Cố Diệu ngồi vào mép giường, khí lực Từ Yến Chu không lớn nhưng nàng cũng không rút tay ra.
Cố Diệu lực lời khuyên nhủ: “Từ Yến Chu, huynh đừng để lời đại phu trong lòng, lần trước còn có người nói huynh sắp chết, nhưng không phải bây giờ vẫn đang tốt sao.”
Bọn họ ở trên núi từ từ dưỡng bệnh, một năm không được thì hai năm, hai năm không được thì năm năm, thời gian còn rất dài.
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng khiến cho người ta sinh lòng tin tưởng.
Từ Yến Chu gật đầu, chàng muốn ở bên Cố Diệu đến bạc đầu giai lão.
Thấy tay Từ Yến Chu lạnh băng, Cố Diệu liền nắm thật chặt, chàng tin thì tốt rồi, vui vẻ thân thể mới mau chóng khỏe mạnh.
Trời vẫn còn mưa, nhưng không còn nặng hạt như trước.
Tiếng mưa rơi tí tách ngoài phòng, Cố Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Huynh có nhìn thấy người cưỡi ngựa là ai không?”
Lúc đó nàng đang tập trung che mưa cho Từ Yến Chu, quay lưng lại không thể nhìn thấy, Từ Yến Chu còn hôn vào mắt nàng…
Nàng giật mình kinh ngạc, đợi phản ứng lại tiếng vó ngựa đã đi xa.
Từ Yến Chu vẫn còn nhớ rõ: “Tên thủ lĩnh một thân ngân giáp, bên hông giắt bội kiếm và đeo cung nỏ phía sau, nhìn qua có khoảng mười người có lẽ là thủ thành tân nhiệm ở Vân thành.”
Tám phần là Lưu Vĩ Trạm.
Trong sách nói, sau khi Từ gia chết đi, tin này lập tức truyền đến Thịnh Kinh, Chu Ninh Sâm nâng Lưu Vĩ Trạm lên làm Hoài Hóa đại tướng quần, trấn thủ Tây Bắc đồng thời tra rõ mọi việc.
Bọn họ đã ở lại Ngọc Khê Sơn hơn nửa tháng, đã là hạ tuần tháng mười, Cố Diệu cũng không biết Lưu Vĩ Trạm hiện tại đến đây là nhanh hay chậm, có phải nhắm vào bọn họ không.
Lý Thành Lượng bị Triệu Nghiễm Minh chôn ở trong sơn cốc, nếu thi thể của hắn bị phát hiện, vậy khẳng định Chu Ninh Sâm đã biết chuyện họ tẩu thoát.
Trên đầu Từ gia thêm một tội danh, mưu hại mệnh quan triều đình.
Nhưng ngược lại Cố Diệu không quá quan tâm đến những tội danh kia, nợ nhiều không ép thân. Chu Ninh Sâm thân là hoàng đế, định tội không dựa vào cái miệng, từ đầu đến cuối điều hắn muốn chỉ có Từ Ấu Vi.
Cẩu hoàng đế.
Chẳng lẽ Chu Ninh sâm vẫn còn muốn mang Từ Ấu Vi về, đúng là xuân thu mộng tưởng hảo huyền.
Cố Diệu nói: “Nếu nhằm vào chúng ta mà đến, trong thời gian ngắn cũng chưa lên núi lục soát.”
Tuy nhiên chỉ cần bọn họ trong phạm vi Đại Sở, bị tìm thấy là chuyện trong một sớm một chiều mà thôi. Một kẻ như Chu Ninh Sâm, nhất định hắn sẽ cho người đào sâu ba tấc đất mà tìm, Vân Thành tìm không có thì tìm trong thôn, thôn không có sẽ lục soát trên núi.
Từ Yến Chu an ủi: “Nàng đừng quá lo lắng, bây giờ ta đã tỉnh rồi.”
Từ Yến Chu có giá trị vũ lực cao nhất, Nhưng Cố Diệu khác chàng, nàng khí lực lớn, phong cách giết người rất nhanh gọn, dã man.
Cố Diệu cười cười, thân thể Từ Yến Chu tuy rằng không được tốt nhưng vẫn có thể rút kiếm giết người: “Đúng, nhất định bọn chúng còn chưa biết huynh đã tỉnh lại.”
Chu Ninh Sâm dám phái Trần Hải đơn độc đến không phải vì cho rằng Từ Yến Chu chưa tỉnh hay sao. Nếu có Từ Yến Chu và Từ gia ở đây, Chu Ninh Sâm còn dám làm chuyện cường thủ hào đoạt?
Cố Diệu đã bớt lo lắng: “Ngủ một lát đi, ta sẽ ở bên cạnh huynh.”
Đợi Từ Yến Chu ngủ rồi, nàng mới rút tay lại lặng lẽ ra ngoài.
Lư thị đang nấu nước, bây giờ bà đã làm việc quen tay, một nồi nước đang sôi sùng sục, bên cạnh là nồi đất nấu canh gừng.
Lư thị múc thêm một bát ra: “A Diệu, uống thêm một bát canh gừng nữa.”
Đối với hương vị cay nồng kia nàng thực không yêu thích gì: “Mẫu thân, con không sao, uống một bát đủ rồi.”
Lư thị bỏ vào đó một thìa mật ong: “Ngọt rồi, nhân lúc còn nóng uống đi.”
Bỏ thêm mật ong thì canh gừng vẫn là canh gừng, nhưng Cố Diệu không đành lòng phí phạm thìa mật ong kia, cho nên nàng dốc cạn bát canh gừng nóng, cay đến nhíu mày: “Mẫu thân, đại phu nói trên người Yến Chu có vết thương cũ, trời mưa sẽ rất đau, ngoài ra thì không sao, bồi dưỡng thân thể thật tốt có thể sống đến trăm tuổi.”
Trên mặt Lư thị đầy vẻ vui mừng: “Vậy thì tốt quá, không sao thì tốt…”
Đối với bà mà nói, Từ Yến Chu có thể tỉnh lại chính là vạn hạnh. (vạn điều tốt đẹp)
Nội thương có thể chậm dãi dưỡng, dù sao bây giờ Từ Yến Chu cũng không còn là tướng quân nữa.
Cố Diệu: “Đúng rồi, mẫu thân, bọn con ở Vân Thành đã mua được rất nhiều thứ…”
Hai lọ muối có thể đổi được bấy nhiêu đồ vật, nàng cảm thấy rất quý giá.
Chiếc gùi còn đặt ở góc tường, sau khi bọn họ trở về vẫn luôn để đó, trên mặt đất đã nhỏ nước loang lổ. Lư thị còn bận nấu canh gừng nên quên mất chuyện này.
Khi bà nhìn thấy thì khá kinh ngạc, thịt dính đầy nước, vải và bông để phía dưới, mặc dù có giấy dầu chắn giữa nhưng cũng bị ướt một mảng.
Lư thị đau lòng tiếc nuối, ôm bông và vải đi vào phòng, miệng lẩm bẩm: “Đừng mưa nữa, trời mau nắng lên đi.”
Nhưng cơn mưa ngoài trời vẫn rơi cho đến chập tối.
Sau cơn mưa lớn, hoàng hôn phía tây đỏ rực, rặng mây hồng trải dài một mảnh vô tận, Từ Ấu Vi đứng trước cửa nhà ngắm nhìn cảnh tà dương Tây Bắc.
Rất đẹp, tựa như một bức tranh.
Nhưng không ăn được.
Nhìn một chút nàng liền không còn hứng thú, xoay người đi vào phòng bếp: Tẩu tử, tối nay ăn gì vậy?”
Cố Diệu đang băm thịt trong phòng bếp.
Thịt ba chỉ được ướp muối, một nửa xương sườn cũng đem ướp muối rồi treo trên gác bếp để làm thịt khô.
Thì ra miếng thịt khô ướp muối có màu sắc như vậy, thực đẹp.
Miếng xương sườn còn dư lại chặt thành những khúc nhỏ, cho vào nồi đất, bỏ thêm hành, gừng, tỏi và muối ninh từ từ trên bếp.
Không khí tràn ngập hương thịt, trên bàn đặt một cục bột đã nhào đang để bột nghỉ, khoai tây và bắp cải đã được cắt nhỏ gọn gàng.
Cố Diệu rửa ớt và hoa tiêu, cắt thành đoạn nhỏ, sau đó nói: “Ăn lẩu cay.”
Nàng muốn ăn lẩu, nhưng trong nhà không có nồi đồng, chỉ có thể góp nhặt ăn lẩu cay. (Còn gọi là Mala tang)
Bốn cân thịt dê thái thành những miếng thật mỏng, chỉ cần đợi canh sườn ninh xong sẽ làm nước lẩu cay, nàng hỏi Từ Ấu Vi: “Ăn được cay không?”
Từ Ấu Vi trước kia không thích ăn cay và những món có hương vị nặng, bây