Từ Ấu Vi: “Muội cũng phải đi, đợi muội đi thay quần áo.”
Nàng có bộ quần áo cũ dùng để làm việc.
Từ Yến Chu thong thả nói: “Không nói sẽ dẫn muội theo, ở nhà đợi đi.”
Từ Ấu Vi nóng nảy: “Muội muốn đi!”
Nàng biết rõ trong nhà này lời của huynh trưởng không tính, tẩu tẩu nói mới tính, cho nên trực tiếp đi tìm Cố Diệu.
“Tẩu tẩu, dẫn theo muội đi hồ nước mặn nhé, muội đảm bảo gánh ba mươi cân muối về!”
Từ Yến Chu: “Ba mươi cân…” Làm như nhiều lắm.
Từ Ấu Vi siết chặt nắm đấm: “Tẩu tẩu! Được không?”
Cố Diệu không định kéo Từ Ấu Vi đi theo, nàng và Từ Yến Chu đi nhanh về nhanh, nhặt xong muối thạch về luôn, cũng sẽ gánh nhiều thêm một ít.
Từ Ấu Vi cũng đã đi lên núi một làn, trời lạnh như thế này không nên lên núi để dính hơi lạnh.
Cố Diệu: “Ấu Vi, ta và ca ca muội rất nhanh sẽ về.”
Từ Yến Chu thả ít lương khô vào gùi: “Muốn đi cũng được, hôm nay muội lên núi, đến lúc đi bán than thì ở nhà.”
Từ Ấu Vi hít sâu một hơi, không lâu trước đây, Cố Diệu đi đâu cũng dẫn theo nàng. Huynh trưởng đây là muốn cướp việc đi bán than mà: “Muội muốn đi bán than.”
Từ Yến Chu: “Ờ, thế ở nhà nhặt nấm đi.”
Ăn xong bữa sáng, hai người nhanh chóng đi ra ngoài. Từ Yến Chu gọi nàng một tiếng.
Cố Diệu nghi hoặc: “Sao vậy?”
Từ Yến Chu cười cười, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi: “Cùng nàng đi ra ngoài rất vui, đặc biệt cao hứng.”
Khó lắm chàng mới được ra ngoài, vui vẻ là việc khó tránh, Cố Diệu liền nói: “Nếu vui vậy thì gánh thêm ít muối thạch về đi.”
Từ Yến Chu lập tức gật đầu: “Ta nhất định sẽ gánh nhiều hơn ba mươi cân.”
Có lẽ giữa hai huynh muội sẽ có chút linh cảm, chàng quay đầu lại quả nhiên thấy Từ Ấu Vi đang đứng trước cửa lén nhìn họ.
Từ Yến Chu lập tức kiêu ngạo quay đầu đi.
Từ Ấu Vi: “? Mẫu thân!”
Lư thị đang dọn bán đũa: “Làm sao?”
Nội tâm Từ Ấu Vi thực ủy khuất, tuy rằng Từ Yến Chu không trừng nàng, nhưng so với trừng mắt càng làm nàng khó chịu hơn: “…Lát nữa chúng ta ra ngoài nhặt nấm đi, nhặt nhiều một chút.”
Đi qua hai ngọn núi đã đến hồ nước mặn.
Đây không phải lần đầu tiên Từ Yến Chu đến đây, so với vài năm trước, hồ nước này hiện tại có chút khác biệt. Thì ra hai bên hồ không có cỏ dại, cũng không có phiến đá sáng như vậy, vì đây là muối thạch có thể đun thành muối trắng.
Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, Từ Yến Chu không khỏi nhìn thêm hai lần, nhanh chóng cúi xuống nhặt muối thạch. Đặt cái to xuống dưới, cho viên nhỏ vào khe hở cho kín đầy sọt.
Từ Yến Chu muốn nhặt thật nhiều, nhặt nhặt, trên gùi biến thành một ngọn núi nhỏ.
Cố Diệu nhặt xong, ngẩng đầu nhìn sang đã thấy ngọn núi trên gùi của Từ Yến Chu: “Huynh nhặt nhiều vậy làm gì, không gánh về hết đâu.”
Từ Yến Chu cố chấp: “Ta có thể gánh về.”
Cố Diệu: “Vậy ta cũng gánh thêm.”
Nàng học theo Từ Yến Chu, đắp thành một ngọn núi nhỏ, hai ngọn núi cao như vậy hợp lại nhìn có chút nặng.
Từ Yến Chu bắt đầu nhặt bớt ra: “Thật ra ta không gánh được nhiều như vậy.”
Cố Diệu nói: “Sớm làm như thế không phải tốt sao.”
Từ Yến Chu: “Ta là một nam nhân, hẳn phải gánh nhiều hơn.”
“Nhưng nhiều đến vậy thì không nên.” Cố Diệu cúi đầu nói: “Để huynh gánh ít một chút vì tốt cho huynh, nếu còn như vậy nữa lần sau ta sẽ dẫn Ấu Vi đi.”
Chắc chắn chàng sẽ không để loại chuyện này xảy ra: “Ta nghe lời nàng, A Diệu, nàng nhìn như thế này được chưa?”
Gùi đã được san bằng, Cố Diệu gật đầu: “Được rồi, về thôi.”
Lúc trở về hai người gặp đúng thời điểm gió núi bắt đầu thổi, đường đi không dễ, Từ Yến Chu lập tức đề nghị: “A Diệu, để ta dắt nàng đi.”
Cố Diệu căn bản không cần dắt, nàng có thể tự đi được.
Nhưng Từ Yến Chu đã dừng bước, nắm chặt cổ tay Cố Diệu: “Như vậy sẽ đi dễ hơn.”
Trước kia nàng cũng từng nắm tay chàng, nhưng phần lớn chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Đây là lần đầu tiên chàng chủ động nắm nay của nàng. Chàng đi lên phía trước, dùng thân thể chắn gió cho nàng.
Cố Diệu sợ chàng bị gió núi thổi sinh bệnh: “Từ Yến Chu, như vậy không nên, huynh chậm một chút chúng ta cùng đi.”
Chàng không hề thấy lạnh, liền nói: “A Diệu, tay ta ấm lắm.”
Thật sự rất ấm.
Cố Diệu ừm một tiếng: “Vậy thì đi thôi.”
—-
Thành Thịnh Kinh, Từ Ninh cung.
Vào những ngày đầu tháng và cuối tháng, Chu Ninh Sâm đều phải đến Từ Ninh cung dùng cơm.
Trong Từ Ninh cũng đang đốt than ngân sương, một tia khói cũng không có, hun cho căn phòng trở nên ấm áp, treo một chiếc áp choàng lông cáo màu đen bên cạnh bếp than, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy ấm cúng.
Dùng cơm xong, Thái hậu bưng tách trà lên nhấp một hớp trà nóng nhuận họng: “Hoàng đế bận rộn quốc sự, nhưng cũng phải chú ý thân thể.”
Gần đây Chu Ninh Sâm gầy đi, gương mặt đã nổi gân xanh nhàn nhạt.
Chu Ninh Sâm dửng dưng: “Nhi thần hiểu rõ.”
Thái hậu vẫn luôn không thích thái độ này của hắn, hiện tại tứ hải đều thái bình, có cái gì phải làm việc vất vả như vậy, những tấu chương kia chỉ cần xem qua là được, cần gì phải luôn chôn mình trong Ngự thư phòng đến khuya.
Quốc sự quốc sự, việc kéo dài dòng dõi cũng là quốc sự, tại sao không sốt ruột chút nào.
Thái hậu biết hắn thích Từ Ấu Vi, nếu đã thích đến vậy thì trực tiếp nạp nàng ta tiến cung, Từ gia bây giờ đã bại, còn có thể làm nên chuyện gì. Đằng này hắn lại vì một nữ nhân mà không sủng hạnh phi tần hậu cung, đã là Hoàng đế, thì phải hiểu rõ vị thế người làm vua.
Thái hậu: “Ai gia biết ngươi không thích nghe, nhưng không thể không nói. Ngươi thân làm hoàng đế, Thục phi các nàng ấy đã vào cũng được gần một năm, việc triều chính hay chuyện hậu cung cùng một nhịp thở…”
Chu Ninh Sâm ngắt lời: “Các nàng vào cung đều là ý của mẫu hậu, không liên quan đến nhi thần.”
Thái hậu đặt mạnh tách trà: “Hồ nháo! Ý ngươi ai gia làm việc này vì bản thân sao!”
Chu Ninh Sâm cảm thấy bữa cơm này đã xong, con cái sớm muộn cũng sẽ có, nhưng hắn chỉ cần con của mình và Từ Ấu Vi.
Thái hậu bóp mi tâm: “Thục phi có tri thức hiểu lễ nghĩa, Lệ thần nhan sắc thiên chân, phi tần các cung mỗi người một điểm, không hề kém cạnh nữ nhi Từ gia kia, đêm nay ngươi đến một cung đi. Hoàng đế nào lại không có tam cung lục viện…Nếu ngươi không đi, thì đừng nhận bà già này là mẫu hậu.”
Chu Ninh Sâm nở nụ cười: “Người lấy chuyện này uy hiếp ta?”
Thái hậu: “Không phải uy hiếp, đây là chuyện một Hoàng đế phải làm.”
Chu Ninh Sâm rời khỏi Từ Ninh cung.
Phúc Lộc nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng, đến Ngự thư phòng hay vẫn đến Thái Hòa điện ạ?”
Bước chân Chu Ninh Sâm dừng một chút: “Đến Dục Tú cung.”
Trong số các phi tần, hắn có hảo cảm với Thục phi hơn một chút cho nên quyết định dến Dục Tú cung ngủ một đêm, bất hạnh của việc làm phi tần chính là như vậy.
Trong Dục Tú