Từ Ấu Vi chậm rãi hiểu được ý tứ của Từ Yến Chu. Huynh ấy muốn ngủ trưa cùng tẩu tử, còn nàng ở trong này nấu muối. Nàng là một muội muội tri kỷ, ca ca và tẩu tử đi hồ nước mặn mệt mỏi nửa ngày, nàng nấu muối cũng phải.
Nhưng huynh trưởng làm như vậy không được, đúng ra phải là nàng nấu muối chung sau đó để tẩu tử đi ngủ trưa, mà không phải như bây giờ.
Từ Ấu Vi: “Ca ca đi đi, muội sẽ nấu.”
Đợi tẩu tử tỉnh dậy, sẽ hiểu được ai là tri kỷ, ai không đáng tin cậy.
Từ Yến Chu rất hài lòng gật đầu: Nếu mệt thì nấu xong nồi này không cần nấu nữa.”
Nấu nhiều để lửa hun đen trở nên xấu xí cũng không nên.
Nhưng Từ Ấu Vi đã sẵn sàng đem đi nấu hết: “Đã biết, huynh mau vào trong đi.”
Từ Yến Chu vào phòng, đập vào mặt là một cỗ ấm áp, Cố Diệu đang vùi trong chăn, bên cạnh là chiếc áo khoác được gấp gọn gàng. Khựng lại một lúc, chàng không có thói quen ngủ trưa, cùng không biết rằng ngủ trưa cũng phải cởi bỏ quần áo ngoài, sau đó mới chui vào chăn.
Cố Diệu ngủ rất thoải mái, cuộn chăn lại ép hai bên người, khuôn mặt vì ngủ say mà ửng đỏ, khóe miệng vẫn nở nụ cười mãn nguyện. Từ Yến Chu thực muốn ôm một Cố Diệu như vậy, nhưng không dám kéo chăn ra, chàng bò lên giường, ôm cả người cả chăn vào lòng.
Ôm một cái liền luyến tiếc buông tay, giường lò ấm áp, Cố Diệu cũng ấm áp, cơn buồn ngủ dần dần đánh tới…
——–
Đang mơ mơ màng màng ngủ, Cố Diệu đột nhiên cảm thấy khó chịu hít thở không thông, mở mắt ra mới phát giác có một cánh tay đang vắt ngang người, gắt gao quấn chặt lấy nàng.
Cố Diệu đấy cánh tay bò ra khỏi chăn, mặc quần áo đàng hoàng, ngẫm lại cũng không nên đánh thức Từ Yến Chu. Nhưng động tĩnh nhỏ của nàng đã đánh thức chàng dậy. Chàng cảm thấy mình ngủ chưa được bao lâu, cũng chưa ôm được nhiều, đành ngồi dậy, vẻ mặt có chút co quắp: “A Diệu, nàng tỉnh rồi.”
Bị ôm cứng như vậy nào có thể không tỉnh, Cố Diệu nói: “Tỉnh rồi, huynh không ngủ thêm đi?”
Từ Yến Chu lắc đầu, nếu không do chàng, Cố Diệu đã ngủ thêm được một lát, có lẽ nàng không thích bị ôm.
Chàng nói: “Không ngủ nữa.”
Từ Yến Chu vào ngủ, vậy chắc Từ Ấu Vi phải nấu muối, nàng nói: “Nếu không ngủ nữa thì ra ngoài nấu muối thôi.”
Tuy chàng cảm giác như chưa ngủ được bao nhiêu, cũng hết hơn nửa canh giờ, Từ Ấu Vi đã nấu xong một chậu muối. Vầng trán sáng bóng toát ra một tầng mồ hôi, gương mặt phiếm hồng, vừa quay đầu sang đã khiến Cố Diệu phải sửng sốt.
Từ Ấu Vi vốn xinh đẹp, một cái quay đầu của nàng càng khiến người ta phải thổn thức. Tuy nói rằng hai huynh muội Từ gia lớn lên có điểm giống nhau, nhưng Từ Ấu Vi vẫn là một cô nương nên sẽ xinh đẹp hơn.
Cố Diệu đau lòng: “Sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy…”
Từ Ấu Vi lắc đầu: “Không nóng, ôi, khăn tay của muội đâu rồi.”
Từ Ấu Vi từng thêu một chiếc khăn tay cho nàng, Cố Diệu lấy ra cho nàng ấy lau mồ hôi: “Muội đi nghỉ một lát đi.”
“Tẩu tẩu, muội không mệt.” Từ Ấu Vi kiên trì: “Muội muối nấu muối cùng tẩu cơ.”
Từ Yến Chu nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay kia: “Nghe lời tẩu tẩu muội, vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Từ Ấu Vi bất động: “Tẩu tẩu…”
Cố Diệu: “Nếu Ấu Vi đã nói không mệt thì ở lại nấu muối, còn mệt thì vào trong nghỉ ngơi.”
Từ Yến Chu muốn hỏi, còn chàng thì sao.
Cố Diệu: “Từ Yến Chu, huynh ra ngoài xem thử bọn hắn có dựng lều cẩn thận không, hoặc kiểm tra than củi một chút, nấu muối có ta và Ấu Vi được rồi.”
Từ Yến Chu: “Ồ.”
Ánh mắt Từ Ấu Vi không giấu được đắc ý, khiến chàng nhịn không được mà nghĩ, muội muội này của chàng cũng đủ lớn rồi, khi nào mới có thể gả ra ngoài đây, cũng đừng không ai thèm lấy, thành gái quá lứa lỡ thì.
Từ Ấu Vi: “Ca ca, huynh đi nhanh đi nha.”
Từ Yến Chu lưu luyến nhìn Cố Diệu, chờ nàng nói một câu giữ lại, bất quá nàng chẳng nói gì. Chỉ đành đẩy cửa đi ra ngoài, vừa mở cửa gió lạnh đã lùa tới, sợ hai người bên trong bị lạnh, nhanh chóng đóng cửa lại.
Ngẩng đầu nhìn làn khói đang bay ra từ đỉnh bếp, chàng cất bước đi đến hậu viện.
Trời lạnh, làm việc gì cũng không được lưu loát, để tay trần cầm cuốc xẻng nửa khắc liền phải thổi hơi ấm chà xát. Nền đất cuốc không sâu, cần phải đắp thêm một lớp đất nữa để trồng rau. Vì Lưu Vĩ Trạm không thể dùng cả hai tay, đành phải cầm xẻng loạng choạng đắp đất.
Tính ra trong đám người hắn là người làm việc chậm nhất, nhưng cũng không ngăn được hắn ra sức, dù sao cũng chạy không thoát được, hắn dẫn theo hai mươi người, trong nhà Từ Yến Chu chỉ có vài người, khẳng định sức ăn không bằng bọn hắn. Điều này có nghĩa, lều rau này làm ra vì bọn hắn.
Lưu Vĩ Trạm không thể không thừa nhận, sức ăn ở trên Ngọc Khê Sơn so với trong quân doanh tốt hơn nhiều. Quân doanh đều là cơm tập thể, cắn đá ăn sỏi là chuyện thường ngày, hương vị thì càng không cần nói đến, một điểm cũng không sánh bằng.
Dù sao đều làm cho mình ăn, ra sức một chút không là gì.
Nhưng trong một đám lưng hùm vai gấu, dù hắn có ra sức bao nhiêu thì vẫn chậm. Đột nhiên thoáng trông thấy một thân ảnh cao gầy đang đứng gần đó.
Lưu Vĩ Trạm nhặt xẻng lên, lắp ba lắp bắp nói: Vì tay phải ta bị thương mới chậm như vậy, không có lười biếng…Thật sự không có.”
Căn bản Từ Yến chu không muốn hỏi hắn có lười biếng hay không, Lưu Vĩ Trạm nói như vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Chàng nói: “Người không lười biếng thì sao phải biện minh.”
Đó rõ ràng là giải thích!
Lưu Vĩ Trạm đau khổ như ăn hoàng liên*, có khổ mà không thể nói, nếu không vì tay phải hắn bị bắn thủng một lỗ, cũng không chậm chạm thế này.
(Hoàng liên bắc hay hoàng liên Trung Quốc là loài thực vật thuộc chi Hoàng liên, loài bản địa của Trung Quốc, có vị đắng.)
Từ Yến Chu làm gì phải khó ở như vậy, trước mặt Cố Diệu thì dịu dàng nhỏ nhẹ, đến lượt hắn giống như chỉ muốn một phát vặt đầu hắn xuống.
Lưu Vĩ Trạm: “…Ta sẽ làm việc chăm chỉ, được chưa.”
Từ Yến Chu không lên tiếng, chàng cầm theo cái cuốc cuốc đất cùng mọi người. Lưu Vĩ Trạm toát cả mồ hôi lạnh, rõ ràng Từ Yến Chu đang cuốc đất, hắn lại cảm giác chàng đang nhìn hắn chằm chằm.
Làm việc một lúc nữa, Lưu Vĩ Trạm thực sự không nhịn được, thả cái xẻng xuống tiến đến chỗ Từ Yến Chu, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi không ở bên cạnh phu nhân…”
Từ Yến Chu ngẩng đầu, thần sắc thản nhiên.
Lưu Vĩ Trạm lập tức ngậm miệng: “Coi như ta chưa hỏi.”
Từ Yến Chu rũ mắt xuống: “Có chuyện muốn hỏi ngươi, lại đây.”
Khu rừng bên cạnh rất hẻo lánh, Lưu Vĩ Trạm nơm nớp lo sợ.
Từ Yến Chu: “Ta hỏi ngươi, Hoàng thượng còn phái thêm ai tới?”
Lưu Vĩ Trạm thật sự không biết, hắn lục tung khắp nơi ở Dự Châu hai ngày không tìm được người, đúng lúc đó mật thư của Hoàng thượng truyền đến, lệnh hắn đi kế nhiệm.
Hắn đoán được Hoàng thượng đã phái người khác đến đây. Nếu như có thể mang Từ Ấu Vi về, tuyệt đối là một công lớn, còn hắn thì bị bắt lên đây.
Ánh mắt lưu Vĩ Trạm phức tạp, người tới có hữu dụng không. Trừ phi người kia lợi hại hơn Từ Yến Chu, bằng không ai tới cũng vô dụng.
Hắn vẫn chưa lý giải được tại sao ngày hôm đó Từ Yến Chu lại ở trên núi, chờ con dê là hắn chui vào miệng cọp, bắt ba ba trong rọ. Người tiếp theo có lẽ cũng sẽ có trải nghiệm tương tự như hắn.
Lưu Vĩ Trạm: “Ta không biết gì hết.”
Hoặc là người trong quân doanh, hoặc là Ngự lâm quân, bằng không cũng là ám vệ…Không biết ai sẽ đến làm bạn cùng hắn đây.
Hắn không dám nuôi tham vọng dập tắt thanh thế của Từ Yến Chu, tuy rằng hắn khinh địch, nhưng cũng vì không biết Từ Yến Chu đã tỉnh lại, còn cho rằng chàng đã chết.
Từ Yến Chu lãnh đạm hỏi: “Không biết thật hay giả vờ?”
Lưu Vĩ Trạm: “Ta có thể thề?”
Từ Yến Chu: “Về chỗ đi.”
Hắn cũng chẳng thèm ở cùng một chỗ với Từ Yến Chu, cánh tay hắn bây giờ vẫn còn đau đấy, Từ Yến Chu đã làm gì mà bị Cố Diệu đuổi ra ngoài…”Ồ, về thì về.”
Hơn hai mươi người làm việc, rất nhanh lều giữ ấm đã dựng xong, muối cũng được phơi ra, đồ ăn là quan trọng nhất nên phải trồng trước.
Cố Diệu lấy hạt giống ra gieo lên đất, tưới bằng nước pha linh tuyền, còn châm một bếp lò trong lều giữ ấm, cuối cùng chỉ chờ hạt mọc mầm là được.
Rau mầm trước kia được tưới nước linh tuyền nên mọc rất nhanh, trong nhà không còn đồ ăn khác, cho nên Cố Diệu bất chấp, nhổ lên mười củ cà rốt. Vỏ ngoài cà rốt màu đỏ, nhổ lên còn bám đất vào rễ, chưa lớn được bằng bàn tay đã bị nàng nhổ đi.
Cắt hết mười củ cũng còn không đủ một chậu, bị thiếu đồ ăn, nàng đành cắt hạt lựu chiên với cơm, cùng thịt khô và nấm.
Thịt