Chuyển ngữ: Diên
Chỉnh sửa: Sunny
Trong nhà ánh nến nhảy nhót, Tần Chiêu nửa ôm nửa kéo Cảnh Lê vào phòng ngủ. .
||||| Truyện đề cử: Cô Dâu Bị Đánh Tráo Của Tổng Tài |||||
Cảnh Lê say đến mức ý thức mơ hồ, vừa tiếp xúc với đệm giường êm ái liền lăn một vòng vào giữa giường.
Phòng ngủ cũng được thay hình đổi dạng.
Màn đỏ bằng lụa treo bên giường, trên giường phủ lên một tấm vải bông cũng màu đỏ, hiển nhiên là trang trí theo đêm động phòng hoa chúc. Những thứ này đều rất đơn giản, nhìn ra được đều là Cảnh Lê tự tay làm, thậm chí còn hơi đơn sơ.
Giá treo bên cạnh có treo hai bộ hỉ phục được may rất tinh tế, chất vải mềm mại, chắc chắn là giá không thấp.
Tần Chiêu vuốt ve bộ hỉ phục, trong lòng ấm áp.
Đồ ngốc ấy... Thì ra là vì chuẩn bị những thứ này.
"Tần Chiêu..." Cảnh Lê lăn qua lăn lại trên giường, nói mớ vài câu: "Đi thả hoa đăng..."
"Còn muốn thả hoa đăng à?" Tần Chiêu lấy khăn lau mặt cho y, nghe mà dở khóc dở cười, "Muốn thả hoa đăng mà còn uống nhiều thế hả?"
"..." Cảnh Lê lầm bầm hai câu, an tĩnh lại.
Tần Chiêu giúp y cởi áo ngoài và vớ giày, đắp kín chăn rồi cúi người hôn lên môi y: "Lên kế hoạch kĩ càng như thế, sao lại không tính tới chuyện ngươi sẽ uống say chứ?"
Hắn hơi ngẩng đầu, cắn một cái lên cánh môi mềm mại của đối phương, thấp giọng nói: "Đúng là đồ ngốc..."
Lo cho cá nhỏ nhà mình xong, Tần Chiêu đi ra sau bếp nấu một bát canh giải rượu mang vào phòng.
Cảnh Lê vẫn ngủ rất ngon như cũ, ngũ quan thanh tú dưới ánh nến nhiễm vài phần ấm áp, không hề có chút phòng bị.
Nhìn đẹp mắt đến phạm quy.
Tần Chiêu hơi dừng lại, kiềm chế một ít xúc động khó nói trào dâng, im lặng hít thở sâu.
"Tiểu Ngư, dậy uống ít canh giải rượu đã." Tần Chiêu đặt bát canh xuống bàn, nhỏ giọng gọi.
Cảnh Lê nhíu mày, không kiên nhẫn đẩy tay hắn ra nhưng Tần Chiêu không hề nhượng bộ.
Rượu hoa quế hắn chưa uống bao giờ nên không biết độ rượu thế nào, nhưng hắn biết tửu lượng của cá nhỏ nhà hắn chẳng tới đâu, nếu cứ thế này mà ngủ thì ngày mai chắc chắn sẽ đau đầu.
Tần Chiêu nhẫn nại cúi người hôn lên môi Cảnh Lê lần nữa. Hắn nhẹ nhàng cắn mở môi y, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại kích thích y. Một lát sau, nỗ lực của hắn cũng có hồi đáp, Cảnh Lê than nhẹ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Tần Chiêu buông y ra, nói: "Uống canh giải rượu đã rồi ngủ tiếp."
Cảnh Lê còn đang mơ hồ, bất giác chạm lên môi mình, không rõ cảm giác tê dại kia là từ đâu tới. Y trợn tròn mắt, ngồi dậy nhào tới trước thì bị Tần Chiêu ôm vào lòng: "Ngươi làm gì thế?"
"Buồn ngủ quá..." Cảnh Lê gối đầu lên vai Tần Chiêu, hàm hồ nói: "Chúng ta đang ở đâu đây, mua hoa đăng chưa?"
Tần Chiêu: "..."
Chỉ biết mỗi hoa đăng.
Tần Chiêu nói: "Mua rồi, nhưng hiện tại chúng ta đang ở nhà."
"Ở nhà?" Cảnh Lê nhắm mắt lại, cứ như đang nói mớ: "Sao lại ở nhà, trong nhà không phải còn..."
Cậu chợt im bặt đi.
Mấy nay cậu bận tới bận lui chuẩn bị cho một việc quan trọng, gần như là đã khắc sâu vào lòng. Nghĩ tới chuyện đó, lí trí lập tức trở về, Cảnh Lê ngồi thẳng người lại, nhìn xung quanh.
"Ta ta ta... Chúng ta sao lại..."
Giường cưới, hỉ phục, màn che, đúng là nhà của cậu và Tần Chiêu.
Cảnh Lê: "..."
Bọn họ về nhà.
Kế hoạch còn chưa kịp thực hiện đã bị chính tay cậu phá rối.
Tần chiêu không để ý Cảnh Lê đang ngẩn ra, bưng bát canh giải rượu tới trước mặt y: "Cứ uống canh trước đã rồi tính tiếp."
Canh vẫn còn nóng, bên trong có sơn tra, gừng và đường, còn có một ít gì đó Cảnh Lê uống không ra hương vị. Canh vừa ngọt vừa chua khiến Cảnh Lê thanh tỉnh hơn chút.
Cậu ngoan ngoãn uống hết bát canh, nhỏ giọng nói: "Tần Chiêu, ta..."
"Tỉnh rồi à?" Nét mặt Tần Chiêu không hiện rõ vui giận, nhận bát từ tay Cảnh Lê, hỏi: "Muốn ngủ tiếp hay là muốn thả hoa đăng?"
Cảnh Lê khó hiểu chớp chớp mắt.
Tần Chiêu chỉ tay lên bàn, trên đó có một chiếc hoa đăng: "Ta có mua về, ngươi có thể thả trong ao."
Đáy ao trong vườn có mạch nước ngầm chảy qua nối liền với dòng suối, để đảm bảo dòng nước luôn lưu động.
Đêm nay chính là mười lăm tháng tám, là ngày mặt trăng sáng nhất trong năm. Khắp nơi đều được ánh trăng chiếu rọi, mặt trăng in bóng trên mặt ao gợn sóng, cây cỏ trong vườn giống như phủ lên một tầng ánh sáng bàng bạc.
Tần Chiêu dắt Cảnh Lê đi ra vườn, lo y vẫn chưa tỉnh rượu nên để y ngồi xuống ghế trúc trong đình rồi mới đi lấy hoa đăng.
Tần Chiêu hỏi: "Ngươi muốn viết tâm nguyện gì lên hoa đăng nào?"
"... Còn phải ước nguyện hả?" Cảnh Lê phản ứng còn chậm, hồi lâu mới cười ngốc ngốc: "Ta là cá chép nha, giờ còn cầu nguyện hoa đăng nữa có phải ước gì được nấy không? Nếu ta ước nhà chúng ta từ nay đại phú đại quý không lo ăn mặc cũng thành thật hả?"
Tần Chiêu nghe thế cũng cười theo: "Chỉ cần ngươi thành tâm cầu nguyện thì nhất định có thể thành thật."
Từ khi hai người quen biết tới giờ, tâm nguyện của Cảnh Lê còn chưa thất bại lần nào.
Cảnh Lê nhìn hắn.
Tần Chiêu nghịch nghịch hoa đăng, dưới ánh trăng không nhìn rõ được khuôn mặt tuấn tú, chỉ thấy được dáng người gầy gò và ánh mắt chưa hề rời khỏi cậu.
Cảnh Lê vươn tay: "Để ta tự viết đi."
Cậu nhận lấy hoa đăng và bút lông, nhất bút nhất họa, chăm chú viết xuống một hàng chữ nhỏ trong hoa đăng: Muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với Tần Chiêu, muốn Tần Chiêu bình an, khỏe mạnh, cả đời thuận lợi.
Tần Chiêu nhìn những gì y viết, nhẹ giọng hỏi: "Không cầu tài vận à?"
Cảnh Lê đáp: "Không quan trọng bằng ngươi."
Tất cả những vật ngoài thân đều không trọng yếu bằng người trước mặt.
Hai người cùng nhau thắp sáng hoa đăng, thả xuống ao. Ngọn đèn độc nhất dập dờn theo sóng nước, ánh nến nhảy nhót theo gió đêm.
Cảnh Lê bị gió thổi cho tỉnh bớt rượu, quay đầu hỏi: "Sao ngươi không mua nhiều hoa đăng chút?"
Ngữ khí cậu có hơi tiếc nuối: "Một chiếc hoa đăng được ước một điều, mua mười cái có phải ước thêm được mười lần không? Làm gì lãng phí cơ hội tốt như thế."
Tần Chiêu: "..."
Ước nguyện mà còn ước theo gói luôn à?
Người bình thường thì có lẽ là không thể, nhưng con cá trước mặt hắn đây là cá chép gấm, không chừng ước được thế thật.
Chỉ là Tần Chiêu hoàn toàn không nghĩ đến mấy cái đó, lúc ấy thấy Cảnh Lê uống say chỉ lo y ở ngoài phải gió cảm lạnh, lại sợ lúc tỉnh lại không thả được hoa đăng mà tiếc nên mới mua đại một cái mang về.
Ai biết đồ ngốc ấy thả một cái còn thấy chưa đã nghiền.
Tần Chiêu không nói tiếp chuyện đó, quay đầu nhìn vào nhà, trông thấy chữ hỉ dán trên tường ngay gian trước qua khe cửa.
Chính sự đêm nay còn chưa có làm đâu.
Tần Chiêu quay lại nhìn Cảnh Lê, nhéo nhéo