Ở Vân Thành có tổng cộng có hai cửa tiệm bán đồ trang sức, tiệm này làm ăn tốt nhất, hơn nữa các loại trang sức cũng tinh mỹ nhất. Bàn trong tiệm được trải bằng vải nhung mềm mại, trên đó bày những chiếc trâm cài tinh xảo, có loại làm bằng bạc, có loại bằng đồng cũng có cả trâm bằng gỗ.
Từ Yến Chu quan sát một hồi không có nhiều hứng thú lắm, chàng gọi chưởng quầy lấy trâm bằng vàng ra. Vốn loại trang sức thông thường bày bên ngoài sẽ không sợ bị phủ bụi bằng trang sức quý trọng như vàng và ngọc, hơn nữa rất ít người mua loại này, cho nên vẫn luôn bọc kỹ cất cẩn thận bên trong.
Chưởng quầy vội vàng lấy trâm vàng ra, làm ăn cái tốt nhất chính là không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Đừng thấy ba người này ăn mặc bình thường, biết đâu lại mua được đồ tốt.
Đều là các loại trâm cài hoa lệ, đầu trâm chạm rỗng điêu khắc hoa hải đường, một loại thì tua rua rũ xuống, một loại thì được khảm bảo thạch nhỏ, vừa đại khí vừa đẹp mắt. Còn có vòng tay vàng khắc hoa văn tường vân, mười phần quý khí.
Từ Yến Chu vừa lòng cây trâm khắc hoa hải đường nhất, chàng cầm lên ngắm nghía một hồi, sau đó cau mày hỏi: “Tại sao trâm hoa hải đường này lại rỗng?”
Cầm trên tay rất nhẹ.
Chưởng quầy giật mình, cái này bảo hắn phải trả lời thế nào. Các cô nương mua trang sức chú trọng đẹp mắt và lộng lẫy, cũng đâu quan tâm có bao nhiêu cân lượng. Nếu làm quá lớn khi cài lên sẽ rất rườm rà, đồ vật cài đầu tốt nhất nên trạm rỗng khắc hoa đẹp mắt, nào có thể như đúc vàng mà đúc đầy ruột trâm.
Chưởng quầy giải thích: “Trâm vàng này nặng ba lượng, tính giá bốn mươi lượng bạc một cây.”
Bọn họ làm ăn buôn bán đàng hoàng, không hề hét giá kiếm tiền đâu nhé.
Từ Yến Chu vẫn cảm thấy nhẹ, vòng tay xem ra nặng hơn một chút, nhìn cũng vừa mắt hơn. Bất quá, chàng còn nhìn thấy một cặp vòng ngọc, cân lượng tuy không tốt lắm nhưng rất dễ nhìn. Từ Yến Chu nhớ tới thời điểm vẫn còn trong phủ đại tướng quân, Lư thị có đeo trên cổ tay một cặp vòng ngọc.
Chàng hỏi trưởng quầy: “Vòng ngọc này bán thế nào?”
Chưởng quầy đáp: “Vòng vàng nặng tám lượng giá một trăm lượng bạc, đôi vòng ngọc cũng một trăm lượng. Tuy rằng không đầy đặn lắm nhưng ôn nhuận tinh tế, người nuôi ngọc, ngọc nuôi người…”
Lưu Vĩ Trạm mắt thấy Từ Yến Chu có ý định mua vòng ngọc, vội vàng nói: “Mua ngọc làm cái gì, chẳng hay rơi xuống đất liền vỡ tan tành, mua vàng đi, đến lúc không thích nữa còn có thể đem đi nung chảy.”
Từ Yến Chu cảm thấy Lưu Vĩ Trạm nói có lý cho nên muốn xem vòng vàng, dù sao vòng ngọc cũng không phải loại tốt nhất. Từ Yến Chu lại nhìn sang phía trâm cài, vẫn không hài lòng: “Không còn cái nào nặng hơn, to hơn sao?”
Chưởng quầy: “Nếu ngài muốn loại to thì ra ngoài đi thẳng, cách đây ba con phố có một tiệm bán vàng bạc, mười một lượng bạc đã đổi được hai thỏi vàng, vừa to vừa nặng.”
“Những cái khác chưa nói nhưng đồ trang sức trong tiệm nhà ta có tiếng tinh mỹ, khách quan còn gì chưa hài lòng?” Chưởng quầy nhìn ba người này một chút rồi nói: “Chỗ ta còn có khuyên tai vàng rất tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần, rất…”
Mua nhanh nhanh rồi đi giùm hắn, hầu hạ không nổi mấy đại gia hỏa này.
Từ Yến Chu: “…Vậy lấy chiếc này đi, khuyên tai vàng mang ra đây nhìn một chút.”
Sở Hoài cũng chọn giống Từ Yến Chu, trâm cài đầu khảm hoa mai, thêm một cặp vòng tay vàng, hai trâm cài tóc và ba đôi khuyên tai vàng. Mua đồ xong tổng cộng hết hai trăm mười lượng bạc.
Chưởng quầy thu bạc, đột nhiên nói: “Còn có cả quyên hoa, khách quan muốn mua không?”
Những bông hoa màu hồng nhạt bằng vải nhung, nhụy hoa khảm ngọc, một đóa cũng không đắt chỉ có hai lượng bạc.
Từ Yến Chu thấy còn tiền nên mua sáu bông, dù sao chàng nhìn thấy rất vừa mắt.
Dư lại mười lượng bạc, Lưu Vĩ Trạm xoa tay: “Chúng ta không đi mua thịt sao?”
Từ Yến Chu quyết định: “Đi.”
Ba người đến tiệm thịt mua hai mươi cân thịt heo, hai mươi cân xương sườn, bốn cái giò heo và mấy cây xương ống to. Hai mắt Lưu Vĩ Trạm sáng rực lên, hắn tính rồi nhé, trên người Từ Yến Chu chắc chắn còn chín lượng bạc nữa.
Mua thịt không đắt bằng mua trang sức, để số tiền đó lại còn mua được rất nhiều thịt.
Lưu Vĩ Trạm truyền thụ kinh nghiệm ít tiền đến đáng thương của hắn: “Ngươi đem tiền giấu đi, trên người nam nhân không thể không có tiền.”
Từ Yến Chu lành lạnh liếc hắn: “Làm sao, ngươi cũng muốn tiền?”
Lưu Vĩ Trạm á khẩu không trả lời được, hắn không xứng có tiền, Từ Yến chu cũng không xứng! Trên người nam nhân không được có tiền, nửa lượng cũng không được.
Lưu Vĩ Trạm nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống, chờ đó, chờ hắn bắt được tận tay Từ Yến Chu giấu tiền riêng, nhất định sẽ nói cho Cố Diệu đầu tiên.
Trở lại Ngọc Khê Sơn, Từ Yến Chu đưa trang sức cho nữ nhân trong nhà xem. Cái cho Lư thị chiếc vòng vàng nặng nhất, bà cảm động đến nỗi lệ nóng quanh tròng.
Trước kia không phải Từ Yến Chu chưa từng tặng quà, hằng năm đến sinh nhật chàng đều chuẩn bị lễ vật, nhưng lần này không giống. Chưa đề cập đến chuyện có thích hay không, chỉ nói đến phần tâm ý này cũng khiến bà phải cảm động.
Lư thị nâng vòng vàng lên ngắm nhìn, hốc mắt ửng đỏ: “Ta đây nhận, nhưng đeo vào lúc làm việc sẽ không tiện, cất trước.”
Cố Diệu được tặng chiếc trâm cài khảm hoa hải đường, đầu trâm trạm rỗng khắc vài bông hoa, một trong số đó còn ở dạng nụ, tất cả hội tụ thành một khóm hoa tinh mỹ. Hai mắt Cố Diệu trừng lớn, cái này có phải hơi nhiều hoa rồi không.
Cây trâm hoa mai cũng vậy, Từ Ấu Vi rất cảm động, nàng vốn rất thích hoa mai lại còn lớn như vậy, nàng chưa từng gặp qua hoa mai vàng bao giờ nha.
So ra thì sáu bông quyên hoa bằng nhung là đẹp nhất.
Cố Diệu cất cây trâm của mình vào một hộp gỗ: “Đúng vậy, trước tiên cứ cất vào đã, lúc làm việc không tiện đeo.”
Chẳng may mất đi sẽ rất đau lòng.
Từ Ấu Vi cũng đem của mình cất: “Ngày thường cài quyên hoa đi, rất dễ nhìn, đa tạ huynh trưởng.”
Từ Yến Chu ngại ngùng gật đầu: “Đeo khuyên tai đi, cái này không lo bị mất.”
Khuyên tai vàng được trạm khắc theo hình hoa đinh hương, rất đáng yêu, Cố Diệu mỉm cười: “Ừm, cái này có thể đeo được.”
Hầu hết các trang sức bằng vàng đều hợp hơn với nữ nhân lớn tuổi, mặc dù còn có những thứ khác đẹp hơn, nhưng họ vẫn thích màu vàng.
Cố Diệu về phòng thử cây trâm một chút, búi lại mái tóc cài trâm hoa hải đường khiến dung mạo càng thêm thanh tú.
Từ Yến Chu không khỏi nhìn chằm chằm, tán dương: “Rất đẹp.”
Cố Diệu cũng thấy đẹp, trâm bằng hoa hải đường càng đẹp hơn. Từ Yến Chu nhìn thêm vài lần nữa mới không tình nguyện dời mắt đi.
Gương trong nhà không được sáng, chỉ có thể miễn cưỡng soi được một chút, Cố Diệu ngắm nghía một lúc lại tháo ra thay bằng trâm gỗ, đem trâm vàng cất vào trong cùng tủ giường.
Từ Yến Chu nói: “Nàng cài đi, mất lại mua cái khác.”
Cố Diệu: “Cái này có thể tùy tiện mua sao, mất đi tiếc lắm.”
Từ Yến Chu thấp giọng thì thầm: “Tương lai sẽ có nhiều hơn.”
Chàng lấy ra số tiền còn dư, giải thích chân tướng: “Đây là kim bài tìm thấy được.”
“Mấy tên bị nhốt lại trong ngục tối, không tra hỏi được gì.” Từ Yến Chu lấy hết tiền trên người ra, túi tiền lập tức trống rỗng không còn lại gì.
Cố Diểu chỉ thu tấm kim bài, đẩy bạc trở lại: “Huynh cầm đi, trên người có tiền cũng dễ làm việc.”
Từ Yến Chu lắc đầu: “Không cần, nàng giữ đi.”
Chàng có thể đi bắt tặc, bắt hết trong Vân Thành sẽ chuyển sang nơi khác, không thiếu tiền. Người một nhà chẳng phân biệt ta người, Cố Diệu cũng không kì kèo mà thu tiền: “Vậy lúc cần dùng tiền huynh cứ lấy trong ngăn tủ nhé.”
Chìa khóa tủ giường lò Từ Yến Chu cũng giữ một chiếc, Cố Diệu cất tiền chưa bao giờ giấu từ Yến Chu bao giờ, trong nhà có những gì chàng đều biết rõ.
Nàng thật sự rất vui, tuy rằng ngày thường không thể mang nhưng chỉ cần ngắm những đồ vật kim quang lấp lánh như vậy thôi, nàng cũng đã vui vẻ.
Nàng không tiếc lời: “Từ Yến Chu, cám ơn huynh.”
Thứ Từ Yến Chu mua đẹp nhất là khuyên tai, vành tai Cố Diệu nhỏ nhắn khéo kéo, đeo vào càng thêm xinh đẹp. Nàng phát hiện Từ Yến Chu đang nhìn tai mình chằm chằm, bèn gọi: “Từ Yến Chu…”
Chàng đột nhiên nắm chặt tay Cố Diệu, vươn người qua hôn lên vành tai nàng.
Lúc này Từ Yến Chu mới lên tiếng: “…Nàng không cần nói cám ơn ta, nàng muốn cái gì ta cũng sẽ mua cho nàng, ta sẽ không giấu tiền riêng trong người.”
Đây là chuyện vốn phải làm, nhưng cảm ơn cũng không cần phải cảm ơn theo cách này mà. Cố Diệu cảm thấy vành tai hơi nóng lên, bất quá còn nói cảm ơn nữa thì thật khách sáo, vậy thì sau này nàng không nói nữa.
Đồ vật cất xong, bọn họ không thể cứ ở trong nhà mãi, Cố Diệu liền đổ đậu đã ngâm ra vào chậu khác, bê đến chỗ cối xay. Muốn có đậu hũ đi bán cần phải làm ra loại đậu dễ nhìn một chút, Cố Diệu đã sang nhà thợ một đặt làm một cái khuôn ép đậu hũ mới. Dài rộng hai thước, cao bằng nửa bàn tay, lúc hoàn thành thì cắt đậu thành những khúc nhỏ.
Hiện tại các hộ đều có hạt đậu, Cố Diệu tính toán làm thật tốt thì hướng dẫn bọn họ cách làm, sau đó trực tiếp bán cho quán rượu.
Lần trước làm xong bị nát, nàng nghĩ có thể do đổ quá nhiều nước, lần này rút kinh nghiệm cho lượng nước vừa đủ, đậu hoa nổi lên không bị quá nhũn, lúc ép ra miếng đậu chắc hơn hẳn.
Lưu Vĩ Trạm vẫn ngóng trông được ăn một bữa thịt lớn, gặm khúc xương to, hắn khoa chân múa tay hỏi liên tục: “Tối nay ăn gì vậy?”
Đậu hũ làm được rất nhiều, trước đó nàng đã làm cho