Mặc dù Tu Đình Vân xuất thân là tháo hán*, trong quân doanh ba trăm sáu mươi lăm ngày đều mặc trang phục do quân đội phát, nhưng hiện giờ hắn không còn là người đàn ông độc thân nữa, giống như giống đực theo đuổi phối ngẫu trong thế giới động vật, hắn để ý đến vẻ bề ngoài, lôi thôi cũng không phải là một thói quen tốt!
*Tháo hán: dùng để chỉ người đàn ông cao to, thô kệch.
Căn cứ theo sự dạy dỗ của 187, bản thân không am hiểu, có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ internet, hắn click mở trang Beauty Channel của Mộng võng.
“Alpha nên mặc gì khi hẹn hò?” Tu Đình Vân tìm kiếm.
Mộng võng lập tức nhảy ra một đống phim nhựa hoa thắm liễu xanh, Tu Đình Vân tìm được một cái có nhiều người xem nhất, nhân vật chính của phim cũng là một Alpha, khác hẳn Alpha ở khu quân sự, blogger này rõ ràng là loại Alpha đến từ học viện hí kịch Bắc Sơn, từ sợi tóc đến đầu ngón chân, đều để lộ ra cảm giác tinh xảo.
Tu Đình Vân lựa chọn, phối hợp theo sắc thái của người khác, ra một thân trắng đen xám, khác với tây trang và chế phục ngay ngắn, áo thun cùng quần thể thao nháy mắt tạo cảm giác trở về tuổi mười tám.
187 phun tào: thân thể hiện tại của ngươi chính là mười chín tuổi.
“Đẹp không?” Tu Đình Vân sửa sang lại cổ tay áo hỏi.
“Nice! Very good.” 187 đã xem chương trình phát sóng trên địa cầu của hắn.
“Tốt là được.” Đối với quan niệm thẩm mỹ của Tu Đình Vân vẫn chỉ dựa trên một tiêu chuẩn duy nhất đó là về độ nam tính, chính mình cảm thấy đẹp, có khả năng sẽ không thích hợp với Omega?
Tuy rằng 187 không đáng tin cậy, nhưng ít ra nó vẫn ở trên mạng lướt sóng.
Sau khi xác định tốt dáng vẻ dung nhan, Tu Đình Vân liền hẹn xe chuẩn bị ra cửa.
Vừa mới xuống xe, hắn liền nghe thấy giọng nói dễ nghe quen thuộc chạy về phía hắn: “Tu Đình Vân!”
Hắn đi về phía trước vài bước, tiếp được Khê Khê đang chạy chậm lại đây, phía sau là một chiếc xe màu bạc tinh tế của tư gia, phỏng chừng là người hầu trong nhà Khê Khê đưa tới.
“Chúng ta đến thật đúng lúc.” Tu Đình Vân cúi đầu cười.
Khê Khê dừng lại, cười nói: “Đúng vậy.”
Cậu lùi về sau một bước, quan sát kỹ lưỡng Tu Đình Vân: “Phong cách ăn mặc hôm nay không giống với trước đây.
Là ai chỉ điểm cho anh?”
“Mộng võng.” Tu Đình Vân hơi khẩn trương, “Rất kỳ quái sao?”
Khê Khê đi đến bên tay phải hắn, nghe được đáp án của Tu Đình Vân ha ha cười ra tiếng: “Anh đã đi xem video blogger tạo hình!”
Hắn chỉ có thể thành thật gật đầu: “Học hỏi là vô tận.”
Khê Khê mím môi cố nhịn cười: “Đẹp, một thân này mới chân chính cảm giác được chúng ta là bạn cùng lứa tuổi, bất quá, anh mặc chế phục của trường quân đội cũng rất đẹp! Thoạt nhìn rất đáng tin cậy.”
Tu Đình Vân quay đầu, mang theo kinh ngạc: “Thật vậy chăng?”
Trên khuôn mặt trắng nõn của Khê Khê hơi hơi phiếm hồng: “Ân.
A, Quốc Tân Quán chính là ở phía trước!” Cậu hơi mang nôn nóng mà nói sang chuyện khác.
Cậu sợ đề tài khống chế không được, tiếp theo trực tiếp đi thẳng đến tâm tình.
Tu Đình Vân cũng không truy cứu đến cuối cùng, đi theo phương hướng Khê Khê chỉ điểm, nhìn qua.
Một tòa nhà lớn rất khí phái, không chỗ nào không để lộ ra ta đây rất có tiền rất có danh giá.
Nếu không có Khê Khê, có lẽ hắn cũng sẽ không bao giờ đến nơi này ăn cơm.
Ân, cảm giác được hương vị của phượng hoàng nam.
Bất quá, so sánh cùng với sự tự ti của nguyên chủ, hắn tỏ vẻ thản nhiên, hắn rất vui sướng khi được Khê Khê nhận thầu ao cá!
Ở địa phương cao cấp người phục vụ đều không phải là người máy, toàn bộ là người thật, cái này đại khái chính là sự độc đáo của thế giới công nghệ cao.
“Làm sao vậy?” Khê Khê nhìn hắn thả chậm bước chân, nghi hoặc mà muốn quay đầu lại với hắn.
Tu Đình Vân duỗi tay ngăn đầu nhỏ của Khê Khê, không cho cậu nhìn qua: “Không có việc gì, đi nhà ăn trước đi, không phải nói cá biển kia mỗi ngày số lượng có hạng, đến chậm liền không còn sao?”
“Vâng! Có cá đổng cờ cắt lát, ăn đặc biệt ngon!” Khê Khê quả nhiên bị món ăn thu hút, lập tức lôi kéo Tu Đình Vân đi đến hướng đường lớn.
Nhà ăn được xây dựng trên tầng cao, có thể quan sát về phía đường chân trời của Tinh Thành.
Bọn họ chọn một vị trí dựa vào góc tường có rèm, dựa theo quy củ, Khê Khê chỉ món, Tu Đình Vân phụ trách gật đầu.
“Thật may mắn, chúng ta tới kịp lúc, một phần cá đổng cờ cắt lát cuối cùng bị em cướp được!” Khê Khê đắc ý mà ngẩng đầu, hai tròng mắt trong suốt phản chiếu khuôn mặt mỉm cười của Tu Đình Vân.
Thời điểm đang đợi đồ ăn, có một đám người tiến vào nhà ăn an tĩnh.
Tu Đình Vân nhìn qua, một đám cả trai lẫn gái kề vai sát cánh, hắn nhíu mày.
Khê Khê cũng chú ý tới, nhỏ giọng mà nói: “Cư nhiên còn gặp người đáng ghét.”
“Em nhận thức?”
“Khang Tư Thuận, em ghét nhất chính là hắn, em cảm thấy ánh mắt của hắn ta rất âm u, mỗi lần gặp được hắn đều phải đi đường vòng……” Khê Khê tựa hồ là thật sự chán ghét người này, bắt đầu đếm kỹ khuyết điểm của hắn ta, “Người này vẫn luôn có tiếng là củ cải đại hoa tâm, nghe nói đánh dấu một vài Omega, Beta, Alpha cũng không buông tha……”
Tu Đình Vân lẩm bẩm ba chữ Khang Tư Thuận, rất quen thuộc, hẳn là nhân vật trong tiểu thuyết.
Trương Bồi, Khang Tư Thuận! Hắn xâu chuỗi nó lại, thầm nghĩ, Tu Đình Vân lập tức xuyên thấu xuống dưới lầu thông qua bức tường rèm trong suốt quan sát, người đàn ông canh giữ cửa tiệm vẫn còn ở đây sao?
Đáng tiếc, tầng lầu quá cao, góc độ cũng không phù hợp, nhìn không rõ người nọ.
Tu Đình Vân chỉ có thể buông xuống trước, chờ sau này lại đi tìm người đó.
Tiểu O còn đang phun tào Khang Tư Thuận, “Còn có, lúc trước truyền thông còn chiếu đoạn video hắn ta đánh người, đáng tiếc rất nhanh đã bị xóa.”
Tu Đình Vân theo thói quen cho cậu một chén nước, để cậu nhuận nhuận cổ họng.
Đột nhiên, nhà ăn lại bộc phát ra tiếng ồn ào.
“Chúng tôi đến nơi này, chính là vì cá đổng cờ, nếu hôm nay không ăn được, anh liền cút khỏi đây!” Một giọng nam kiêu ngạo vang lên.
Nhân viên phục vụ bị khó xử liên tục nói xin lỗi, đám người kia không thuận theo không buông tha.
Khê Khê nghe thấy trực tiếp xiết chặt nắm tay nhỏ: “Những người này thật sự quá đáng ghét!”
Tu Đình Vân nhẹ nhàng phủ lên tay Khê Khê, nhướng mày hỏi: “Cho em một cơ hội giáo huấn bọn họ, có muốn làm hay không?”
Vẻ mặt Khê Khê mang theo dấu chấm hỏi.
“Người phục vụ hẳn là sẽ đến tìm chúng ta để châm chước, dù sao thì