Chuyển ngữ: Canmilia
Chỉnh sửa: Sunny
.
Lúc Cảnh Lê kéo cửa ra, mùi rượu xông thẳng vào mũi, sau đó cậu mới nhìn rõ hai người trước mặt.
Phu quân của cậu lúc đi khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Hiện giờ đôi môi trắng bệch suy yếu, được một người lạ mặt đỡ lấy.
Cảnh Lê nhíu mày, đôi mắt híp lại nguy hiểm.
Tần Chiêu chạm mắt với cậu, trái tim run lên.
Tiểu phu lang giận rồi, hơn nữa còn rất tức giận.
Bầu không khí hơi nghiêm trọng.
Cảnh Lê hỏi: "Hai người uống rượu à?"
Tần Chiêu không dám lên tiếng.
Trong ba người, người mờ mịt nhất chính là Tiêu Việt. Đường đường là Tiêu Việt đại tướng quân, bao nhiêu năm chưa bị chửi thẳng vào mặt như thế này, trong lúc nhất thời đờ ra tại chỗ không kịp phản ứng.
Đối phương rõ ràng chỉ là một thiếu niên nhỏ gầy, nhưng bị hỏi như vậy hắn ta lại cảm thấy hơi nguy hiểm.
Đó là trực giác được tôi luyện ra sau nhiều năm đối mặt sinh tử.
Tiêu Việt mở miệng, vừa định trả lời thì Tần Chiêu đẩy hắn ta ra không chút lưu tình.
Sau đó, hắn ta nhìn thấy Nhiếp chính vương mới nãy đấu võ miệng với mình lảo đảo tiến về phía trước, khom người ôm thiếu niên vào lòng.
"Tiểu Ngư..." Hai mắt Tần Chiêu hơi híp lại, gần như đã không còn tỉnh táo, nhỏ giọng lầm bầm, "Khó chịu."
Tiêu Việt: "..."
Chơi trò khổ nhục kế???
Liêm sỉ đâu???
Vẻ giận dữ trên mặt Cảnh Lê thật sự biến mất. Cậu lo lắng nhíu mày, giơ tay đặt lên trán Tần Chiêu: "Lại sốt rồi."
Ngay cả giọng nói cũng dịu lại.
Tiêu Việt nhìn hai người trước mặt, cuối cùng cũng dần ngẫm ra.
Vị này có lẽ chính là Nhiếp chính vương phi trong lời đồn.
Tiêu Việt và Tần Chiêu quen biết nhau từ nhỏ, không giống với cuộc sống ở quân đội lâu năm của Tiêu Việt, Tần Chiêu xuất thân thế gia công tử hàng thật giá thật, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong sự cưng chiều.
Thế gia công tử ở kinh thành nổi danh quần áo lụa là, thích nhất là vui chơi, mà trong số đó Tần Chiêu là người xuất sắc nhất.
Nhìn chung cả kinh thành, không ai có thể biết chơi hơn hắn.
Nhưng chỉ có một điểm, chính là người này chưa bao giờ coi trọng sắc dục.
Trước khi lên nắm quyền Nhiếp chính vương, có rất nhiều kẻ nịnh nọt dùng nhiều cách thức đưa người lên giường hắn. Khi làm Nhiếp chính vương thì không cần phải nói, nhưng hắn chưa từng đụng vào người nào. Thậm chí còn trừng phạt nghiêm khắc một số kẻ đầu têu.
Lúc này mới khiến ý niệm của người khác bị cắt đứt hoàn toàn.
Tiêu Việt từng cho là người này bạc tình, cấm dục, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày xuất gia làm hòa thượng.
Không ngờ lần này lăn lộn với dân chúng, lại cưới được một phu lang xinh đẹp thế này.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tiêu Việt hơi dao động, nổi lên hứng thú.
.
Thật ra Tần Chiêu không giả vờ hoàn toàn.
Hôm nay hắn nhiễm lạnh, lại uống chút rượu, trên đường về nhà đã sốt sắp hôn mê rồi, miễn cưỡng dùng chút ý chí cuối cùng chống đỡ. Bây giờ nhìn thấy Cảnh Lê, hắn bất giác thả lỏng, gần như ngay cả đứng cũng đứng không vững.
Cảnh Lê nhận ra được tình trạng của hắn, trừ bỏ lo lắng ra thì trong lòng hơi tức giận.
A Thất về nhà một canh giờ trước, nói với cậu rằng Tần Chiêu bị người ta giữ lại, phải tối muộn mới về được.
Hiển nhiên chính là người này rồi.
Giữ Tần Chiêu nhà cậu đến tận giờ này, còn kêu hắn uống rượu.
Cảnh Lê đỡ Tần Chiêu, tức giận nheo mắt lại.
Tiêu Việt đang nghĩ nên giải thích thế nào, đối mặt với đôi mắt địch ý của thiếu niên, không khỏi hơi chột dạ.
Cảnh Lê cứng rắn nói: "Cám ơn ngươi đã đưa Tần Chiêu về. Không tiễn."
Cậu nói xong định đóng cửa đỡ Tần Chiêu vào trong.
Thế nhưng có một cánh tay đè cánh cửa lại.
Cảnh Lê ngẩng đầu lên.
Người đàn ông toàn thân mặc áo đen dường như hoàn toàn không để ý tới thái độ lúc nãy của cậu, ôn hòa thi lễ, nói: "Tại hạ là Tiêu Việt, hôm nay mới gặp Tần huynh như đã quen từ lâu, cho nên trò chuyện hơi lâu mong Tần phu nhân đừng trách cứ."
Cảnh Lê còn chưa đáp lại thì người này đã tiếp tục nói: "Hiện giờ trời đã tối, không lâu nữa là đến giờ giới nghiêm, Tần huynh đã đồng ý cho tại hạ ở nhờ quý phủ một đêm, Tần phu nhân xem..."
Cảnh Lê "..."
Tên này làm Tần Chiêu nhà cậu ra nông nỗi này, còn muốn ở nhà cậu???
Cảnh Lê quan sát Tiêu Việt từ trên xuống dưới trong chốc lát, tâm trạng phức tạp.
Tần Chiêu ít khi dẫn người lạ về nhà. Không chỉ vì lo lắng thân phận của cá con bị bại lộ, mà còn bởi vì chuyện Tần Chiêu bị hại lúc trước chưa tra được chứng cứ. Bọn họ ở phủ thành, dù là sinh hoạt hay giao thiệp với người khác đều cẩn thận hơn trong thôn rất nhiều.
Cảnh Lê nghiêng đầu nhìn người trong lòng, hai mắt Tần Chiêu nhắm chặt, trán hơi nhăn lại, như là đã mất đi ý thức.
Không có cách nào hỏi rồi.
Nhưng nếu là người Tần Chiêu dẫn đến nhà, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu.
Cảnh Lê suy tư một hồi, gật đầu: "Vào đi. Thư phòng nhà ta có thể ở tạm."
Tiêu Việt mỉm cười: "Đa tạ."
Tiêu Việt giúp Cảnh Lê đỡ Tần Chiêu vào sân, A Thất đang đợi trong sân, nhìn thấy Tiêu Việt theo vào thì hơi sửng sốt, sau đó mới tiến lên: "Tiên sinh sao vậy?"
"Sốt nữa rồi." Hiện tại Cảnh Lê không quan tâm chuyện gì khác, sai bảo, "Ta đưa Tần Chiêu về phòng trước, Tiêu công tử đêm nay ở tạm trong nhà. A Thất, ngươi dẫn hắn đến thư phòng đi."
A Thất: "Vâng."
Tiêu Việt cũng nói: "Tần phu nhân không cần để ý tại hạ, chăm sóc Tần huynh quan trọng hơn."
Cảnh Lê gật đầu, xoay người dìu Tần Chiêu vào nội viện. Tiêu Việt quan sát bóng lưng của hai người rời đi, như có điều suy nghĩ.
A Thất thấp giọng nói: "Tiêu tướng quân, mời đi theo thuộc hạ."
Tiêu Việt nghe tiếng nói quay đầu lại, cười cười: "Ta còn tưởng người bên cạnh Tần Thù đã mất mạng hết rồi, xem ra ngươi cũng thật may mắn."
Hắn ta không thường về Trung Nguyên, có thể chỉ nhìn thoáng qua đã biết thân phận của hắn ta, tất nhiên chỉ có thể là thuộc cấp cũ của Tần Chiêu.
A Thất im lặng không nói, Tiêu Việt hỏi tiếp: "Phu lang của hắn không biết những chuyện này?"
"Không biết." A Thất đáp, "Tính tình phu nhân đơn thuần, vương gia không muốn ngài ấy dính vào những chuyện