Phúc Lộc trợn trừng mắt, thanh âm gấp rút: “…Ngươi muốn tạo phản!”
Từ Yến Chu: “Lúc biết ta không chết trên đường lưu đày, hắn nên sớm nghĩ đến ngày này.”
“Một vạn tướng sĩ phải vùi mình dưới Ô Ngôn Quan, thế mà Chu Ninh Sâm vẫn an ổn ngồi trên hoàng vị, kê cao gối ngủ, trong khi bọn họ chưa từng phạm sai lầm nào…”
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Thương thay xương chất bờ Vô Định, vẫn là người trong mộng chốn khuê phòng*.
* Trích bài thơ Lũng Tây hành kỳ 2 của Trần Đào
Bọn họ không chết dưới lưỡi đao quân địch, mà chết dưới tầng tầng cát lún.
Phúc Lộc liếm môi nuốt giọt máu trào ra: “Từ Yến Chu, bọn họ vì ngươi mà chết, nếu không có ngươi bọn họ sẽ không chết, chính là ngươi hại bọn họ…”
Phúc Lộc cho rằng hắn không còn sống được bao lâu, nhất định phải làm chuyện gì đó cho hoàng thượng, mang theo tất cả bí mật xuống hoàng tuyền.
Từ Yến Chu bất chợt mở cửa lao, túm lấy bàn tay Phúc Lộc ấn vào tờ khai.
Phúc Lộc kinh hãi nhìn Từ Yến Chu: “Không! Ta không nói gì cả, ngươi không thể làm vậy!”
Từ Yến Chu: “Lúc đó các ngươi có từng cho ta cơ hội được biện giải chưa, sự tình ngày đó chẳng phải đều do hắn đơn phương quyết định hay sao.”
Lời khai trùng điệp trải dài hết ba tờ giấy, phía dưới in rõ ba dấu tay.
Phúc Lộc toan giật lấy tờ khai nhằm xé bỏ, hiềm nỗi ngay cả sức để đứng lên hắn cũng không có.
Từ Yến Chu ung dung nói: “Ngươi nhất định phải sống thật tốt, mở to mắt nhìn xem Hoàng thượng mà ngươi trung thành kia đến cùng có quan tâm tới mạng của ngươi hay không.”
Có lẽ sẽ có người biết nhiều bí mật hơn, tuy nhiên Trần Hải đã chết.
Năm người đến ám sát bọn họ trên Ngọc Khê Sơn cũng đã chết, người bị giam cũng bị dùng cực hình, chỉ nói kẻ sai khiến bọn hắn làm việc là một nam nhân, ngoài ra những thứ khác đều không rõ.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Từ Yến Chu căn dặn ngục tốt: “Trông cho thật kỹ, đừng đế bọn hắn chết.”
Ra khỏi ngục tối, chợt có một cơn gió đầu xuân thổi qua, không khí giữa buổi trưa thật ấm áp.
Bầu trời trong vắt, dưới bồn hoa không biết từ bao giờ cỏ xanh đã mọc lên tươi tốt, phồn thịnh hướng vinh.
Bố cáo thiên hạ đã dán trước cổng thành, Từ Yến Chu quyết định đem lời chứng thực dán trên thân cây cách thành Túc Châu không xa.
Dân chúng trong thành có một trận nghị luận ầm ĩ.
Trong thành dán bố cáo viết Từ Yến Chu mưu đồ làm phản.
Không chỉ thế, còn vạch đủ loại tội danh như đến trễ quân tình, Hoàng Thượng thiện tâm đã khoan hồng độ lượng, tuy vậy chàng không những không hối cải còn uy hiếm mệnh quan triều đình.
Có lẽ từ lâu đã cất giấu nghịch tâm.
Dân chúng bình thường rất khó khăn để nhận biết hết những chữ viết trên giấy, đến khi hợp lại họ càng khó mà phân biệt đúng sai.
“Từ tướng quân sao phải tạo phản, cái này sai rồi.”
“Từ tướng quân đang ở biên quan, không có khả năng uy hiếp mệnh quan triều đình.”
Một số người thậm chí không biết Từ gia đã bị lưu đày ngàn dặm, còn cho rằng đại tướng quân của bọn họ vẫn còn canh giữ ở biên quan.
Quan sai quát: “Còn nói vớ vẩn coi chừng đem các ngươi giam hết lại, tránh ra một chút, đọc xong thì đi nhanh đi!”
Giọng của quan sai trở nên gay gắt: “Từ Yến Chu đã tạo phản, hắn hại chết nhiều tướng sĩ như vậy, trong đó biết chừng có thân nhân của các ngươi.”
“Là Hoàng thượng nhân từ chỉ phán hắn lưu đày Tây Bắc, vậy mà hắn vẫn không biết hối cải!”
Tiếp tục: “Mọi người yên tâm, Hoàng thượng đã hạ lệnh cho Trấn Viễn Hầu làm đại tướng quân, tiêu diệt nghịch tặc.”
Không cho nhìn thì thôi, mấy loại lời vớ vẩn này một câu nói thật cũng không có, bọn họ chẳng hiếm lạ gì.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Dân chúng vững lòng tin rằng Từ tướng quân sẽ không tạo phản, Từ tướng quân đã canh giữ giang sơn Đại Sở rất tốt, không lý nào lại tạo phản.
Cho dù có tạo phản, cũng do bị ép mà phải làm phản.
Thành Túc Châu đã bị cấm túc, đi phía bắc là Vân Thành, đi về phía nam là Tương Dương.
Tại sao không phong thành Tương Dương chứ, chẳng biết bao giờ Từ tướng quân mới đánh tới đây, đến lúc đó bọn họ sẽ thu thập đồ đạc trước, chuẩn bị thật tốt thịt gà, thịt vịt, thịt cá…
Nếu có chiến trận bọn họ nhất định phải ẩn nấp thật tốt, không gây thêm phiền phức cho Từ tướng quân.
Quân tuần tra xé lời làm chứng dán ngoài thành xuống, một cái liếc mắt cũng không dám vội vàng đưa về Thịnh Kinh ngay lập tức.
Ba tờ chứng tràn ngập con chữ, Chu Ninh Sâm đọc nhanh như gió, trong nháy mắt đã xong.
Dưới tờ giấy chứng có in ba dấu tay danh dự của Cố Thừa Lâm, Tô Uẩn Chi và Phúc Lộc.
Dưới mỗi cái tên đều in tay, không phải màu đỏ của sáp mà là màu nâu, màu của máu tươi đã khô.
Mày Chu Ninh Sâm cau chặt, y cảm thấy ghê tởm trong lòng, sau khi ghê tởm chợt biến thành run sợ.
Y vội vàng cuộn lời làm chứng lại, hỏi: “Cái này có những ai xem qua?”
Người đưa tin đáp: “Đại nhân nói lấy từ ngoài thành về, chưa có ai thấy.”
Nghe vậy vẻ mặt Chu Ninh Sâm cũng không dịu đi chút nào, bây giờ chưa có ai đọc, không có nghĩa trong tương lai sẽ không có.
Không chỉ một tờ, mà còn có thể viết nhiều tờ hơn thế này.
Từ Yến Chu không nhằm vào dân chúng, mà muốn cho y đọc.
Chu Ninh Sâm cố gắng kiếm nén không ngay lập tức xé tan tờ chứng, Từ Yến Chu đang uy hiếp y, dám uy hiếp y.
Từ Yến Chu thật sự cho rằng hắn là Chiến thần Tây Bắc? Cứ coi như Lưu Vĩ Trạm đi theo Từ Yến Chu, vậy hắn cũng chỉ có ba vạn binh mã trong tay.
Nếu y phái hai mươi vạn đại quân tới còn chưa đủ để san bằng Vân Thành hay sao? [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Ba người này, quả nhiên là phế vật.
Y hạ lệnh: “Truyền chỉ, cách chức Tĩnh Viễn Hầu cùng đám người Tô gia giáng xuống làm bình dân.”
Nghĩ đến Phúc Lộc, Chu Ninh Sâm liền nổi sát tâm, Cố Thừa Lâm và Tô Uẩn Chi tham sống sợ chết không nói, Phúc Lộc là người bên cạnh y, vậy mà dám phản bộ y.
“Hậu táng người nhà Phúc Lộc.”
Phúc Lộc vừa đi, bên cạnh Chu Ninh Sâm đã đổi thành người khác, tiểu thái giám mới tới tên là Nguyên Bảo, chỉ dám cun cút nghe lời.
Nguyên Bảo ngoan ngoãn báo: “Hoàng thượng, thái hậu nương nương mời người đến Từ Ninh cung dùng cơm.”
Chu Ninh Sâm vẫn chưa nói xong: “Truyền ý chỉ của trẫm, tước phong hào Thục phi, biếm vào lãnh cung.”
Y sớm đã quên người tên Tô Tuyết Ninh kia, sau đêm đó, Chu Ninh Sâm chưa từng gặp lại Tô Tuyết Ninh thêm một lần nào, theo y, Tô Tuyết Ninh chính là chứng cứ chứng minh y đã phản bội Từ Ấu Vi.
Đời này y không muốn tiếp tục nhìn thấy nàng ta.
Chu Ninh Sâm dừng một lát: “Chỉ cần nàng ta an phận, sẽ đảm bảo cho nàng ta cơm áo đầy đủ.”
Dù thế nào Thục phi cũng là nữ nhân của hắn, không nên quá tuyệt tình.
Nói xong, y nâng bước đến Từ Ninh Cung.
Trong đại điện không có người nào khác ngoài Thái Hậu và một vài cung nữ hầu cạnh.
Thái Hậu: “Hoàng Thượng đã tới, truyền thiện.”
Chờ thức ăn dâng lên hết, Thái Hậu cho mấy cung nữ thái giám đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn mẫu tử hai người, lúc này Thái Hậu mới lên tiếng: “Hoàng thượng phái người đến Dục Tú cung?”
Chu Ninh Sâm gật đầu: “Tô gia bị biếm làm thường dân, đương nhiên nữ nhi của hắn không còn xứng với phi vị, cứ để nàng ta sống trong lãnh cung nửa đời còn lại đi.” [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Thái Hậu thở dài, không ngờ ngay đến Thục Phi cũng không biết tranh giành.
Tuy nhiên dù có nói một ngàn lời vạn lời, dẫn đến chuyện phiền lòng như hôm nay, tất cả đều do Hoàng Thượng làm việc không đủ quyết đoán.
“Thôi vậy.” Thái Hậu không có khẩu vị, gắp hai miếng đã dừng lại: “Hoàng Thượng, chuyện của Từ gia con tính thế nào?”
Chu Ninh Sâm không đáp, ý định xuất binh đến Tây Bắc cũng chỉ xuất hiện giây lát trong suy nghĩ của y, để vào được Vân Thành trước tiên phải băng qua Ngọc Khê Sơn.
Tuy nhiên, đường trên núi Ngọc Khê Sơn vừa nhỏ vừa hẹp, hai bên đường đều là cây cối bụi gai, đi qua được đó là một vấn đề lớn.
Chu Ninh Sâm không thể nhớ ra ngày trước Từ Yến Chu đánh hạ Vân thành bằng cách nào.
Y nói: “Dưới các triều đại, những kẻ mang ý định làm phản đều sẽ có kết thúc thảm hại.
Ngũ mã phanh thây, lăng trì xử từ, chém ngang người, thậm chí nặng hơn là tru di cửu tộc.”
Thái Hậu ấn thái dương: “Hoàng thượng, việc này không nên quá khích, theo ý của ai gia chúng ta nên sửa lại án sai của Từ gia, kéo dài thời gian nghĩ kế sách khác.” [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Trong mắt Thái Hậu, đây là cách an toàn nhất để trấn an Từ Yến Chu, sau đó tìm cớ xử tử hắn, như thế còn đáng tin cậy hơn phái binh trấn áp.
Chỉ cần Từ Yến Chu không làm phản, hắn vẫn là một cận thần, đến lúc đó vua muốn thần chết thần không thể không chết.
Thái Hậu nói: “Hoàng thượng, hãy làm theo cách của ai gia đi.”
Đáy mắt Chu Ninh Trâm hằn lên tơ máu: “Mẫu hậu cho rằng bây giờ Từ Yến Chu vẫn muốn sửa án sai hay sao?”
Ba người Cố Thừa Lâm, Tô Uẩn Chi, Phúc Lộc có lẽ đã lành ít dữ nhiều.
“Khắp nơi ở Đại Sở đều dán bố cáo, Từ Yến Chu còn đường lui không?”
Y thở hổn hển: “Sửa lại án oan cho hắn? Khác gì muốn trẫm thừa nhận với thiên hạ rằng từ đầu trẫm đã sai!”
Thái hậu: “Việc này vốn dĩ là lỗi của Hoàng thượng, ngươi muốn giết cứ giết, lúc làm việc lại không sạch sẽ, kết cục như hiện tại do chính ngươi tự mình đốt lửa!”
Sự tình ngày ấy Từ Yến Chu chỉ còn một hơi tàn, Chu Ninh Sâm đinh ninh cho rằng Từ Yến Chu sống không còn được bao lâu.
Nhưng vẫn còn Từ Ấu Vi ở đó, hắn biết phải làm sao? [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
“Ý trẫm đã quyết, mẫu hậu không cần khuyên.”
…
Chu Ninh Sâm không đến hậu cung, tường đỏ ngói xanh cũng trở nên an tĩnh, thoạt nhìn giống như một cái lồng giam.
Tô Tuyết Nịnh chuyển từ Dục Tú cung vào lãnh cung, đi theo nàng chỉ có một cung nữ lạ mắt.
Một đám thị nữ mang từ Tô gia tới đều bị tống đến phòng giặt đồ.
Trong đó có một cung nữ đã cùng Tô Tuyết Nịnh lớn lên từ nhỏ, mặc dù chỉ là thị nữ nhưng tình cảm như tỷ muội.
Bây giờ nàng ta sống chết thế nào nàng cũng không biết, hiện tại nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, biết làm cách nào để quản chuyện của người khác.
Chu Ninh Sâm làm người quá tàn nhẫn, nhưng Tô Tuyết Nịnh đã chuẩn bị tinh thần rất tốt, chỉ cần nàng còn sống, Tô gia nhất định chưa vong.
*
Lời chứng đã được dán lên nhưng phía thành Túc Châu vẫn không có động tĩnh.
Ngẫm lại cũng đúng, Chu Ninh Sâm ở nơi xa vạn dặm, muốn phân phó chuyện gì đều phải thông qua người truyền tin.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Cố Diệu thừa dịp này phái người đến Liêu An, Phụng Dương dán lời chứng, khống chế thủ thành của mười lăm thành trì bên cạnh.
Còn những chuyện khác, đi bước nào tính bước đó.
Mây đen bao phủ khắp tòa thành, mắt thấy trời sắp mưa lớn, một đám người nhanh tay thu dọn quần áo, nhặt hết trứng gà.
Cố Diệu: “Lưu tướng quân, gọi đám người Giang Nhất vào tiền thính đi, ta có chuyện muốn nói.”
Lưu Vĩ Trạm sợ chuồng heo bị dính nước mưa nên rải đất khắp chuồng từ chỗ cao đến chỗ thấp, sau đó còn xếp mấy phiến đá lên.
Heo còn nhỏ không được để chúng sinh bệnh, hắn chỉ hận không thể nhường phòng của mình cho chúng ở.
Thời tiết này còn đòi gọi Chu Tước Vệ, Lưu Vĩ Trạm mơ hồ cảm giác được có chuyện sắp xảy ra, sửng sốt một hồi mới hỏi ý thăm dò: “Phải chăng muốn đuổi bọn họ đi, ta ôm heo qua đó luôn nhé?”
Hắn đợi ngày này đã lâu.
Cố Diệu chỉ đáp: “Có một số việc muốn hỏi bọn hắn, người đâu?”
Lưu Vĩ Trạm chột dạ: “Bọn Giang Nhất ra ngoài thành khai hoang dọn đất rồi, thời tiết càng ngày càng ấm, phải mở thêm mấy mẩu ruộng để sang xuân thả hạt giống.”
Một người ngoài cuộc như hắn cũng thấy rõ sự chăm chỉ làm lụng của bọn Giang Nhất mấy ngày nay, giống như không ra sức làm sẽ ngay lập tức bị đuổi đi vậy.
[Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Lưu Vĩ Trạm: “Ta đi gọi bọn hắn về.”
Bị đuổi hay không còn phải xem số phận nha, chăm chỉ thôi chưa đủ.
Lưu Vĩ Trạm cưỡi ngựa chạy đi, vui tươi hớn hở thông báo cho bọn hắn biết Cố Diệu có chuyện muốn tìm.
Giang Nhất thả cái cuốc xuống, Cố Diệu tìm bọn họ Lưu Vĩ Trạm cần gì phải vui sướng thế kia: “Chuyện gì?”
“Việc tốt.”
Một đống đồ đạc được chất trên bàn trong tiền thính, kiếm, Chu Tước lệnh, còn có một chồng ngân phiếu.
Tất cả đều là của Chu Tước Vệ bị tịch thu ngày trước.
Cố Diệu bàn bạc với Từ Yến Chu: “Nếu bọn họ muốn rời đi hãy để họ đi, ta đã giữ lại 200 lượng ngân phiếu, coi như tiền cơm mấy ngày qua.”
Từ Yến Chu đáp: “Nghe nàng.”
Chu Tước Vệ là tâm phúc của Chu Ninh Sâm, không chỉ chín người bọ họ, chỉ cần nhìn vào Giang Nhất và Giang Tam cũng đủ nhận ra quan hệ của bọn họ không tồi.
Sau này nếu đối nghịch với Chu Ninh Sâm, có lẽ sẽ gặp lại toàn bộ Chu Tước Vệ, Từ Yến Chu không muốn làm người khác phải khó xử.
Sau nửa khắc, Lưu Vĩ Trạm dẫn chín người đi vào.
Cố Diệu nói thẳng vào vấn đề: “Đồ của ai người đó lấy, nhân dịp trời chưa mưa, nhanh chóng ra khỏi thành.” [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà]
Có người duỗi cổ nhìn nhìn, sau đó lập tức rụt cổ về.
Giang Nhất: “…Phu nhân, đây là ý gì?”
Cố Diệu vừa định mở miệng, Giang Nhất đã gào khản cả giọng: “Ngươi muốn đuổi bọn ta đi!”
Cố Diệu: “Tình huống gần đây thế nào các ngươi đều biết, chỉ giúp các ngươi trở về nơi các ngươi cần về mà thôi.”
Ngực Giang Nhất chua xót, cho nên Cố Diệu đang muốn tiễn bọn họ đến Tây Thiên?
Giang Tam nhìn cũng chưa nhìn những thứ đặt trên bàn đã nói: “Thật không dám giấu diếm, đúng ra ta là người Vân Thành, sau này bị bán đến Thịnh Kinh…Khi đó chỉ mới ba tuổi, nhưng ta luôn ghi nhớ mình là người