Chuyển ngữ: Han
Chỉnh sửa: Sunny
.
Tần Chiêu quả thực muốn đi thử xem sao.
Từ trước đến nay hắn không để phu lang nhà mình phải chịu thiệt thòi trong sinh hoạt, huống chi bây giờ còn phải nuôi con trai. So với những việc lao động tốn sức kia, làm tiên sinh nhà phú quý là lựa chọn tốt hơn cả.
"Nhưng vị Cố tiểu thiếu gia đó có vẻ rất khó đối phó, hắn đã đuổi đi không biết bao nhiêu tiên sinh rồi..." Cảnh Lê vẫn không yên lòng.
Tần Chiêu không để ý điều này chút nào: "Sẽ có cách thôi, yên tâm."
Nhưng mà trong nhà còn có chút việc làm chưa xong, tạm thời không thể thiếu người, vì vậy Tần Chiêu không nóng vội.
Mấy ngày tiếp theo bọn họ ở phủ thành mua đồ dùng, đợi khi những đồ dùng trong nhà đặt làm được đưa đến phủ, liền dựa theo sở thích sắp xếp nhà cửa một phen.
Chiều ngày thứ hai sau khi bố trí lại phủ trạch, Tần Chiêu mới nhắc lại chuyện đó.
Lúc nói chuyện này Cảnh Lê đang đút cho con trai, nghe xong thì ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta đi cùng ngươi nhé."
Cá con ăn xong một miếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cảnh Lê cầm lòng đỏ trứng đã vỡ chậm chạp không đút cho mình, sốt ruột bơi đi bơi lại phía dưới tay cậu.
"Không cần." Tần Chiêu nói, "Nhóc con này không thể tách khỏi người, cũng không thể đi đâu cũng mang theo nó được."
Cảnh Lê: "Sao lại không thể, không phải trước đây ngươi luôn mang ta ra ngoài sao?"
Trước đây lúc Cảnh Lê vẫn chưa thể biến thành người, Tần Chiêu cũng ngày ngày xách cậu đi khắp nơi trong thôn.
Nhớ lại chuyện đã qua, Tần Chiêu bước tới trước mặt Cảnh Lê, cố ý chọn góc độ cá con không nhìn thấy, cúi đầu hôn lên môi cậu: "Còn không phải là sợ cá nhỏ nhà ta ở nhà bị mèo ăn mất sao?"
Cá con ở trong nước nhảy lên thật cao.
Cảnh Lê hoàn toàn không chú ý con trai nhà mình đang làm gì, thậm chí còn thả lòng đỏ trứng gà đang đút vào trong bát, đưa tay lên sửa y phục cho Tần Chiêu: "Biết rồi, ta ở nhà với con trai ngươi."
"Ngoan." Tần Chiêu lại nói, "Lát nữa muốn ăn gì, ta đi mua về."
"Chỉ cần là ngươi làm thì gì đều được."
Tần Chiêu: "Được."
Cá nhỏ nhà hắn ngày càng ngày dễ nuôi rồi.
Hai vị phụ thân cuối cùng cũng ngọt ngào sến sẩm xong trước khi con trai nhà mình gấp đến độ nhảy ra khỏi hồ cá, Tần Chiêu xoay người ra ngoài, Cảnh Lê tiếp tục đút đồ ăn cho con trai.
"Biết rồi, đút cho con ngay đây."
Cảnh Lê vung hai viên lòng đỏ trứng cho nó, lắc đầu than thở: "Tham ăn như vậy, cũng không biết giống ai."
Con trai: "..."
.
Tần Chiêu không đến thẳng Cố phủ mà đi đến một nơi khác.
"Nơi này là phủ học của Giang Lăng, xin hỏi ngài tìm ai?" Ngoài cửa lớn phủ học, một thiếu niên cản hắn lại.
Tần Chiêu khom lưng thi lễ với người nọ, lấy một phong thư từ trong ngực ra: "Tại hạ là nhân sĩ thôn Lâm Khê, đến tìm trợ giảng họ Diệp, đây là thư trưởng thôn gửi cho trợ giảng Diệp."
Thiếu niên nhận phong thư, gật đầu: "Ngài đợi một chút."
Người nọ xoay người đi vào phủ học, trong chốc lát đã mang lời nhắn ra: "Trợ giảng Diệp đang ở thư phòng giải đáp nghi vấn, ngài đi theo ta."
Thiếu niên dẫn Tần Chiêu đi vào.
Phủ học Giang Lăng cũng coi là số một trong 12 châu, nguyên nhân là vì Tri phủ Giang Lăng coi trọng giáo dục, phủ học xây dựng rất lớn, Tần Chiêu đi theo thiếu niên qua mấy giảng đường ở tiền viện và hành lang khúc khuỷu thật dài, rồi mới đến một viện nhỏ tương đối yên tĩnh.
Vừa mới đi qua cửa thùy hoa*, liền nghe thấy những tiếng tranh luận: "Học trò cho rằng lời của Lý huynh không thích hợp, mặc dù ý câu này có thể giải thích, nhưng luận ý nghĩa sâu xa..."
*Cửa thùy hoa: Mọi người có thể để tham khảo thêm.
Thiếu niên dẫn Tần Chiêu đi đến dưới thềm, nói: "Ngài đợi ở đây một lát, học trò phải quay về rồi."
Tần Chiêu: "Đa tạ."
Cửa thư phòng đang mở, Tần Chiêu đứng dưới thềm, nghe rõ tranh luận bên trong.
Trong phòng nọ, hai vị học trò chẳng qua là đang tranh luận tác phẩm kinh điển, những nội dung này ngay cả học giả vương triều này cũng không có nhận định gì, dĩ nhiên không phải chuyện bọn họ có thể kết luận sau một trận tranh luận.
Quả nhiên, Tần Chiêu yên tĩnh nghe một lát thì nghe thấy bên trong có một vị lão giả khác ung dung nói: "Lời các ngươi nói đều có lý, ở đây tranh luận cũng vô dụng, trở về làm một bài văn cho ta, đi đi."
"Vâng, tiên sinh."
Nói xong, hai nam thanh niên hai mươi tuổi từ trong phòng đi ra.
Sau đó, một vị lão giả tuổi đã hơn năm mươi cũng bước ra khỏi phòng.
"Ngươi chính là Tần Chiêu?" Lão giả hỏi.
Tần Chiêu thi lễ với lão giả: "Diệp tiên sinh."
Trợ giảng Diệp quan sát hắn từ trên xuống dưới trong chốc lát, cười nói: "Ta biết ngươi. Lúc trước tiên sinh đi tham dự chấm bài thi phủ, trở về đã nói kỳ thi Phủ năm nay có bài văn cực tốt, Tri phủ đại nhân vui mừng, định ra án thủ ngay tại chỗ."
"Bài văn kia ta đã đọc rồi, quả thực làm người ta không theo kịp."
Tần Chiêu: "Tiên sinh quá khen."
Mặt mũi lão giả ôn hòa, không có chút tự cao nào, dẫn Tần Chiêu tiến vào thư phòng, còn rót trà cho hắn: "Ta với trưởng thôn các ngươi qua lại mười mấy năm, trong thư ông ấy nói ta hãy quan tâm ngươi nhiều. Nhưng mà có điều ta phải nói, bằng tên tuổi song án thủ của ngươi, có thể thu ngươi làm học trò chỉ dạy, cầu còn không được, cần ta quan tâm chỗ nào chứ?"
Yêu cầu nhập học của phủ học Giang Lăng vô cùng nghiêm khắc, đậu thi Phủ vẫn không đủ, thành tích nhất định phải xuất sắc, phẩm hạnh đoan chính, có danh tiếng nhất định. Cho nên học trò tới tìm quan hệ đi cửa sau cũng không ít.
Nhưng mà cho dù thông qua quan hệ để có tên trong danh sách thì vẫn phải trải qua khảo hạch nhập học, sàng lọc vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng Tần Chiêu lắc đầu: "Tại hạ cũng không phải là vì vào phủ học."
Trợ giảng Diệp hỏi: "Vậy ngươi tới đây..."
Tần Chiêu nói: "Tại hạ nghe nói Cố phủ tuyển tiên sinh trong phủ học."
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt trợ giảng Diệp hoàn toàn biến mất: "Ngươi nói Cố gia buôn bán vải vóc kia? Đúng là có chuyện ấy."
Dường như ông thấy rất giận dữ với chuyện này, lạnh nhạt nói: "Trước đây quả thực chúng ta đã chọn mấy học trò cho bọn họ, nhưng chưa được mấy ngày đã bị đuổi về, còn chịu không ít chèn ép. Tiểu thiếu gia nhà họ không quan tâm đọc sách, nếu không phải quan hệ của Cố gia và Tri phủ đại nhân tốt, phủ học cần gì phải để ý bọn họ?"
"Ngươi hỏi cái này làm cái gì, không phải ngươi..."
Tần Chiêu: "Không biết Diệp tiên sinh có thể giới thiệu tại hạ không?"
Yêu cầu trên thông báo của Cố gia đã từ cử nhân hạ xuống tú tài, hoặc học trò có thành tích xuất sắc trong phủ học. Nhưng mà điều kiện trước mắt của Tần Chiêu mà nói, hắn còn chưa đạt tới yêu cầu đó.
Vì vậy hắn cần tìm một người trung gian giới thiệu.
"Điều kiện của ngươi so với đại đa số học trò trong phủ học đều tốt hơn, nhưng..." Lão giả ngừng lại một lát, khuyên nhủ nói, "Nếu ngươi muốn tới đó, cũng chẳng phải chuyện tốt gì."
Tần Chiêu nói: "Tại hạ đã suy nghĩ kĩ càng."
Lão giả lại yên lặng trong chốc lát, thở dài nói: "Cũng được, vậy thì thử một chút đi. Đúng lúc chiều nay ta rảnh, vậy thì đi theo ngươi một chuyến."
Trợ giảng Diệp tìm một chiếc xe ngựa, cùng Tần Chiêu đi Cố phủ.
Cố phủ ngay tại đường lớn của phủ thành, trước cửa treo một tấm biển, hai con sư tử đá khí phách đặt ở hai bên cửa, chỉ từ cửa chính phủ trạch đã có thể nhìn ra sự xa hoa.
So với phủ trạch này, quan phủ đối diện cách mấy trăm bước lại có chút mộc mạc.
Xe ngựa dừng ở trước cửa Cố phủ, lập tức có một đứa trẻ giữ cửa chào đón, sau khi thấy rõ người tới, đầu tiên là thi lễ nói: "Diệp tiên sinh, ngài tìm phu nhân nhà ta sao?"
"Đúng vậy." Trợ giảng Diệp nói, "Phu nhân có ở trong phủ không?"
"Có ạ, ngài đợi một lát, ta đi thông báo một tiếng."
Đứa trẻ bước nhanh chạy vào phủ, hai người xuống xe ngựa, Tần Chiêu hỏi: "Phu nhân?"
"Tiên sinh của Cố thiếu gia đều là do Cố phu nhân tự mình chọn." Trợ giảng Diệp nói, "Đừng lo lắng, Cố phu nhân là dòng dõi thư hương, đối xử với người đọc sách chúng ta ôn hòa lễ độ."
Điểm này có thể nhìn ra từ thái độ ôn hòa lễ phép của thư đồng đối với bọn họ.
Nhất định là chủ nhân dạy tốt.
Có thể dạy hạ nhân quy củ như vậy, lại không dạy dỗ được con trai.
Tần Chiêu thở dài trong lòng.
Hắn nhìn về bảng hiệu của Cố phủ ở trên đỉnh đầu, lại hỏi: "Cố lão gia mặc kệ chuyện này sao?"
"Chuyên này thì ngươi không biết rồi, phường vải phải đảm bảo hàng tơ lụa vải vóc tiến cống vào cung trước khi mùa đông bắt đầu, Cố lão gia bận bịu cả ngày, nghe nói mấy hôm trước còn đích thân tới huyện thành xem xét việc sản xuất tơ tằm, làm gì có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ này?" Trợ giảng Diệp giải thích nói.
Tần Chiêu trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt vẫn nhìn bảng hiệu này không rời.
Hắn muốn tới nơi này này không chỉ vì kiếm tiền.
Từ lần trước lúc trông thấy Cố lão gia ở bên ngoài tửu lâu, hắn đã rất muốn tới nơi này xam thử.
Hắn cứ cảm thấy... hình như đã từng quen biết vị Cố lão gia này.
Đứa trẻ giữ cửa nhanh chóng trở lại, dẫn bọn họ vào Cố phủ bằng cửa nhỏ bên cạnh.
Bọn họ đến một gian tiếp khách bên cạnh nhà chính, vừa ngồi xuống lại có nha hoàn đi vào dâng trà.
Ngay cả nha hoàn của Cố phủ cũng vô cùng xinh đẹp, Tần Chiêu làm như không thấy, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Tuy bảo bọn họ tiến vào phủ, nhưng Cố phu nhân lại không lập tức xuất hiện. Tần Chiêu cũng không nóng vội, tự mình thưởng thức trà. Uống xong một ly, nha hoàn lại rót thêm một ly, cho đến khi thêm trà lần thứ ba, nước trà đã lạnh ngắt mới nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
Nha hoàn trong phòng dồn dập cúi đầu hành lễ, đồng thanh nói: "Phu nhân."
Một phụ nhân vận cẩm y hoa phục, dung mạo đẹp đẽ được hai nha hoàn vây quanh vào phòng, nhàn nhạt nói: "Đều lui xuống cả đi."
Nha hoàn:" Vâng."
Trợ giảng Diệp và Tần Chiêu cũng đứng dậy hành lễ với Cố phu nhân.
"Hai vị miễn lễ, ngồi đi." Cố phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, quan sát Tần Chiêu một lượt từ trên xuống dưới, nhìn thấy đối phương phong thái bất phàm, lộ ra vẻ mặt tán dương, "Ngươi là học trò của phủ học?"
"Cũng không phải."
Cố phu nhân lại hỏi: "Vậy ngươi xuất thân tú tài?"
"Cũng không phải."
"..."
Trợ giảng Diệp cười một tiếng, nói: "Phu nhân, hai tháng trước hắn mới thi Viện xong, là song án thủ."
Cố phu nhân kinh ngạc nói: "Ngươi chính là Tần Chiêu?"
Tần