Editor: Gà
Chu Ninh Sâm nhìn nàng ngẩng đầu lên lộ ra đôi mắt sáng ngời, cặp mắt này đã vô số lần xuất hiện trong giấc mộng của y.
Đôi khi sẽ ngậm ý cười, đôi khi lạnh lùng xa cách.
Sau lần Sở Hoài truyền lại những lời đó, Chu Ninh Sâm đã nằm mơ vài hôm, trong giấc mơ Từ Ấu Vi đuối y cút đi.
Chu Ninh Sâm bắt đầu đánh giá tiểu đồng trước mặt, dung mạo thanh tú, dáng người tinh tế, giống mà cũng không hẳn là giống, nhưng y vĩnh viễn không thể quên được đôi mắt đó.
Chu Ninh Sâm hít thở không thông, chính y cũng không phát hiện tay mình đang run rẩy.
Y vừa hy vọng người này là Từ Ấu Vi cũng rất sợ sẽ là nàng, như vậy có phải thừa tướng cũng…
Sở Hoài ngẩng đầu: “Hoàng thượng?”
Chu Ninh Sâm định thần lại, y hỏi: “Thừa tướng thu tiểu đồng này từ lúc nào, nhìn qua khá thông minh lanh lợi.”
Sở Hoài đáp: “Là đứa cháu bà con xa của quản gia trong phủ, tuổi vẫn còn nhỏ nên lão thần thu đến bên cạnh, chăm sóc cuộc sống hằng ngày của thần trên đường đi, coi nó như tôn nhi trong nhà.”
Chu Ninh Sâm: “Ra vậy.”
Là người trong phủ thừa tướng, xem ra không phải, nhưng lỡ như…
Đúng vậy, thà giết một vạn do nhầm lẫn còn hơn để vụt mất một lần.
Phải hay không phải, mang về kiểm tra sẽ biết.
“Đúng lúc trẫm đang có việc quan trọng muốn thương lượng với thừa tướng, về cung trước đã, buổi tối trẫm sẽ mở yến tiệc đón gió tẩy trần cho khanh.” Chu Ninh Sâm cười cười: “Thừa tướng, mời.”
Sở Hoài nhìn thẳng vào Chu Ninh Sâm đáp: “Nếu là chuyện quan trọng, quả thật không thể chậm trễ, thần sẽ theo Hoàng thượng tiến cung.”
Hắn quay đầu dặn Từ Ấu Vi: “Tường Vân, ngươi hồi phủ báo một tiếng, không cần đợi.”
Từ Ấu Vi thoáng thấy bất an, nàng không biết Chu Ninh Sâm đã đoán được cái gì, để Sở Hoài tiến cung một mình, chẳng may…
Lại nghe Chu Ninh Sâm nói: “Trẫm sẽ sai Nguyên Bảo truyền lời thay, Tường Vân…Cũng nên tiến cung chăm sóc thừa tướng đi.”
Sở Hoài cười cười: “Trong cung đã có nội thị và cung nữ, Tường Vân đi cũng vô dụng, nào dám để Nguyên Bảo công công mất công một chuyến, Tường Vân, còn không mau đi.”.
Hãy tìm đọc trang chính ở || TRÙMtruy ện.
||
Người với người sẽ không giống nhau đến vậy.
Chu Ninh Sâm càng thêm hoài nghi: “Thế nào, hay hoàng cung là núi đao biển lửa, Tường Vân không thể đến?”
Một trận gió thổi qua cổng thành, Chu Ninh Sâm nhìn Sở Hoài mang theo ý cười, nghe Sở Hoài phân trần: “Dĩ nhiên không phải, Tường Vân đã ra ngoài một thời gian dài nó rất nhớ người nhà, thần muốn cho về phủ sớm một chút.
Chỉ không hiểu vì sao Hoàng thượng lại muốn để Tường Vân vào cung cùng thần mà thôi.”
“Bởi vì trông hắn giống một cố nhân của trẫm.”
Y tiến lên, làm bộ như muốn kéo tay Tường Vân.
Từ Ấu Vi lui về phía sau một bước, chỉ cần nhìn thấy Chu Ninh Sâm nàng đã cảm thấy chán ghét cùng ghê tởm, cớ gì còn để mặc y chạm vào. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
“Làm sao nô tài có thể giống cố nhân của Hoàng thượng.”
Lồng ngực Chu Ninh Sâm như muốn nổ tung: “Không phải…đó là vì, Ấu Vi, vì sao nàng lại ở đây, thừa tướng…hắn không phải là thừa tướng, là ai, hắn là Sở Hoài đúng không!”
Y tiến tới bắt lấy cánh tay Từ Ấu Vi, người ngày đêm nhớ mong đã ở đây, y thờ ơ thế nào được? Y có rất nhiều lời muốn nói với nàng, y có nỗi khổ…
Sở Hoài bảo vệ Từ Ấu Vi, lén phát tín hiệu dưới chuôi kiếm, thông báo cho Giang Thập Tam đang ẩn mình trong bóng tối, bọn họ có hơn sáu mươi người ở Thịnh Kinh, và dù bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa Từ Ấu Vi rời đi.
Hai mắt Chu Ninh Sâm đỏ ngầu, y gọi một tiếng: “Ấu Vi.”
“Đừng gọi tên ta, ngươi không xứng.”
Từ Ấu Vi tỉnh táo lại, nàng rút đao ra nhắm thẳng vào Chu Ninh Sâm đâm tới, đao này là tẩu tử đưa cho nàng, mỗi ngày nàng đều dắt trong người.
Lưỡi dao sắc bén lóe hàn quang dưới ánh mặt trời.
Thời khắc này Chu Ninh Sâm không biết bản thân đang cảm thấy ra sao, người y ngày đếm nhớ thương, nhưng người ấy lại chĩa mũi đao về phía y mà đâm.
Nàng còn nói y không xứng gọi tên của nàng.
Trên trán Chu Ninh Sâm nhảy gân xanh, đầu đau nhức dữ dội: “Ta không xứng…Ấu Vi, nàng hướng mũi đao về phía ta, nàng hận ta vậy sao?”
Hầu kết trào lên vị tanh ngọt, y cắn răng tiếp tục hỏi: “Nàng hận ta đến vậy, hận không thể giết chết ta ư?”
Sau lưng Chu Ninh Sâm có thị vệ, bọn họ chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết phải rút kiếm bao vây xe ngựa.
Chu Ninh Sâm vung tay lên: “Tất cả dừng tay, Từ Ấu Vi, ta hỏi nàng, nàng hận ta đến vậy?”
Từ Ấu Vi không hiểu tại sao y có thể hỏi được câu này, cớ gì không hận, nàng không nên hận ư?
Trên đường lưu đày thiếu chút nữa bị Trần Hải bắt đi, lúc đó nàng đã hận Chu Ninh Sâm, rõ ràng huynh trưởng trọng thương hôn mê, nếu nàng biến mất nương của nàng phải làm thế nào?
Sau này đến Vân Thành, trốn ở trên núi vẫn bị đuổi giết, nàng đã đùng dao đâm vào ngực một người.
Khi nó nàng đã nghĩ, tất cả những thống khổ Từ gia phải gánh chịu đều do Chu Ninh Sâm ban tặng, nếu có cơ hội, nàng sẽ dùng thanh chủy thủ găm vào trái tim của y.
Nàng nheo mắt lại: “Ngươi hỏi ta hận ngươi không à…”
Nàng nâng tay lên, đâm mũi đao vào người Chu Ninh Sâm.
Chu Ninh Sâm nhất thời không để ý, lồng ngực bị rạch một đường, y giơ tay ngăn lại khiến lưỡi đao cứa rách lòng bàn tay, máu tươi lập tức nhỏ xuống mặt đất…
Thị vệ rút kiếm chĩa vào Từ Ấu Vi, Chu Ninh Sâm đỏ mắt quát: “Đừng đụng đến nàng.”
Từ Ấu Vi vững vàng nắm thanh chủy thủ, lưỡi đao lưu lại vết máu của Chu Ninh Sâm, nàng nhíu mày lên tiếng: “Hận, đương nhiên hận, giữa ngươi và ta có mối thù giết người thân, không đội trời chung.”
Lời của nàng từng chữ từng chữ đánh mạnh vào tâm trí của y, không đội trời chung…Từ Ấu Vi thực sự nói không đội trời chung.
Giá như huynh trường của nàng không phải Từ Yến Chu, sao y lại không muốn để nàng trực tiếp tiến cung, cho nàng và nhà mẹ đẻ của nàng phong quang vinh hiển, sủng ái một đời.
Nhưng vì huynh trưởng của nàng là Từ Yến Chu, y chẳng còn cách nào khác, giả như sau nàng có con, lại có một đại cữu cữu là tướng quân, vậy thiên hạ này sẽ là của họ Chu hay họ Từ?
Chu Ninh Sâm đè chặt vết thương trên ngực, điều nực cười nhất chính là, Từ Ấu Vi lại bọn họ nói không đội trời chung, nàng khiến hắn bị thương mà hắn vẫn không đành lòng động vào nàng.
“Nhưng nay Từ Yến Chu đã tạo phản, hắn là một phản tặc đáng phải giết.
Ấu Vi, tất cả những chuyện này không liên quan đến nàng, chúng ta bắt đầu lại được không.”
Mắt Chu Ninh Sâm đã giăng đầy tơ máu: “Nàng đã ở Thịnh Kinh, còn có thể chạy đi đâu?”
Từ Ấu Vi quay sang nhìn Sở Hoài: “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.”
Đi được là tốt nhất, còn nếu không thể chạy thoát nàng thà chết cũng không đồng ý tiến cung.
Nơi đó quá dơ bẩn, không có gì tốt để đi vào.
Từ Ấu Vi chẳng hề sợ hãi, đổi lại còn có chút vui sướng, dù nương của nàng, tẩu tử, ca ca, tiểu đệ không ở đây nhưng lại có Sở Hoài bên cạnh, thừa tướng cũng đã chuyển đến Lĩnh Nam, đều tiếc nuối duy nhất là không thể dùng một đao giết chết Chu Ninh Sâm.
Chu Ninh Sâm lặp lại lời nàng vừa nói: “Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành…Nàng đang uy hiếp ta, dùng cái chết để uy hiếp ta, nàng ỷ vào việc trẫm không đành lòng có phải không?”
“Chạy thoát là ta mạng lớn, chạy không thoát do số phận ta không tốt, liên quan gì đến ngươi?”
Chu Ninh Sâm bật cười, mùi máu tanh nồng trào lên cổ họng, y cố nén nuốt bọt máu xuống, y hoàn toàn có thể cho người bắt Từ Ấu Vi đi, bên cạnh y là mấy trăm thị vệ còn sợ không bắt được vài người hay sao?
Nhưng y không nỡ xuống tay, thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, y sợ. [Truyện chỉ được đăng tải tại wordpress và wattpad của Gà.
Tất cả những trang khác đều ăn trộm từ chất xám của người edit.]
Đầu y đau đớn như muốn nứt ra, thanh âm tắc nghẹn: “Hắn không phải thừa tướng, là Sở Hoài đúng không?”
Sở Hoài cầm tay Từ Ấu Vi, hắn cũng không sợ chết, hắn sẽ tận lực đưa nàng rời đi.
Từ Ấu Vi đáp: “Huynh ấy là người thật lòng thích ta.”
Lồng ngực Chu Ninh Sâm như bị xé rách, hay cho câu người thật lòng thích: “Được, được…Nàng đi đi, ta thả nàng đi, nàng có thể đi…”
Y lại chỉ vào Sở Hoài: “Nhưng hắn không được.”
Đột nhiên trước mặt Chu Ninh Sâm vụt qua một mảnh màu đen, không biết là ai hô tiếng động thủ, tiếp theo cả bầu trời liền phát sáng ngọn lửa tín hiệu.
Cửa thành bỗng chốc trở nên lộn xộn, Nguyên Bảo kinh hãi kêu lên: “Hộ giá! Hộ giá!”
Đầu óc Chu Ninh Sâm quay cuồng, y híp mắt tìm Từ Ấu Vi: “Đừng làm nàng bị thương!”
Y nhìn thấy bọn họ xoay người nhảy lên lưng ngựa, cưỡi chung một con, thúc ngựa chạy về hướng thành bắc rời đi, phía sau bọn họ là một đám người, trong đó có Giang Thập Tam.
Vết thương của Chu Ninh Sâm đang rỉ máu, thân thể không thể chống đỡ thêm được nữa, lập tức khụy gối xuống đất, y nhớ lại những lời Từ Ấu Vi vừa nói trong miệng liền có vị ngọt, hộc ra một búng máu, hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự.
Nguyên Bảo kinh hoảng hô lớn: “Mau, hồi cung, truyền thái y! Phái người theo dõi bọn họ…”
Dọc đường chạy trốn vẫn luôn có truy binh đuổi theo phía sau, ngày đêm trên lưng ngựa, thi thoảng Từ Ấu Vi lại quay đầu nhìn.
Sở Hoài kéo dây cương hỏi nàng: “Có sợ không?”
Từ Ấu Vi lắc đầu: “Không sợ, chúng ta phải nhanh lên.”
Sở Hoài buông một tay ra ôm chặt eo nàng: “Nàng dựa vào ta đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”
Tiếng gió bên tai đang gào thét, Từ Ấu Vi nhìn xuống bàn tay đặt lên eo mình, nàng vươn tay chạm vào mu bàn tay Sở Hoài.
Cho đến bây giờ tim nàng vẫn còn đập bang bang.
Chỉ còn hai ngày nữa bọn họ sẽ về đến Lĩnh Nam và nàng có thể gặp tẩu tử.
***
Về đến hoàng cung Chu Ninh Sâm đã tỉnh lại, y hỏi: “Phái người đuổi theo chặn bọn họ lại.”
Nguyên Bảo thần sắc thống khổ: “Hoàng thượng, đã cho người đi cản, nô tài gọi thái y sẽ lập tức đến ngay.”
Chu Ninh Sâm lại hỏi: “Người nhà thừa tướng đâu?”
Sở Hoài đóng giả làm thừa tướng, vậy thừa tướng thật sự đang ở đâu?
Nguyên Bảo trầm mặc một hồi mới đáp: “Phủ thừa tướng trống không, người hộ tống hỏi một câu thì đến ba câu không biết.”
Sắc mặt Chu Ninh Sâm tái nhợt: “Trẫm đã biết.”
Thái y đến rất nhanh: “Hoàng thượng suy nghĩ quá nhiều, tích tụ trong lòng đã lâu, người nên nén ưu tư bằng không bệnh đau đầu này sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
Tâm bệnh chỉ có thể từ từ giải trừ, hiện tại nhiều nhất kê thêm vài thang thuốc giảm đau mà thôi.
Thái y vuốt râu: “Càng không nên liên tục duyệt tấu chương, Hoàng thượng còn trẻ phải chú ý sức khỏe.”
Chu Ninh Sâm nói đã biết.
Thái y lại xử lý vết thương trên