốn đi cùng cũng ai về nhà nấy rồi.”
Cảnh Lê yên tâm lại: “Vậy là tốt rồi…”
Tần Chiêu nhìn y, nói: “Ngươi lo cho hắn làm gì? Quên mất trước kia hắn làm gì rồi à?”
“Tất nhiên là không, nhưng mấy nay hắn giúp ra ta nhiều lắm, ta…”
Cảnh Lê đang muốn giải thích, bất chợt hiểu ra: “Ngươi… Ngươi ghen à?”
Tần Chiêu buông bát xuống, bình tĩnh nói: “Đúng.”
Cảnh Lê: “…”
Lần đầu tiên thấy có người thừa nhận mình ghen thẳng thắn hùng hồn như thế này.
Tần Chiêu hỏi: “Nhìn ta làm gì?”
“Không có gì, chỉ là…” Cảnh Lê nói, “Chỉ là thấy ngươi không giống thuở ta mới gặp ngươi nữa.”
Tần Chiêu: “Không tốt à?”
“Không không, thế này tốt lắm.”
Tần Chiêu trước kia trầm mặc thanh lãnh, chuyện gì cũng giấu trong lòng, luôn không tin tưởng thế giới bên ngoài. Hắn dựng lên một lớp vỏ bảo vệ thật dày, không ai vượt qua được lớp vỏ ấy, không ai chiếm được sự tín nhiệm của hắn.
Hiện tại lớp vỏ bảo vệ ấy vẫn còn, nhưng hắn đã mở lòng với Cảnh Lê.
Tần Chiêu ăn xong sợi mì cuối cùng, đứng dậy thu dọn bát đũa, bình tĩnh nói: “Sau này sẽ càng khác.”
Cảnh Lê: “?”
Tần Chiêu không giải thích nữa, trực tiếp mang bát đũa ra sau bếp, để lại Cảnh Lê ngồi buồn bực một mình.
Tần Chiêu nói sau này là sau nào?
Ăn cơm trưa xong, Tần Chiêu viết hai lá thư gửi lên huyện thành. Một cho Bùi An, một cho Tiết lão tiên sinh, thông báo cho bọn họ biết đã tìm được Kỳ Đông Thảo.
Hắn viết thư xong thì bọc lại rồi ra khỏi nhà, ngó thấy Cảnh Lê đang ngồi trên ghế trúc trong viện, tay chống cằm nhìn chằm chằm Kỳ Đông Thảo ngẩn người.
Tần Chiêu: “…”
Mặc dù đã tìm được thảo dược, nhưng Cảnh Lê vẫn không thể bớt lo lắng.
Kỳ Đông Thảo bây giờ còn chưa lớn, phải chờ thêm mấy ngày mới có thể làm thuốc. Một ngày chưa thấy nó được phơi khô thành dược liệu, là một ngày Cảnh Lê không tài nào an tâm.
Tần Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới xoa nhẹ đầu y, nói: “Kỳ Đông Thảo sinh trưởng nơi hoang dã, năng lực sinh tồn rất mạnh, ngươi không trông coi nó cũng không sao đâu.”
“Nhưng mà…” Cảnh Lê nhỏ giọng nói, “Chúng ta chỉ có một gốc này thôi…”
Thường những thứ chỉ có duy nhất một cái thì dễ bị mất, truyện xưa toàn viết như thế.
Lỡ đâu thảo dược này có chuyện gì, chẳng phải bọn họ thất bại trong gang tấc ư?
Tần Chiêu không có cách nào, lại hỏi: “Thế ngươi muốn tiếp tục canh ở đây hay cùng ta tới cổng thôn gửi thư?”
“Gửi thư? Gửi cho Tiết đại phu hở?” Cảnh Lê lập tức đứng dậy, “Ta gửi cho.”
Tần Chiêu không đồng ý: “Không sao cả, ta cũng muốn ra ngoài đi dạo một lát.”
Từ lúc về nhà tới giờ đã nhiều ngày, hắn vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, ngay cả cổng nhà cũng không đi ra.
Cảnh Lê có hơi chần chừ: “Thế… Không được đi quá nửa canh giờ.”
Tần Chiêu: “Được, nghe lời ngươi.”
Đầu thôn có dịch trạm, ở đó có thể thuê xe bò lên huyện thành và thôn xóm lân cận, cũng có thể gửi thư ra ngoài.
Nhưng gửi thư thời đại này mất rất lâu mới đến tay người nhận, quãng đường một người đi một ngày thì với thư phải mất khoảng ba ngày.
Cảnh Lê nộp phí gửi thư xong, sờ sờ túi tiền đã xẹp đi kha khá rồi nhét nó vào ngực.
Mấy nay Tần Chiêu không có thời gian đi kiếm tiền.
Vài ngày trước thư viện trên trấn có sai người mang tới một bức thư hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tần Chiêu, có thể chép sách mới được chưa. Nhưng Tần Chiêu khi ấy cả ngày sốt cao không hạ, ngay cả giường cũng không dậy nổi nên chỉ có thể từ chối.
Tính ra thì bọn họ đã mấy tháng không có thu nhập rồi.
Cơ mà chi tiêu thì không giảm chút nào.
Trừ tiền ăn tiền mặc phải dùng, thời gian trước Tần Chiêu bị bệnh, mua thuốc khám bệnh cho hắn cũng tốn không ít tiền.
Nếu không phải lúc về thôn các hộ đều mang tới chút ít đồ tạ lễ, rau quả trong ruộng đã ăn được, chỉ sợ ngay cả ăn uống cũng là vấn đề đáng lo ngại đối với bọn họ.
Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này thì ngay cả tiền mua thuốc cho Tần Chiêu cũng không có.
Cảnh Lê không muốn mấy chuyện này làm phiền Tần Chiêu nên chưa bao giờ nói tình hình thực tế cho hắn biết.
Có điều… Đúng là phải nghĩ ra cách gì kiếm tiền mới được.
Cảnh Lê thầm nghĩ.
Tần Chiêu không hề biết những điều đó, cùng Cảnh Lê gửi thư xong lại dẫn y đi xem con đê mới hoàn thiện một lượt.
Lúc mới về thôn, hắn mới chỉ đứng ở xa nhìn chứ chưa từng đến gần kiểm tra tình hình thi công con đê, hôm nay vừa vặn ra ngoài giải sầu liền đi dọc theo con đê mới sửa dạo xem.
Con đê ngay cạnh cánh đồng thôn Lâm Khê.
Hiện nay đã qua vụ xuân ba tháng, rau quả thôn dân trồng đã lớn, trông ra là một màu xanh bát ngát.
Đi dọc theo đê lên thượng du, nơi cao nhất phía tây là mảnh đất mà Tần Chiêu mướn được.
Mặc dầu Tần Chiêu vẫn luôn bình tĩnh thấy biến không đổi nhưng lúc ngó thấy ruộng nhà mình vẫn không giấu được kinh ngạc.
Hai mảnh ruộng trồng rau cải… Thật tươi tốt.
Trên đường đi Tần Chiêu đã thấy rau quả của nhiều nông hộ phát triển tốt, nhất định sẽ bội thu.
Nhưng khi hắn nhìn thấy rau quả nhà mình mới nhận ra mấy thứ đó không đáng nhắc tới.
Hai mẫu đất nho nhỏ, ngoại trừ bắp ngô còn chưa tới mùa thu hoạch thì những rau củ khác đều xanh um tươi tốt, gần như không thấy chỗ nào trống. Mỗi cây đều cành lá rậm rạp, ngay cả lá cũng to hơn lá của người khác rất nhiều.
Này… Này không phải là trồng cùng một giống rau ư?
“Ta trồng không tệ đúng không?” Cảnh Lê hai ba bước nhảy vào trong ruộng, thuần thục hái hai quả cà tím to dài, “Tối nay ăn cà tím xào nhé?”
Tần Chiêu: “Ừ.”
Cảnh Lê: “Vậy để ta hái thêm chút đậu đũa, làm món đậu đũa hầm.”
Cảnh Lê không ngại bẩn, dùng vạt áo đựng cà tím, lại gian nan đi qua cành lá rậm rạp hái thêm mấy loại khác.
Một tháng bọn họ rời thôn, là thôn trưởng mướn người giúp chăm sóc mảnh ruộng này. Sau khi trở về, việc chăm sóc rơi vào tay Cảnh Lê.
Ban đầu Cảnh Lê chẳng biết trồng rau chăm quả gì, cũng may những ngày qua có không ít thôn dân tới giúp đỡ cậu.
Trong mắt thôn dân, cậu vẫn chỉ là một phu lang song nhi.
Thể lực song nhi không thể so với nam tử bình thường, rất nhiều thôn dân thương hại phu quân cậu không thể làm việc, chỉ có thể để phu lang ra đồng, nên lúc đi làm họ đều tới giúp cậu tưới nước bắt sâu, dạy cậu cách chăm bón ruộng vườn cho tốt.
Qua hơn nửa tháng, Cảnh Lê đã nhuần nhuyễn việc đồng áng.
Nói đến cũng lạ, lúc nhờ vả thôn dân để ý thì hai mảnh ruộng này không khác gì những mảnh ruộng khác, thậm chí còn vì đất không đủ màu mỡ mà rau dưa kém phát triển hơn bình thường.
Nhưng Cảnh Lê vừa về đến thì rau quả trong ruộng phát triển ngày càng sum xuê tươi tốt,