Chuyển ngữ: Long
Chỉnh sửa: Sunny
.
Ở đầu kia bãi cỏ, Cố Hoành nhìn thấy xe ngựa hắn ta phái đi đón Tần Chiêu đã đến, nói với người bên cạnh: "Làm theo kế hoạch, hù dọa là được rồi, đừng thực sự gây ra chuyện gì, hiểu không?"
Bên cạnh hắn ta vẫn còn bốn năm thiếu niên hơn mười tuổi, trong đó có một người ngồi trên lưng ngựa, nhìn hắn ta chế nhạo: "Hoành Ca, sao huynh phải sợ hắn như vậy."
"Không phải sợ!" Cố Hoành phản bác, "Hắn là án thủ do Tri phủ đại nhân chọn, tháng tám sẽ đi thi Phủ, nếu xảy ra chuyện gì, cha ta sẽ giết ta."
"Một tên mọt sách..."
Thiếu niên "xí" một tiếng, giương mắt nhìn về phía kia, vừa lúc thấy Tần Chiêu đỡ Cảnh Lê xuống xe ngựa.
Hôm nay Cảnh Lê khoác chiếc áo màu đỏ thạch lựu mà cậu thích nhất, tôn lên làn da trắng tuyết, vòng eo tinh tế. Cậu ngoan ngoãn để Tần Chiêu dắt tay, tầm mắt lại tò mò đánh giá con ngựa đang ăn cỏ bên đường, ánh mắt sáng bừng, dường như nóng nòng muốn thử.
Nhóm thiếu niên bên này đều nhìn đến thất thần.
Chỉ có Cố Hoành hoảng hốt nói: "Phu... Phu lang của hắn quả nhiên rất đẹp..."
Tần Chiêu nắm tay Cảnh Lê nhanh chóng đã đi đến đầu bãi cỏ bên này, tầm mắt đảo qua mọi người, dừng lại trên người Cố Hoành: "Ngươi không nói là hôm nay đến sân đua ngựa."
"Vậy, vậy sao?" Cố Hoành bị Tần Chiêu dạy dỗ vài ngày, vừa nghe hắn nói thế thì trong lòng hoảng sợ, cố gắng không lộ vẻ sợ hãi trước mặt bạn bè, "Hôm nay thời tiết đẹp, thích hợp đua ngựa, cho nên... Cho nên..."
Cảnh Lê không muốn để ý đến Cố Hoành, ngẩng đầu hỏi thiếu niên đang cưỡi trên lưng ngựa: "Các ngươi sẽ thi đấu sao?"
Mặt thiếu niên nháy mắt đỏ lên, ấp a ấp úng nói: "Thi... Thi đấu, đúng vậy, muốn thi đấu."
"Được, vậy chúng ta không trì hoãn các ngươi nữa, mau bắt đầu đi." Bốn phía trường đua ngựa đều có ghế quan sát, Cảnh Lê kéo ống tay áo Tần Chiêu, "Vị trí bên kia tốt, chúng ta sang bên đó xem đi."
Nói xong thì kéo Tần Chiêu đi về phía ghế quan sát, để lại mấy thiếu niên ngơ ngác nhìn nhau.
Thiếu niên bị Cảnh Lê hỏi kia chính là thiếu gia nhà họ Chu, Chu Khải, hắn nhìn theo bóng lưng Cảnh Lê rời đi, nói với đồng bạn: "Còn không mau lên ngựa, ngơ ngác gì nữa."
Mọi người: "..."
Quy tắc cưỡi ngựa bắn cung chính thức là người dự thi cưỡi ngựa chạy vòng quanh đường đua, bắn tên trúng bia bắn cố định ở sân thi đấu.
Trong một khắc, số vòng chạy và số tên trúng cộng lại, quyết định thành tích cuối cùng.
Cảnh Lê hỏi: "Vậy nếu như chạy chầm chậm, chỉ cần số lượng tên bắn trúng bia không được sao?"
"Đâu dễ dàng như vậy." Tần Chiêu nói, "Mỗi túi tên chỉ có chín mũi tên, hơn nữa bia trên sân cũng có số lượng nhất định, còn phân bố không đều, không đợi chạy đến chỗ bia bắn đã bị người khác chiếm hết rồi."
"Hơn nữa, chỉ sợ cả chín mũi tên đều trúng cũng không hơn chín điểm, cuối cùng vẫn phải lấy tốc độ quyết định hơn thua."
"Có điều chỉ mê muội theo đuổi tốc độ cũng không được, trong quy tắc đua ngựa có một điều, bắn trượt ba tên trở lên sẽ bị hủy bỏ tư cách."
"Độ khó cao ghê ..." Cảnh Lê ôm bể cá nhỏ, nhìn đám thiếu niên đang chuẩn bị ở dưới sân, "Cũng không biết ai nghĩ ra cái trò biến thái như vậy."
Tần Chiêu cười cười: "Trước kia, bộ tộc du mục ở phương Bắc nhiều lần xâm phạm biên cảnh, bọn họ giỏi nhất là cưỡi ngựa bắn cung, đại quân triều đình phái đi chịu không ít khổ cực. Bởi vậy tiên đế ban hành quy tắc đua ngựa, muốn dân chúng tăng cường kỹ thuật bắn cung, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào."
Cảnh Lê hỏi: "Vậy cược ngựa mà ngươi nói lại chơi như thế nào? Đánh cuộc ai sẽ thắng sao?"
"Đúng, có muốn thử không?"
"Ừ ừ!"
Dưới sân, đám thiếu niên đã mặc xong đồ bảo hộ, sau tiếng trống đánh vang thì giục ngựa chạy như bay ra ngoài, bụi đất cuốn lên.
Cảnh Lê hứng trí bừng bừng nhìn dưới sân đua, chỉ thấy ngựa của Cố Hoành chạy ở trước tiên, đã sắp tiếp cận bia ngắm thứ nhất.
Tốc độ của hắn không giảm, rút ra một mũi tên từ túi tên.
"Xem ra Cố Hoành cũng rất lợi hại." Cảnh Lê hăng hái nói.
Tần Chiêu lại lắc đầu: "Kiểm soát không tốt, không trúng được."
Hắn vừa dứt lời, mũi tên của Cố Hoành cũng bay nhanh ra, lại sượt qua bia ngắm.
Bắn trượt.
Cơ hội nháy mắt lướt qua, tấm bia này bị Chu Khải theo ngay sát phía sau bắn trúng, nhất thời chia năm xẻ bảy.
Thi đấu cưỡi ngựa bắn tên dùng bia ngắm khác với kỹ thuật bắn tên thông thường, không chỉ nhỏ hơn nhiều so với bia ngắm bình thường, mà còn là dùng tấm gỗ mỏng gọt thành, một tên bắn trúng sẽ bị phá hủy.
Như vậy có thể đảm bảo một bia một tên.
"Quả nhiên vẫn chẳng ra làm sao." Cảnh Lê lầu bầu, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu khác, "Người kia thế nào, số ba ấy."
Tần Chiêu nhìn sang, lắc đầu: "Hắn cưỡi ngựa còn không xong, nếu vẫn tiếp tục với tốc độ đó, chỉ sợ sẽ ngã xuống."
Quả nhiên, không lâu sau đó, thiếu niên số ba kia nắm không chắc dây cương, run lẩy bẩy giảm tốc độ.
Loại tiêu khiển của công tử phú gia này tất nhiên không thể so sánh với đua ngựa chuyên nghiệp. Chạy chưa được vài vòng, mấy thiếu niên kia nếu không phải thể lực không đủ thì cũng là bắn trượt quá nhiều, lần lượt bị tước mất tư cách, chỉ còn Chu Khải và Cố Hoành vẫn chuyên tâm thi đấu.
Những thiếu niên bị bỏ lại phía sau cũng không rời khỏi sân, chỉ thong thả chạy quanh sân thi đấu.
Một thiếu niên nhìn bóng lưng hai người đang phi nhanh phía trước, hỏi: "Chúng ta như này có phải hơi sai sai không?"
"Ta cũng cảm thấy..." Một người khác ngẩn ngơ nói, "Kế hoạch của chúng ta là gì ý nhỉ?"
Chỗ này vốn dĩ là địa điểm vui chơi ở ngoại thành bọn họ thường đến, Cố Hoành đề nghị mọi người tới đây không phải vì đua ngựa, mà là muốn nhân cơ hội hù dọa Tần Chiêu.
Xem cưỡi ngựa bắn tên ở hiện trường có độ nguy hiểm cao, tên bay đạn lạc càng là chuyện bình thường.
Sau khi bắt đầu đua ngựa, bọn họ sẽ cố ý bắn tên về hướng Tần Chiêu, định làm hắn sợ đến mức chạy trốn khắp nơi.
Nhưng... Hiện tại là đang làm gì đây, diễn xiếc khỉ cho người ta xem à?
Thế nhưng hai thiếu niên trên sân còn đang thi đấu đến hăng say, căn bản không nhớ đến phương diện này.
Hiện tại số vòng của bọn họ giống nhau, mỗi người đều bắn trúng hai bia, trong túi Cố Hoành còn ba mũi tên, Chu Khải chỉ còn hai.
Chu Khải dẫn trước một điểm.
Cảnh Lê hỏi Tần Chiêu: "Ngươi nói xem bọn họ ai sẽ thắng?"
Tần Chiêu: "Không phải ngươi muốn đánh cược sao, hỏi ta làm gì?"
Cảnh Lê thở dài: "Nhưng ta nói không chuẩn."
Tần Chiêu nói đúng, Cảnh Lê quả thật không phù hợp chơi cờ bạc.
Cũng không biết sao lại làm được, chọn ai người đó bị loại, hoàn mỹ tránh đi tất cả lựa chọn chính xác.
Tần Chiêu nói: "Ngươi có thành kiến với Cố Hoành."
Cảnh Lê gần như đã chọn tất cả những người trên sân một lần, chỉ không nói Cố Hoành sẽ thắng. Đó là bởi vì đến giờ cậu vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hắn dẫn Tần Chiêu tới sòng bạc, không chịu chọn hắn.
"Được, vậy thì ta chọn hắn, xem hắn rốt cuộc có thể thắng hay không." Cảnh Lê hừ lạnh, "Nếu như hắn thua, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện."
Tần Chiêu bật cười: "Ngươi viết tên hắn lên phiếu cược, nếu như hắn thua có nghĩa là ngươi thua. Dựa vào cái gì lại phạt ta?"
Cảnh Lê: "Ai bảo ta chọn ai người đấy bị loại, nếu như vậy thì rất không công bằng."
Cậu gõ gõ bể cá: "Con cũng đồng ý như vậy có đúng không?"
Nhóc cá nhỏ vui sướng vểnh đuôi.
Tần Chiêu: "..."
Tần Chiêu bất đắc dĩ: "Được, đều nghe ngươi."
Trên sân thi đấu thay đổi trong nháy mắt, hai người bên này nói chuyện một lúc, hai người trên sân kia mỗi người đã bắn thêm một mũi tên, đều trúng bia.
Chu Khải vẫn dẫn trước một điểm, nhưng động tác của hắn ta không dừng, lập tức rút ra mũi tên cuối cùng.
Đồng hồ cát tính thời gian, hiện giờ thời gian thi đấu đã không còn nhiều, ngay cả tay mơ như Cảnh Lê còn nhìn ra mục đích của hắn ta.
Chu Khải muốn bắn trước tấm bia cuối cùng rồi mới thúc ngựa chạy thêm một vòng.
Như vậy cho dù số tên còn lại của Cố Hoành đều bắn trúng thì cũng sẽ ít hơn hắn ta một điểm.
Tần Chiêu nhìn động tác của hắn ta, chỉ khẽ lắc đầu.
Giây tiếp theo, Chu Khải giương cung bắn tên, trong nháy mắt khi tên bay ra, lại bị một mũi tên khác bay đến làm trật phương hướng. Mũi tên của hắn đâm vào mặt cỏ, mũi tên ngay sát phía sau lại phá vỡ hồng tâm.
Chu Khải giật mình, theo bản năng kéo mạnh dây cương, Cố Hoành giục ngựa vượt qua hắn.
Thắng bại đã định.
"Mũi tên vừa nãy thật lợi hại!" Cảnh Lê kinh ngạc nói.
Lúc trước cậu không có hứng thú với bất kỳ cuộc thi đấu nào, khi Tần Chiêu nhắc đến với cậu, cậu vẫn chưa hiểu rõ lạc thú của cược ngựa là thế nào.
Nhưng sau khi xem trận đấu này, trái tim cậu tự động đập nhanh hơn, nhiệt huyết sôi trào.
Ánh mắt Cảnh Lê sáng rực, sau mũi tên cuối cùng bắn trúng hồng tâm của Cố Hoành, cậu hưng phấn nhảy dựng lên giữa tiếng hoan hô của đám hạ nhân xung quanh.
Tần Chiêu: "..."
Đám công tử đã trở lại khán đài: "?"
Tần Chiêu kéo người lại, nhẹ nhàng nhéo lên mặt cậu: "Thua rồi còn vui vẻ như vậy?"
Cảnh Lê trừng mắt nhìn, muộn màng nhớ ra bọn họ còn đánh cược.
"Thua thì thua, dù sao cũng..." Cảnh Lê dừng một chút, bỗng nhận ra, "Ngươi đã sớm biết Cố Hoành sẽ thắng, vừa rồi là cố ý để ta cược hắn!"
Tần Chiêu bất đắc dĩ cười cười: "Đúng vậy, vốn dĩ muốn nhường ngươi thắng một lần, ai ngờ người nào đó còn nhất thời thay đổi quy tắc."
Thay đổi quy tắc vẫn thua, không hổ là cậu.
Cảnh Lê: "... Hứ."
Ánh mắt cậu nhìn về phía xa, hai thiếu niên thi đấu xong chậm rãi giục ngựa trở về. Không tính đến phương diện khác, đối với hai thiếu niên này thì đây quả thật là một trận thi đấu sảng khoái, tràn ngập niềm vui, hai người mồ hôi đầm đìa, hai con ngựa cũng thở hổn hển.
Ánh mắt Tần Chiêu dừng lại trên người bọn họ trong chốc lát, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai Cảnh Lê: "Đừng tức giận, ta bồi tội với ngươi được không?"
Cảnh Lê: "Bồi tội như thế nào?"
Đáy mắt Tần Chiêu hiện lên chút ý