Edit + Beta: Gà mimi
Cố Diệu ngẩng đầu: “Quan gia, trong này là thảo dược, phu quân ta bệnh nặng nên ta hái chút dược trị thương cho chàng.”
Lý Thành Lượng quan sát nàng một phen, hẳn là một tiểu nương tử da mịn thịt mềm.
Hắn là người của Ngự Lâm quân, phụng mệnh Hoàng Thượng áp giải Từ Gia lưu đày đến Tây Bắc, Hoàng Thượng chỉ đặc biệt phân phó hắn phải chăm sóc Từ Ấu Vi, cũng không phải Cố Diệu.
Hắn nghe nói trong ngày đại hôn đó Từ Yến Chu bị nâng trở về, động phòng cũng chưa động đã trực tiếp bị lưu đày.
Cố Diệu vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, hắn nghĩ thầm Từ Yến Chu rồi cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử, ba nữ nhân và một đứa bé còn không phải dựa vào hắn sao.
Không thể chạm vào Từ Ấu Vi, Lư thị đã hoa tàn ít bướm, còn Cố Diệu tuy diện mạo không bì được với Từ Ấu Vi nhưng cũng được tính là một mỹ nhân.
Hời cho hắn rồi.
Đáy mắt Lý Thành Lượng toát ra vẻ đê tiện: “Từ Yến Chu đã sắp chết còn lo cho hắn làm cái gì. Số ngươi cũng quá thảm, mới thành thân đã thành quả phụ, phía Tây Bắc là vùng đất man di như thế nào chứ, phong tục dân chúng dũng mãnh khốc liệt, một tiểu nương tử da mịn thịt mềm như người đến đó chỉ làm mồi cho người ta ăn sống nuốt tươi thôi.”
Cố Diệu cúi đầu, nàng cứu Từ Yến Chu vì bội phục chàng đã vì nước vì dân, tạo phúc cho mười ba biên thùy, cứu người dân Biện Châu thoát khỏi khói lửa.
Lý Thành Lượng là cái thá gì.
Môi Lư thị run rẩy, bà chỉ vào Lý Thành Lượng mắng: “Yến Chu từng vì Đại Sở làm bao nhiêu việc, ngươi lại dám ở đó hồ ngôn loạn ngữ*!”
*hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói xằng bậy
Lý Thành Lượng ngang ngược nhướng mày: “Hắn chậm trễ quân cơ khiến Đại Sở đại bại, Hoàng Thượng chưa lấy mạng của hắn đã là hoàng ân bao la! Cố tiểu nương tử, chi bằng ngươi đi theo ta hồi kinh, bảo đảm một bước lên trời, phụ mẫu ngươi vẫn còn ở Thịnh Kinh đúng…”
Hắn đi đến, vươn tay muốn sờ mặt Cố Diệu.
Từ Ấu Vi ngăn ở phía trước Cố Diệu, Lư thị ôm Từ Yến Nam chỉ vào Lý Thành Lượng mắng; “Ngươi cút! Cút xa một chút! Không bằng cầm thú!”
Cố Diệu nói: “Quan gia nói xong rồi chứ, thời gian cũng không còn sớm, lên đường thôi.”
Hai vị quan sai khác thấp giọng khuyên nhủ: “Lý đại nhân, đi nhanh thôi, chậm nữa sẽ không tốt.”
Lý Thành Lượng không tin hắn không làm được gì, vốn trước đó lĩnh cái công vụ này đã nén giận trong người không thể phát tiết: “Vội cái gì, tiểu nương tử qua đây.”
Nếu không phải lo lắng xử lý không tốt hậu hoạn, Cố Diệu đã đập vỡ đầu Lý Thành Lượng.
Người Chu Ninh Sâm muốn là Từ Ấu Vi, khẳng định dọc đường đi sẽ cho người nhìn chằm chằm, nếu bọn họ cứ thế giết chết quan viên triều đình ắt sẽ thành tội phạm đào tẩu. Huống hồ bên cạnh Lý Thành Lượng còn có hai thủ hạ.
Cố Diệu bình tĩnh thuyết phục: “Quan gia, nhanh chóng lên đường thôi, chuyện này nếu để hoàng thượng biết được sẽ bị trách tội.”
Lý Thành Lượng nheo mắt, hoàng thượng sẽ trách tội hắn? “Chẳng lẽ ngươi còn lưu luyến Từ Yến Chu? Một kẻ sắp chết còn dùng thảo dược cái nỗi gì!”
Hắn đoạt lấy bọc cá, vẻ mặt dần cứng ngắc: “Đây không phải là thảo dược, là cá!”
Lý Thành Lượng ném bọc cá xuống đất: “Các người mà cũng xứng được ăn cá?”
Hắn rút thanh kiếm ra: “Từ Yến Chu đúng không, để ta xem ngươi có thể sống qua hôm nay hay không!”
Đồng tử Cố Diệu khẽ co lại, Lý Thành Lượng ném cá của nàng, còn muốn giết Từ Yến Chu!
Nhưng trước khi nàng rút chủy thủ ra, người vẫn nằm hôn mê trên xe đẩy đột nhiên bật dậy, đôi mắt sắc lạnh đầy sát khí.
Từ Yến Chu kéo cổ áo Lý Thành Lượng ném xuống đất, dùng khuỷu tay đè lên ngực hắn, động tác vừa dừng chàng liền phun ra một ngụm máu, chậm rãi ngã xuống đất.
Lư thị sợ đến choáng váng, bà quỳ xuống bên cạnh Từ Yến Chu khóc nức nở: “Yến Chu!”
Từ Ấu Vi cũng bị dọa, ôm chặt Từ Yến Nam không dám nhúc nhích, Cố Diệu cưỡng ép bản thân trấn định lại, chuyện đã đến nước này Lý Thành Lượng nhất định phải chết.
Nàng rút chủy thủ nhắm ngay ngực hắn đâm xuống, trong chớp mắt người này đã không còn hơi thở.
Cố Diệu nhìn hai người còn lại, tuy rằng nàng đã trải qua mạt thế, cũng không xem mạng người như cỏ rác, nhưng lúc này nếu không giết hai người kia, hậu họa sẽ khôn lường…
Trong lúc nàng đang suy tính cách động thủ liền thấy quan sai mặt đen, vẻ mặt đầy vui sướng: “Tướng quân vừa tỉnh lại! Tướng quân tỉnh lại!”
Người còn lại lo lắng nói: “Tướng quân lại ngất đi, phu nhân, ngài mau nhìn xem tướng quân như thế nào!”
Cố Diệu điều chỉnh lại hơi thở, nhìn Từ Yến Chu, chàng đã lâm vào hôn mê, những vết thương trên người cũng đều nứt ra.
Trên ngực Từ Yến Chu từng trúng một mũi tên, xương bả vai bên trái còn có một vết đao chém, hiện tại miệng vết thương vỡ toang, máu đỏ thấm ra ngoài tấm vải.
Lư thị che miệng: “A Diệu A Diệu, phải làm sao bây giờ…”
Cố Diệu cố gắng bình tĩnh lại: “Ấu Vi, muội lấy bộ y phục sạch sẽ đến đây.”
Quan sai mặt đen lộ vẻ không đành lòng: “Phu nhân, chỗ ta có thuốc trị thương.”
Cố Diệu cảnh giác nhìn hai người: “Lấy ra đi.”
Quan sai mặt đen lấy thuốc ra, sợ Cố Diệu hoài nghi liền rút dao rạch một đao vào tay, rải thuốc lên vết thương: “Phu nhân yên tâm, thuốc này không có độc.”
Cố Diệu băng bó thật kỹ miệng vết thương cho Từ Yến Chu, hướng về phía hai người nói: “Đa tạ.”
Quan sai mặt đen gọi là Triệu Nghiễm Minh, hắn ngượng ngùng gãi đầu: “Phu nhân không trách tội là tốt rồi, dọc đường không thể chiếu cố các người, trước kia ta ở dưới trướng của tướng quân, nhận ân huệ của ngài ấy mới vào quân doanh, chỉ tiếc là…Đây là Tiền Khôn, cũng vì tướng quân mới xung quân.”
Cố Diệu gật gật đầu, nàng nhìn thi thể Lý Thành Lượng: “Đem hắn chôn trước đi.”
Trên người Lý Thành Lượng có hơn hai mươi lượng bạc, còn có văn thư và lệnh bài, Cố Diệu đều thu lại.
Triệu Nghiễm Minh xử lý xong Lý Thành Lượng, hỏi: “Phu nhân, việc tiếp theo có tính toán gì không?”
Cố Diệu: “Tìm một hiệu thuốc trị thương cho tướng quân trước.”
Từ Yến Chu có thể tỉnh lại chứng minh linh tuyền có tác dụng, nhưng trị ngọn không thể trị gốc, vẫn phải tìm đại phu xem qua.
Lư thị bọn họ cũng hoảng sợ không nhẹ: “Được,